Tam Luân


Gió núi rít gào thổi ngược, bất chấp Lưu Hoàng Du có gào thét thế nào cũng không thắng được sức mạnh thiên nhiên.

Mọi thanh âm gã phát ra lẩn quất trong khu rừng thưa trơ trọi lá, bị gió tuyết cuốn về phía tường đá, tan rã trong màn đêm, không một lời kêu gào cầu cứu nào vọng được tới bờ suối.

Lính cai nô không nghe thấy, nô lệ càng không.
Lưu Hoàng Du gào hai khắc, mệt nhoài, khản tiếng, toàn thân lạnh ngắt.

Gã cố gắng lê lết về phía gốc cây to để tránh tuyết, mỗi cử động kéo lê hai ống chân gãy trên nền đất khiến gã đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Hình ảnh tử thi Đằng Nguyên nát bấy vì đòn roi, đông cứng lại chỉ sau một đêm phơi tuyết khiến Lưu Hoàng Du kinh sợ, gắng sức chịu đau mà bò từng chút, từng chút một.

Sáng hôm sau, Điền Đông ra khỏi nhà gỗ với một tấm thảm dày cột chặt trên người, đội mũ thô lậu đan bằng dây leo.

Nô lệ đều trọc đầu, giá rét kinh khủng thế nay nếu phơi đầu và thân trên vách núi, đảm bảo sớm bị đông chết.

Tuyết rơi dày phủ kín bờ suối và bãi sỏi.

Điền Đông nhìn lên núi chỉ thấy tuyết phủ trắng xoá một màu, thời tiết này mà phải lên núi thì… Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Điền Đông vốc luôn tuyết ở cửa nhà gỗ chà soàn soạt lên mặt, lạnh buốt óc.

Cửa nhà gỗ chia thức ăn mở, tiếng trống tùng tùng vang lên.

Nô lệ bắt đầu đổ ra xếp hàng lãnh thức ăn.

Điền Đông giục các huynh đệ khác mấy câu rồi chạy ra trước xếp hàng.
Tằng Minh phá lệ đứng chắp tay ở cửa nhà gỗ, cao giọng tuyên bố:
- Tuyết lớn, không thể lên núi khai thác đá.

Ngày hôm nay khẩu phần của nô lệ giảm xuống một nửa.

Ăn xong các ngươi lập tức về nhà gỗ của mình, không được đi lung tung.

Cai nô sẽ phân công nô lệ đốn củi cho trù phòng.
Nô lệ vui mừng nhìn nhau.


Có lẽ cai nô đã thử lên núi nhưng băng tuyết đóng dày, không di chuyển được, mạo hiểm leo lên rất dễ trượt xuống, chết nhăn răng.

Nhân lực đang thiếu hụt trầm trọng, chúng không thể lãng phí sinh mạng nô lệ nên quyết định cho nghỉ.
Điền Đông nhếch mép cười, thì thầm với Lưu Ngọc Lâm ở sau lưng:
- Vậy chúng ta tranh thủ đốn thêm ít củi mang về làm bếp đá trong nhà gỗ, đêm đến đốt lửa sưởi kẻo chết cóng.
- Đúng đó.

– Lưu Ngọc Lâm mắt sáng như sao, đồng ý luôn.

– Đệ sẽ đi lấy vỏ cây nhét vào những khe mới hở ra.

Hết đất sét rồi… Không biết có tìm được ít dây leo để đan thêm thảm không…
Mấy huynh đệ phía sau cũng rì rầm bàn tán làm cái này, cái kia để chống lại giá rét.

Tuyết lớn chính là thời điểm họ được nghỉ ngơi, cần tận dụng để làm những việc mà ngày thường không có thời gian làm.
Nô lệ lãnh đồ ăn xong, ăn vội ăn vàng rồi ngồi chờ phân công đốn củi.

Những người không phải đi đống củi bất chấp mệnh lệnh ở yên một chỗ của Tằng Minh, lũ lượt kéo nhau vào rừng bóc vỏ cây, tìm dây leo, bẻ cành khô… Họ vác đá dưới suối về làm bếp đá thô sơ trong nhà gỗ để đốt lửa sưởi.
Cai nô nhìn thấy cũng chỉ đi theo canh chừng lấy lệ, để mặc nô lệ tự tìm cách vượt qua mùa đông khắc nghiệt.
Điền Đông hì hục vác đá về, cùng các huynh đệ làm xong bếp thì chạy ra phía bìa rừng nơi các nô lệ tập trung đốn củi để thay chân cho Điền Vỹ Thái nghỉ.

Bởi vì công việc đốn củi cần sử dụng đến rìu nên bị canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.

Khi Điền Đông đến, Liễu Hạng cũng đang xếp hàng chờ thay.
Có tiếng cười mỉa mai phát ra từ sâu trong khoảng rừng đang được đốn củi.

Đầu tiên chỉ vài người cười, sau đó cả đám đông rúc rích, thậm chí có người còn buông lời nguyền rủa:
- Đáng đời… — QUẢNG CÁO —
- Ai làm đấy? Hi hi… Gãy…
- Ác giả ác báo.

Súc sinh…
Đám cai nô ở bên này tò mò chỉ trỏ, một số tên đi về phía đó xem có chuyện gì xảy ra.

Điền Đông ngó nghiêng nhưng chỉ thấy toàn cây, gỗ, nô lệ lố nhố, không thấy họ đang cười cái gì.


Nô lệ xếp hàng thay ca không được phép chạy lung tung, dù tò mò lắm cũng chẳng thể làm thế nào được.
Có tiếng rên rỉ kêu cứu lẫn trong những âm thanh cười cợt hỗn loạn:
- Cứu ta… Làm ơn…
- Cứu cái mả tổ phụ nhà ngươi.

Thứ mặt người dạ thú.
- Câm miệng hết đi.

– Một cai nô gầm lên.

– Đốn nhanh tay lên, muốn ăn đòn à?
Tiếng cười nói, chửi rủa im bặt, thanh âm rên rỉ yếu ớt của kẻ kêu cứu rõ ràng hơn kèm theo tiếng kéo lê loạt soạt trên nền tuyết.

Mắt Điền Đông loé sáng, ngờ ngợ nhận ra đây là giọng Lưu Hoàng Du dù nó khản đặc không còn giống chất giọng thường ngày.

Gã hướng mắt về phía phát ra tiếng rên, nhỏng cổ nhìn.
Các nô lệ xếp hàng chờ cũng nhấp nhổm nhìn ngó.
Thân thể Lưu Hoàng Du lê lết trên tuyết, xuất hiện trong tầm mắt Điền Đông khiến gã sững lại.

Mặt Lưu Hoàng Du tái nhợt, không còn chút huyết hắc, lấm lem bùn đất, sưng vù như bị đánh; gã bò lê trên tuyết, hai chân không cử động được khiến tuyết kéo thành vệt dài, bộ dạng vô cùng thảm hại.

Lúc này Điền Đông mới nhớ ra hình như sáng dậy không thấy Lưu Hoàng Du đâu, cũng không thấy gã xếp hàng lãnh đồ ăn.
Chẳng lẽ Lưu Hoàng Du nửa đêm ra ngoài đi vệ sinh bị các nô lệ khác túm lấy phế hai chân?
Điền Đông toét miệng cười, nửa hoan hỉ nửa độc địa, biểu tình vặn vẹo.
Đáng đời tên súc sinh bán rẻ huynh đệ.
Điền Đông nhìn chằm chằm hai chân Lưu Hoàng Du, xác định rõ từ đầu gối trở xuống đã hỏng, không còn cử động được.

Lưu Hoàng Du cũng không biết tự nẹp chân lại, cứ thế bò lê trên tuyết, kéo hai chân bị phế từ trong rừng ra.

Gã lạnh đến nỗi da xanh tái không chút huyết sắc, mắt đỏ ngầu nhưng mờ đục, hai bàn tay cứng còng dường như không còn cử động được bình thường, chỉ có cánh tay vẫn đưa về phía trước, kéo cơ thể trườn lên.
Điền Đông cười khẩy thành tiếng, khoan khoái ngắm Lưu Hoàng Du chật vật cầu cứu nhưng tất cả nô lệ chỉ làm thinh, quăng cho gã những cái nhìn ác ý, hả hê, khinh bỉ… Gã thở hồng hộc nhìn một lượt, hướng sự cầu cứu về phía đám cai nô:
- Cứu ta… Chính ta đã chỉ điểm… kẻ hạ độc các ngươi… Cứu… — QUẢNG CÁO —

Cai nô khu Hạ hờ hững nhìn gã như nhìn một con chó què, lắc đầu nói với nhau:
- Xem ra bị đập gãy cả hai chân, thành phế nhân rồi.

Nuôi có ích gì.
- Đem quẳng ra hố xác thôi chứ còn gì.
- Phải hỏi Tằng tổng quản đã.
Lưu Hoàng Du nghe thấy, lập tức tru lên thảm thiết:
- Các ngươi dám quẳng ta đi? Nếu không có ta… Đằng Nguyên còn sống, kiểu gì các ngươi cũng lần lượt bị độc chết.

Mau cứu ta…
Mấy tên cai nô lưỡng lự nhìn nhau rồi chẳng tên nào bảo tên nào, lần lượt nhìn về phía Viên Lịch.
Điền Đông không biết lai lịch tên Viên Lịch mới từ khu Trung chuyển qua này, chỉ biết cai nô khu Trung nghe lời y răm rắp.

Viên Lịch đang cầm roi đứng nhìn nô lệ đốn củi, thấy kẻ khác đổ dồn ánh mắt vào mình thì bước tới ngó Lưu Hoàng Du rồi nhàn nhạt tuyên bố:
- Ném đi.

Cả hai chân bị phế, có ích gì.

Nuôi chỉ tốn cơm.
- Ta đã lập công… Vì chỉ điểm Đằng Nguyên mà ta mới bị bọn cẩu nô lệ trả thù.

Các ngươi không thể… - Lưu Hoàng Du rít lên, mắt trợn ngược, đỏ ngầu.
Viên Lịch im lặng một lát, hất đầu với đám lính cai nô:
- Mang ra hố xác.
- Không… - Lưu Hoàng Du gào lên.
Điền Đông cảm thấy hả hê kinh khủng.
Viên Lịch hừ lạnh, quay người bỏ đi:
- Nếu không chỉ điểm Đằng Nguyên, ngươi cũng đã chết luôn hôm đó.

Ngươi vì chính mình, đâu có phải để cứu vớt tính mạng lính cai nô.

Còn dám mở miệng đòi được trả ơn.

Nực cười… — QUẢNG CÁO —
Hai tên lính cai nô lập tức bước tới xốc hai bên nách Lưu Hoàng Du kéo xềnh xệch đi.

Gã hét lên từng hồi thảm thiết, đau đớn và phẫn nộ.
Điền Đông nhìn theo cho đến khi Lưu Hoàng Du khuất bóng, mát hết ruột gan.

Một tên súc sinh bán đứng đồng hương như Lưu Hoàng Du xứng đáng bị như vậy.


Dù sau khi y khai ra Đằng Nguyên, Thôi Dự đã dừng xử tử những nô lệ còn lại nhưng chuyện đó không đồng nghĩa với việc Lưu Hoàng Du là kẻ cứu họ.

Thôi Dự không thương xót gì nô lệ, chỉ sợ thiếu nhân công mà thôi.
Nếu Đằng Nguyên còn sống, không chừng những vụ đầu độc sẽ tiếp diễn, cai nô chết chất đống, biết đâu nô lệ có thể nổi dậy giết hết số còn lại, thoát khỏi mỏ thì sao…
Ai thông cảm được cho Lưu Hoàng Du cứ việc, riêng Điền Đông không thể.

Nếu gã biết ai đã đập gãy hai chân Lưu Hoàng Du, gã sẽ ghi tạc trong lòng, coi như ân nhân mà đối đãi.

Đằng Nguyên tỉnh lại vì có thứ gì đó nặng nề rơi bịch xuống cách hắn mười bước chân.

Thanh âm rên rỉ hỗn loạn vang lên, tiếng soàn soạt như người cào tuyết lẫn trong tiếng nói chuyện rì rầm phát ra từ trên miệng hố.

Đằng Nguyên khó chịu mở mắt, thấy một nô lệ đang yếu ớt lật người nằm sấp xuống, bò một cách tuyệt vọng về phía thành hố.
Lính cai nô bên trên cười cợt nhạo báng rồi rời đi.

Đằng Nguyên nằm lù lù trong hố nhưng chúng chẳng quan tâm, hắn mở mắt nhìn chúng nhưng chúng cũng chẳng mảy may nhận ra hắn còn sống, cứ như không trông thấy hắn.

Nô lệ bị ném xuống bò xa khỏi Đằng Nguyên, dường như muốn tiến về phía thành hố để leo lên trên.
Vô dụng thôi.
Chắc y bị đá đè phế hai chân rồi, dù có bò được tới thành hố cũng chẳng cách nào leo lên nổi.

Thành hố khá cao, tuy không là gì so với người khoẻ mạnh nhưng lại là cả một vấn đề với những phế nhân.

Hơn nữa, lũ sói sẽ sớm mò tới đây kiếm ăn, càng tạo ra động tĩnh lớn, khiến máu chảy ra càng nhanh chết.
Đằng Nguyên há miệng muốn gọi nô lệ kia quay lại.

Nếu y tới gần Đằng Nguyên, hắn có thể giúp.

Mặc dù đầu óc hắn hiện tại rất u mê, suy nghĩ không rõ ràng, ngu ngu ngơ ngơ như kẻ ngớ ngẩn, không biết mình dùng cách nào để giúp nhưng hắn biết hắn giúp được.
Nô lệ kia chậm chạp trườn về phía thành hố, tiếng gió đột nhiên rít lên khiến y sợ hãi, quay ngoắt đầu lại nhìn, mắt đảo láo liên kiểm tra xem có sói không.

Y chẳng quay lại thì thôi, vừa quay đầu lại đã khiến Đằng Nguyên điên cuồng phẫn nộ đồng thời hả hê trong lòng.

Tên này chính là Lưu Hoàng Du.
Đằng Nguyên muốn cười nhưng không phát ra tiếng, nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Hoàng Du.
Chẳng có gì ngăn cách giữa họ, hắn nhìn thấy Lưu Hoàng Du, lẽ ra y cũng phải trông thấy hắn.

Nhưng không, Lưu Hoàng Du nhìn dáo dác một lượt, cũng như đám lính cai nô và lũ sói đói lởn vởn quanh hố mấy ngày nay, y không trông thấy Đằng Nguyên.
Hắn vẫn nằm im bất động từ khi bị quẳng xuống hố tới giờ mà chẳng bị ai phát giác, không cử động được, đầu óc mơ hồ, ngu xuẩn, không suy nghĩ được gì ra hồn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận