Tam Luân


Đằng Nguyên và Trình Hạ quay lại đội, hắn điềm nhiên tuyên bố:
- Chúng ta sẽ chạy thẳng theo đường mòn này, ngang qua đám nô lệ khu Thượng và khu Trung.

Khi đến nơi, ta nói cái gì các huynh đệ cũng phải tỏ ra bình thản, đừng có treo biểu tình bất ngờ, thất thố, giấu đầu hở đuôi.

Sau đó chúng ta lập tức lên đường, nếu có kẻ muốn bám theo hay chặn đường đánh cướp, lập tức đồng loạt rút vũ khí.
- Được.
Các huynh đệ nhìn nhau bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Trình Hạ không rõ Đằng Nguyên định nói gì với những nô lệ khu Thượng kia, hồi nãy hắn không hề trao đổi trước.

Y cảm thấy trứng trong giỏ của Đằng Nguyên lúc nào cũng còn, dường như không bao giờ phơi bày hết tâm tư cho kẻ khác.

Có nhiều chuyện Đằng Nguyên sẽ tự quyết, không thèm trao đổi với bất kể kẻ nào.
Cả đội theo hiệu lệnh của hắn xuất phát, theo đường mòn hướng thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc đã trông thấy đám nô lệ lố nhố kẻ nằm người ngồi trên bãi đất trống bên bờ suối.

Đằng Nguyên ra hiệu cho các huynh đệ giảm tốc độ, miệng reo lên giả vờ ngạc nhiên:
- A, có nhóm chạy trước chúng ta.

Mọi người lấy nước, nghỉ chân chút đi.
Cả đội đi về phía bờ suối thưa người, tranh thủ lấy nước vào túi bên hông.

Vài nô lệ dường như là lãnh đạo của nhóm đứng lên, vội vã đi về phía Đằng Nguyên:
- Có phải… Huynh có phải Đằng Nguyên không?
- Chính ta.

– Đằng Nguyên nhìn nô lệ xanh xao vàng vọt vừa hỏi.
Người này nhỏ con nhưng mắt tinh tường, sắc mặt vàng bủng hư nhược, độc tính phát tác không nhẹ.

Bên cạnh là hai kẻ to lớn, trông khoẻ mạnh hơn chút đỉnh, có vẻ giống như huynh đệ tốt hoặc tay chân gì đó.

Tên nhỏ con mừng rỡ tự giới thiệu:
- Thì ra huynh vẫn còn sống.


Thần kỳ… thần kỳ… Tại hạ là Sở Yên.

Thật tốt vì gặp được Đằng huynh ở đây.

Không biết sau khi bọn ta đi, trong mỏ xảy ra chuyện gì?
Sở Yên nhìn lướt qua bộ dạng của đội Đằng Nguyên, mắt loé loé tinh quang.

Dường như y cũng đoán được Đằng Nguyên và các huynh đệ không đi ngay mà ở lại tháo xiềng, vũ trang đầy đủ, mang theo lương thực và túi đựng nước rồi mới lên đường.

Đương nhiên đội của hắn nhìn khoẻ mạnh cường tráng hơn nhiều so với đám vất vưởng ngồi đây.

Đằng Nguyên khách sáo ôm quyền:
- Chẳng giấu gì Sở huynh đệ, chúng ta chậm chân chạy phía sau, canh giờ này mới đến đây.

Chẳng hay các huynh đệ đi trước có nhìn thấy Viên Lịch và đám tay chân của Thôi Dự, Húc Dương chạy qua không?
Sở Yên và các nô lệ khu Thượng sửng sốt, kinh hãi nhìn nhau.

Các nô lệ trốn trước cũng nhiều người ở khu Trung, đều đang dỏng tai nghe ngóng.

Nghe tới tay chân của Thôi Dự thì đơ hết lượt, trợn mắt há mồm.
Đội của Đằng Nguyên đã được dặn trước nên vẫn cúi đầu lấy nước, không hề thể hiện gì.
Sơ Yên lắp bắp:
— QUẢNG CÁO —
- Ta… không thấy.

Bọn chúng chưa chết? Sau khi nô lệ khu Thượng bỏ chạy, chẳng phải nô lệ khu Trung đã nổi loạn giết hết lính canh và cai nô rồi mới chạy khỏi mỏ sao? Đám kia…
- Còn sống.

– Đằng Nguyên gật đầu xác nhận.

– Trong lúc hỗn loạn nô lệ giết chưa hết.

Viên Lịch và một đám khác đã chạy khỏi mỏ theo đường mòn này, muốn ra khỏi rừng báo tin cho Bạch Đà quân.


Chúng ta đang gấp rút đuổi theo nhưng vì chúng chạy cả ban đêm nên mất dấu.
Đám nô lệ khu Thượng nhao nhao nói:
- Không thấy chúng qua đây…
- Chết rồi! Nếu chúng kịp ra khỏi rừng báo tin, chẳng phải chúng ta sẽ bị Bạch Đà quân săn lùng?
- Sao không thấy bọn chúng nhỉ? Chúng ta đi theo đường này, chỉ thấy toàn nô lệ…
Sở Yên tỏ ra sốt sắng:
- Các huynh đệ đang đuổi theo bọn lính?
- Phải.

Nếu để chúng báo tin, Bạch Đà quân tràn tới, nô lệ nào cũng không thoát.
Đằng Nguyên dời mắt về phía đội của mình, vẫy tay ra hiệu.
Cả đội lập tức rời khỏi bờ suối, dắt túi nước vào hông hoặc bỏ vào gùi, rầm rập chạy ra tập hợp.

Không nói cũng biết họ sẽ tiếp tục đuổi theo.

Đằng Nguyên ôm quyền một lần nữa:
- Việc không thể chậm trễ, cáo từ.
- À… Được được…
Sở Yên chưa kịp nói thêm gì Đằng Nguyên đã cất bước chạy đi.

Cả đội rầm rập theo sau, tăng tốc dần, bỏ lại cả đám nô lệ hoang mang lo sợ, nghị luận ầm ĩ.
Khi họ chạy khuất tầm nhìn của đám nô lệ khu Thượng, Lưu Tống hỏi:
- Không phải Viên Lịch và lính gác mỏ chạy về trước báo tin đấy chứ? — QUẢNG CÁO —
Đằng Nguyên không giảm tốc độ, nói lớn:
- Đệ không rõ, hồi nãy chỉ nói bừa nhưng khi bạo loạn xảy ra, không hề thấy bóng dáng Viên Lịch, điểm này vô cùng kỳ quái.

Hơn nữa, huynh cho rằng cả mỏ Dạ Cổ trúng độc, trúng thuốc đi ngoài mà bọn Lục dinh chịu ngồi yên, không cho người phi ngựa nước kiệu về báo tin ư? Nô lệ Sa Lục Châu là chiến lợi phẩm của Bạch Đà quân, không giống nô lệ Vạn Tư quốc…
- Tại sao huynh phải nói bừa như vậy? – Lưu Ngọc Lâm nôn nóng hỏi.
- Để không cần động đao kiếm.

Khi chúng ta chạy ngang qua nhóm trước, bọn họ xin xỏ không được thì nảy sinh ý định cướp bóc.

Bần cùng sinh đạo tặc.


Chẳng lẽ nhóm nô lệ khu Thượng kia không như vậy? Nhưng nếu bịa ra một cái cớ, đặt tất cả dưới máy chém của Bạch Đà quân, lương thực và thảo dược lập tức trở thành thứ yếu.

Làm cho bọn họ kinh sợ khiến họ không còn tâm trí nghĩ đến chuyện đoạt đồ trên người chúng ta, đỡ phải động thủ tạo sát nghiệp, càng không sợ đêm nay có một nhóm nô lệ nào đó bất chợt tiếp cận, tập kích giữa đêm để cướp bóc.
Các huynh đệ gật như gà mổ thóc, khâm phục sát đất.

Trình Hạ thốt lên cảm thán:
- Cao minh… Nhưng đệ nghĩ phán đoán của huynh rất đúng.

Có thể giờ này lính truyền tin của mỏ Dạ Cổ đã về tới trung tâm thành Huỳnh Tương.
- Có thể về đó, cũng có thể tới thẳng quân doanh của Bạch Đà quân.

– Đằng Nguyên thở dài.

– Dù chúng gọi cứu viện từ đâu, ngày mai chúng ta cũng không được yên ổn… Chạy đến khi mặt trời sắp lặn thì ra khỏi đường mòn, tìm chỗ kín đáo nghỉ chân.

Đêm nay phải canh phòng cẩn mật mới được…
Tất cả gật đầu đồng tình.
Trình Hạ thắc mắc:
- Đằng huynh, nhóm nô lệ phía sau liệu có bám theo chúng ta không?
- Ta nghĩ sau khi nghe những lời vừa nãy họ không bám theo đâu.

Khôn ngoan thì sớm tản ra, bỏ đường mòn mà chạy vào rừng… Bằng không, dấu vết của một nhóm đông như vậy sẽ sớm bị Bạch Đà quân lần theo, tóm sống không sót mống nào.
- Chắc gì bọn chúng đã thèm tóm.

– Du Hạo xì ra một tiếng nhạo báng.
Đằng Nguyên hiểu ngay, không nói gì.
Phải rồi… Rất nhiều nô lệ trúng độc không có thuốc giải, lục phủ ngũ tạng đều đã bị tổn thương nặng nề, có mang về cũng chẳng được tích sự gì.

Gặp Bạch Đà quân chắc chỉ còn đường chết.
Cả đội chạy đến khi trời sắp tối mới lần mò vào rừng tìm chỗ nghỉ lại.

Tuy nhiên hôm nay Đằng Nguyên không cho đội đóng ở bờ suối như mọi khi mà bảo họ lấy đủ nước rồi tìm khe núi để trú chân.

Họ tìm được một sơn động nông dưới chân núi, bài trí một ít đá xung quanh để chặn dã thú và báo động.

Đằng Nguyên không cho các huynh đệ đốt lửa, sau khi ăn thịt khô và bánh xong hắn ngồi tựa lưng vào vách đá, bắt đầu lật bài ngửa:
— QUẢNG CÁO —
- Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với các huynh đệ.
Những thanh âm rì rầm trò chuyện tắt lịm, tất cả quay mặt về phía Đằng Nguyên chờ đợi.


Người đã ăn xong rồi, kẻ còn chưa xong nhưng tận lực không phát ra tiếng động, Đằng Nguyên chỉ cần nói chuyện bình thường mọi người cũng sẽ nghe rõ:
- Chúng ta sắp ra tới bìa rừng, ngày mai sẽ không còn yên bình như hôm nay.

Cần phải bỏ đường mòn chạy về phía tây bắc sau đó tách đôi đội.
- Tách đôi? – Lưu Tống khá bất ngờ.
- Phải.

Tách đôi.

– Đằng Nguyên khẳng định, giọng trầm xuống.

– Ai muốn trở về Sa Lục Châu thì đi theo Trình Hạ; ai muốn vào thành Huỳnh Tương, xông thẳng tới chỗ Bạch Đà quân tìm chết thì đi cùng ta.
Lưu Ngọc Lâm rít lên nho nhỏ:
- Chẳng phải ngay từ đầu đã thống nhất tất cả sẽ theo huynh ư?
- Theo ta ra khỏi mỏ Dạ Cổ thì đúng nhưng theo được đến lúc nào, lúc nào cần tách ra lại là chuyện khác.

Các huynh đệ xem, nô lệ chạy khỏi mỏ Dạ Cổ đông nghịt, chúng ta đều đầu đinh, trán mang ấn ký, vừa nhìn đã biết chính là nô lệ bỏ trốn, càng đi theo đội đông đúc càng dễ bị phát giác, tóm cổ.

Chẳng lẽ tính trăm phương ngàn kế mới trốn được, vượt núi băng rừng ra đến đây lại để bị bắt về mỏ Dạ Cổ? Lỡ Bạch Đà quân lùng tìm nô lệ bỏ trốn rồi trực tiếp chém đầu thì sao?
Chẳng ai trả lời được, không gian yên ắng đến nghẹt thở.
Đằng Nguyên từ tốn nói tiếp:
- Quan trọng vẫn là giữ mạng.

Còn mạng mới có thể báo thù, mất mạng rồi thì… Trở về Sa Lục Châu chỉ cần không làm nông dân, nghĩ cách báo thù là được, không nhất thiết theo ta lao đầu vào chỗ chết.
- Nếu cứ muốn theo thì sao? – Điền Vỹ Thái ngoan cố hỏi, có vẻ bực bội.
Đằng Nguyên cười nhẹ:
- Vậy thì theo thôi.

Để ta nói cho đệ biết kế hoạch của ta… Thực sự khi ở mỏ Dạ Cổ ta không nói chơi, ta đi về phía bắc là để tìm chết.

Đệ nghĩ làm thế nào để trà trộn vào thành Huỳnh Tương, vào Bạch Đà quân với ấn ký nô lệ trên trán như thế này? Xông thẳng vào đại môn đập cửa, tòng quân cho bọn chúng giống như khi ở Sa Lục Châu ư? Ha ha… Không đâu.

Phải trốn chui trốn lủi khắp nơi cho đến khi Bạch Đà quân ngừng truy quét nô lệ bỏ trốn.

Phải rúc sâu trong núi, ẩn nấp kỹ lưỡng chờ đợi, không để bị bắt lại.

Sau một đoạn thời gian tình hình lắng xuống mới tiếp tục lần mò tới các thôn làng để thám thính..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận