Tam Luân


Trước bữa tối, Thôi Dự và Tằng Minh lên cột hành hình xem tình trạng của Đằng Nguyên, phía sau còn có hai tên lính đã áp tải hắn hồi trưa.

Tằng Minh nhìn thân để đỏ đen đầy máu, không nhận ra đó là Đằng Nguyên, phải tới gần nhìn mặt mới xác định.

Thôi Dự hừ lạnh, trừng mắt với hai tên lính canh mỏ:
- Nặng tay quá vậy? Hắn chống cự?
- Không ạ.

– Một tên cúi đầu đáp.

– Thôi tổng quản, hắn bị đánh từ trước, vốn đã không lành lặn.

Trời lạnh như thế này, nếu không dụng hình nặng một chút, e rằng ngày mai chỉ còn lại cái xác, chẳng thể xuống tay được.
Tên lính còn lại xác nhận:
- Đúng vậy.

Bọn ta xử không ít nô lệ, biết chừng mực.

Nếu muốn giữ hắn sống để tiếp tục hành hạ, đêm nay phải lôi hắn vào kho.

Đứng đây chỉ có đông thành đá.
Thôi Dự nhìn sang Tằng Minh:
- Ý ngươi thế nào? Giữ cho sống hay vẫn làm như cũ?
Tằng Minh nghĩ ngợi mấy giây rồi ôm quyền:
- Ta nghĩ cứ để hắn ở đây đêm nay, sống được thì ngày mai tiếp tục dụng hình, chết thì vứt xác.

Đưa vào kho, ngộ nhỡ đêm dài lắm mộng, nô lệ hợp sức cứu hắn giấu đi thì… Liễu Giác Tô còn chưa tìm thấy, không thể lơ là.

Chi bằng để tên này chết sớm một chút, đỡ một mối hoạ.
Thôi Dự gật gù, vuốt râu:
- Được, theo ý ngươi.

– Lão quay sang ra lệnh cho hai tên lính canh mỏ.

– Đêm nay tăng cường canh gác quanh cột hành hình, không được để xảy ra bất trắc.
- Rõ.

Thôi Dự và Tằng Minh lững thững đi xuống, bàn bạc về việc trì hoãn báo cáo vụ đầu độc với quan trên, như vậy bọn chúng vẫn sẽ được nhận đủ năm mươi hai suất lương thực của cai nô và ba mươi lăm suất của nô lệ cho đến hết mùa đông.

Hai tên lính canh mỏ đi phía sau, giả câm giả điếc.

Đằng Nguyên giật mình tỉnh giấc vì lạnh, cả người run bắn như bị ướp đá.

Quả thực hắn bị ướp đá.

Tuyết đọng trên đầu, vai, ngực không tan đi được chứng tỏ thân nhiệt của hắn đã hạ rất thấp, bốn phía tối đen.
Đằng Nguyên không biết hiện tại là canh giờ nào, hàn khí trong cơ thể đã tiêu tán gần hết, thương thế trên người không giảm, chỉ cầm được máu.

Tia hàn khí trong Không Đàm xoay chuyển chậm chạp, dường như tà thể đã cạn nguồn cung tiếp ứng.

Đằng Nguyên thấy phổi bỏng rát, hắn bật ra một tiếng ho.
Máu nóng trào khỏi khoé miệng, tanh tưởi, mặn chát.
— QUẢNG CÁO —
Tay chân hắn mất hết cảm giác, sức nặng treo trên hai tay khiến bàn tay như bị phế.

Đằng Nguyên giãy giụa muốn đứng thẳng dậy nhưng không thành công.

Gió tuyết táp vào mặt, vào lưng hắn; thân hình không mảnh vải che, chằng chịt vết thương bị mất nhiệt nhanh chóng.

Đằng Nguyên nghĩ mình đã đến hồi quang phản chiếu.
Số hắn có lẽ tận tại đây.
Làm thế nào để đoạt xá một thân thể khác có khả năng trả thù Bạch Đà quân và Vạn Tư quốc?
Đằng Nguyên không biết.
Ngực hắn đau buốt, thở cũng khó khăn, mỗi hơi thở như rút sự sống ra khỏi phàm thể.

Ngoài hận ra, hắn chẳng còn lại gì.
Hắn nhìn thấy Mục Nhan, tiểu Hoa và tiểu Trúc tươi cười hớn hở, đứng trước trạch viện ở Tụ Sơn thôn vẫy gọi hắn.

Mục Nhan mấp máy môi, dường như gọi: tướng công, nhưng thanh âm không phát ra, hắn không nghe được.

Tiểu Hoa và tiểu Trúc hoan hỉ reo vui, tíu tít liên mồm, hắn cũng không nghe được.
Ánh sáng xung quanh mẫu tử ba người rực rỡ, những tia nắng ấm áp rọi xuống da thịt, thân thể Đằng Nguyên không còn đau đớn.


Hắn cười nhẹ nhõm, bước về phía Mục Nhan…

Sáng sớm hôm sau, hai tên lính canh mỏ lên cột hành hình kiểm tra, lắc đầu cười khẩy với nhau:
- Chết cứng rồi.
- Ta đã bảo mà… Nhưng thôi, Tằng tổng quản muốn hắn chết nhanh, như thế này là đúng ý y còn gì.
- Phải! Để ta gọi người.
Nói rồi, tên lính này hướng xuống bên dưới, gào lớn:
- Phạm nhân chết rồi… Du huynh, Lục huynh, tới đây giúp một tay.
Có tiếng đáp bên dưới, hai tên lính canh mỏ khác lục tục đi lên.
Bọn chúng tháo xích tay, hạ Đằng Nguyên xuống, mở xiềng xích ở chân.

Tử thi xám đen, bị một tầng băng mỏng bao phủ, khi được hạ xuống, tuyết rơi lả tả, tư thế vẫn y nguyên lúc đang treo.

Tử thi cứng ngắc không đổi tư thế được, bốn tên lính canh mỏ cứ như thế khiêng Đằng Nguyên xuống khỏi cột hành hình.
— QUẢNG CÁO —
Nô lệ khu Trung đã thức dậy, đứng từ xa nhìn xác Đằng Nguyên, thì thầm bàn tán:
- Chết nhanh quá…
- Thôi, vậy cũng tốt, giải thoát nhanh.

Sống thêm khắc nào khổ khắc đó.
- Đêm lạnh như vậy, bị treo bên ngoài, không mảnh vải che thân đến người khoẻ mạnh còn không chịu nổi huống hồ… Nhìn thân thể hắn kìa… làm gì còn chỗ nào lành lặn.
- Thật là…
Nhiều người muốn nói lời thương xót nhưng sợ lính cai nô nghe thấy lại ăn đòn nên không dám mở miệng.

Nô lệ cả mỏ đã truyền tai nhau, biết Đằng Nguyên chính là kẻ hạ độc, đoạt mạng mấy chục cai nô khu Hạ.

Ai nấy vô cùng hả hê, khâm phục hắn.

Giờ hắn chết, lòng người rét lạnh bi thương.
Thôi Dự lệnh cho lính cai nô ném xác Đằng Nguyên lên một cái xe đẩy bằng gỗ, đẩy khắp mỏ cho nô lệ, cai nô trong mỏ mục sở thị.

Nô lệ khu Hạ nháo nhào đổ ra nhìn thảm trạng của Đằng Nguyên, hận thù cháy ngùn ngụt trong đáy mắt nhưng bất lực.
Thôi Dự và Tằng Minh lần lượt lên tiếng cảnh cáo rằng đây chính kết cục cho những kẻ dám cả gan sát hại cai nô.

Có điều, lời bọn chúng chỉ tăng thêm oán hận, dọa được những kẻ nhát gan, còn những kẻ to gan lớn mật hận càng thêm hận, không mảy may sợ hãi.


Ngày hôm qua họ đã chứng kiến ba mươi lăm nô lệ rơi đầu, hôm nay thêm Đằng Nguyên, chẳng biến họ từ con người thành con chó được.
Lính cai nô diễu xác xong, đẩy xe ra cổng lớn, tới hố xác, ném Đằng Nguyên xuống hố.
Sống đi vào, chết đi ra.

Mỏ Dạ Cổ cũng chỉ đến thế.
Tử thi rơi thẳng xuống hố đầy tuyết, một tiếng huỵch lớn vang lên.

Trong hố chẳng còn cái xác nào vì đã bị dã thú tha đi ăn thịt hết.

Băng bên dưới, tuyết bên trên, bụi tuyết bay mù mịt.
Lính cai nô rùng mình vì gió lạnh, nhanh chóng quay trở về.
Tử thi xám đen nằm bất động trong hố, vẫn tư thế cứng còng gục đầu, treo tay, không đổi.
Một canh giờ… hai canh giờ… ba canh giờ trôi qua.
Mặt trời lên cao, giá lạnh bị xua bớt, tuyết ngừng rơi.
Tử thi từ từ mềm ra, nằm nghiêng đầu duỗi tay trong hố tuyết như đang ngủ.
Không Đàm tĩnh lặng xuất hiện dị biến, tia hàn khí vốn đã tắt từ từ sáng lên, xoay chuyển… Đầu tiên xoay chầm chậm như đang khởi động, sau đó nhanh dần, nhanh dần… Hắc vụ tỏa ra ngùn ngụt, dày đặc theo tốc độ xoay mỗi lúc một nhanh nhưng không thoát khỏi Không Đàm mà bị nhốt bên trong, đen đặc.

Ánh sáng xanh do hàn khí xoay chuyển loang loáng tạo thành lục quang cầu, hắc vụ bị nén chặt.

Không Đàm nhấp nháy hắc quang bọc bên ngoài cầu hàn khí lục quang.

— QUẢNG CÁO —
Tia hàn khí duy nhất xoay nhanh đến cực hạn.

Hắc vụ bị nén đến cực hạn…
Bụp.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, hắc vụ phá tung màng bọc vô hình, tràn khắp thân thể trong tích tắc.

Tà thể giật lên một cái, băng tuyết phủ bên ngoài vỡ tan, rơi ra.

Không Đàm còn nguyên sau vụ nổ, phát ra ánh sáng xanh lục nhấp nháy.

Tia hàn khí trong Không Đàm đã từ một biến hai.

Hai tia chầm chậm xoay chuyển bên trong Không Đàm, không chạm vào nhau nhưng vờn quanh một quả cầu vô hình.
Trái tim đang ngừng đập trong lồng ngực thình thịch đập lại, Đằng Nguyên phát ra một tiếng ho, phun ra một búng máu đen.

Hắn vẫn bất tỉnh nhân sự nhưng tà thể không còn giống tử thi nữa, huyết sắc quay trở lại.
Hắn đã thành công tiến vào tầng thứ hai của Huyết Liên.
Hai tia hàn khí xoay tròn lúc nhanh lúc chậm, hắc vụ tỏa ra đậm đặc gấp đôi so với tầng thứ nhất, hàn khí từ từ thoát ra khỏi Không Đàm mỗi lúc một nhiều, tràn khắp thân thể.


Chúng không tìm đến các vết thương để chữa lành như trước mà tràn ra ngoài da thịt, kết thành tầng tầng lớp lớp bao phủ toàn bộ thân thể.

Hàn khí lục quang kết thành một tấm màng mỏng, khi đã bao kín thân thì nhấp nháy.

Hai tia hàn khí trong Không Đàm xoay nhanh hơn, tiếp thêm hắc vụ cho tấm màng.

Màng nhấp nháy một hồi rồi bừng lên, sau đó biến mất.
Cái hố trống không, chẳng còn thấy Đằng Nguyên đâu nữa.
Một con sói núi màu xám chạy từ trong rừng ra, hếch mũi đánh hơi, quen đường mò tới cạnh miệng hố.

Dưới hố chẳng có gì, mùi máu nó ngửi thấy cũng đứt đoạn.

Nó lần mò nhảy xuống hố sục sạo một hồi rồi cụp tai thất vọng phi lên, chạy mất dạng.

Đằng Nguyên chạy về phía mẫu tử Mục Nhan, đến trước mặt ba người, đưa tay ra muốn ôm cả ba vào ngực.

Mục Nhan ngừng cười, lắc đầu, biểu tình rầu rĩ.

Nàng nắm tay tiểu Hoa rời đi.

Đằng Nguyên lao theo nhưng hai chân chôn tại chỗ không nhấc lên được.

Hàm Tang, lũ cai nô mỏ Dạ Cổ, đám kỵ binh bộ binh Bạch Đà quân vặn vẹo uốn éo dưới đất, vươn tay lên túm chặt hai chân hắn, không cho hắn chạy theo Mục Nhan.

Tiểu Trúc biến đâu mất chẳng thấy bóng dáng.

Mục Nhan dắt tiểu Hoa đi xa dần.
Đằng Nguyên gào lên gọi tên Mục Nhan nhưng cổ họng nghẹn ứ, thanh âm không phát ra được.

Hắn điên cuồng cúi xuống cào cấu, đấm, xé những cái bóng vặn vẹo đang túm chân mình, khó nhọc rút chân lên.

Đến khi cả hai chân tự do, hắn nhào về phía trước chạy theo Mục Nhan nhưng không kịp.

Mục Nhan và tiểu Hoa đã lên một chiếc thuyền quỷ dị rách nát, thuyền từ từ rời bờ, lững lờ trôi trên mặt nước đen đặc mờ mịt hơi sương.
Mẫu tử Mục Nhan quay lưng với hắn, không ngoái lại nhìn bất kể hắn có gọi thế nào đi nữa.
Đằng Nguyên giật mình tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một cái hố tuyết.
Hắn mở mắt, chớp chớp vài cái, nhìn lên bầu trời đêm, lắng nghe tiếng gió rít.

Thân thể hắn ấm áp, không đau, không ngứa, trong Không Đàm có hai tia hàn khí.

Đằng Nguyên từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận