Tam Luân


Đến ca gác, bốn huynh đệ Điền Đông ngồi vây quanh Đằng Nguyên.

Lưu Tống nhỏ giọng thì thầm:
- Đằng Nguyên, đệ nghĩ trong số chúng ta, ai có thể đi theo đệ?
- Lưu Ngọc Lâm.

– Đằng Nguyên lập tức trả lời không do dự.

– Phía bắc là tử lộ, Điền Đông đại ca bản lĩnh lớn nhưng tuổi tác cũng lớn, e rằng không phù hợp.

Lưu huynh và Vỹ Thái võ nghệ không tới đâu, đi theo chỉ lành ít dữ nhiều.
Các huynh đệ đưa mắt nhìn nhau.

Điền Vỹ Thái không phục:
- Đệ muốn theo huynh.

Đệ cũng tiến bộ rất nhiều, lúc ở mỏ Dạ Cổ còn giết được bốn tên lính cai nô.

Đệ còn trẻ, có sức khoẻ, có thể…
- Tìm chết.

– Đằng Nguyên hừ lạnh ngắt lời.

– Kẻ nào chết ta không quan tâm nhưng bốn huynh đệ các ngươi chết ta không cam tâm.

Vốn dĩ ta cũng chẳng định đưa kẻ nào trong số các ngươi tới thành Huỳnh Tương.

Về Sa Lục Châu với Trình Hạ mới là quyết định khôn ngoan.

Lưu Tống, huynh thông minh hơn người, huynh cũng biết cửa tử mà ta đi không mấy kẻ theo được.

Các ngươi đều muốn báo thù, làm gì có ai muốn chết, phải không?
Lưu Tống thở dài, nhìn xuống chân.
Lưu Ngọc Lâm cẩn trọng lẩm bẩm:
- Đệ có thể theo huynh mà không làm vướng chân.
- Đúng vậy.


– Đằng Nguyên gật gù công nhận.

– Nhưng nếu đệ theo ta rồi, Lưu Tống, Điền Vỹ Thái chỉ còn trông cậy được vào mỗi Điền Đông đại ca.

Quá mạo hiểm! Đệ phải đi cùng họ, ít ra như vậy khi lâm vào hiểm cảnh, cơ hội sống sót cũng cao hơn.

Quan trọng nhất là phải giữ được mạng mới trông mong báo thù.

Nếu chết rồi, tất cả đều hoá tàn tro, vô nghĩa… Đáng sao?
Lưu Ngọc Lâm và Điền Vỹ Thái hậm hực không phục.
Điền Đông thở dài thườn thượt:
- Hay là cùng đi, đừng xé ra.

Nếu về Sa Lục Châu, tất cả cùng về; còn quyết xông vào Bạch Đà quân thì cùng chết.
Đằng Nguyên bật ra một tiếng cười giễu cợt nho nhỏ.

Hắn có tà thể, có Không Đàm, có hai tầng Huyết Liên trong khi đám Điền Đông chỉ là phàm nhân.

Họ chết hết hắn cũng không chết, so thế nào được mà nói là “cùng chết”.
Ấu trĩ!
Tuy nhiên hắn không thể huỵch toẹt ra đại sự đó, buộc phải bịa đại một cái cớ khác để phản bác: — QUẢNG CÁO —
- Không được.

Phải chia đôi mới tăng cơ hội sống sót, tăng khả năng báo thù.

Nhóm này thất bại còn nhóm khác.

Dồn vào một chỗ rồi chết sạch, thù này ai trả? Cả bốn người trở về Sa Lục Châu cho ta.
Các huynh đệ thở ngắn than dài nhưng không ai cãi lại được Đằng Nguyên, cũng tự biết hắn đối với đám Điền Đông luôn hết lòng mà đối đãi.

Lời hắn nói đều vì muốn tốt cho họ, lựa chọn con đường sáng có khả năng sống sót cao hơn.

Dù không muốn phải tách ra nhưng chẳng ai muốn chết.
Đằng Nguyên đâm thêm một đao mấu chốt, giết chết hoàn toàn ý định muốn theo chân hắn của Điền Vỹ Thái và Lưu Ngọc Lâm:
- Trở về Sa Lục Châu… nếu có cơ hội về Tụ Sơn thôn, nhờ các huynh đệ tìm hài cốt của Mục Nhan và tiểu Hoa, chôn cất tử tế hộ ta.


Nếu còn…
Cả bốn huynh đệ chấn động, không nghĩ Đằng Nguyên sẽ nhờ vả chuyện đó lúc này.

Ai trong số họ cũng muốn được trở về cố hương, tìm lại hài cốt phụ mẫu, gia quyến, lập mộ phần cúng tế đàng hoàng.
Một hồi sau Điền Đông mới gật đầu, giọng ẩn chứa sự xúc động:
- Đệ yên tâm.

Nếu an toàn trở về, ta sẽ mai táng gia quyến đệ cẩn thận.
- Còn tiểu Trúc thì sao? – Lưu Ngọc Lâm dè dặt nhắc, tưởng Đằng Nguyên đã quên nhi tử.
Đằng Nguyên thở dài một hơi, tiết lộ nghi vấn động trời:
- Tìm cả hài cốt tiểu Trúc hộ ta… Nhưng ta nghĩ đệ sẽ không tìm thấy.

Rất có thể tiểu Trúc còn sống, đã sớm được đưa đi khỏi Tụ Sơn thôn, đang an ổn sống ở một nơi khác…
- Cái…
- Sao đệ biết?
Bốn huynh đệ kinh ngạc nhìn chằm chằm Đằng Nguyên.
Trong bóng tối, mắt hắn loé tinh quang:
- Ta không biết… Chỉ linh cảm thế thôi.

— QUẢNG CÁO —
Khi hắn mơ thấy Mục Nhan, tiểu Hoa và tiểu Trúc, rõ ràng mẫu tử ba người đứng chờ hắn trước cổng trạch viện.

Ấy thế mà lúc hắn lao tới đuổi theo, chỉ có Mục Nhan và tiểu Hoa lên thuyền băng qua sông, không thấy tiểu Trúc đâu cả.
Nếu Đằng Nguyên là phàm nhân, ắt hẳn đó chỉ là mơ bậy, có điều hắn vốn không phải.

Tà thể có Không Đàm, linh cảm về tai hoạ rất đúng, giấc mơ trong thời khắc thập tử nhất sinh không đơn thuần chỉ là giấc mơ.
Ban đầu hắn tưởng tiểu Trúc đã chết nhưng sau khi nhớ lại từng chi tiết trong mơ và trong vụ thảm sát, Đằng Nguyên khẳng định nhi tử hắn chưa chết.
Thảm trạng ở trạch viện hắn chưa từng quên một chi tiết nào.

Thân thể Mục Nhan vắt ngang qua bậc cửa, cổ bị cắt đứt; tiểu Hoa bị phân thân thành hai đoạn; tiểu Trúc nằm úp mặt xuống vũng máu dưới chân Mục Nhan.

Hắn chỉ sờ thân thể thê tử, thấy nhi nữ đứt đôi thì tưởng nhi tử cũng đã chết.


Hắn không có thời gian sờ tiểu Trúc, bị bi thương đánh cho chấn kinh đầu óc, nhào ngay sang kho lấy rìu để báo thù.
Nếu lúc đó hắn chạy tới sờ nhi tử, không chừng sẽ thấy mạch còn đập.

Tiểu Trúc chỉ ngất lịm nằm đó, có lẽ chưa chết nên không thể lên thuyền qua sông cùng Mục Nhan và tiểu Hoa mà biến mất khỏi tầm mắt Đằng Nguyên.

Thảm sát dù có quy mô và kín kẽ cỡ nào cũng sẽ có một số ít thôn dân còn sống.

Họ có thể trốn trong núi, trong hầm, ở những nơi Bạch Đà quân không thể tìm ra, sau khi chúng rút lui hết mới lộ mặt.

Như vậy, khi tiểu Trúc tỉnh lại khóc lên, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra, đưa nó đi trốn cùng.
Đằng Nguyên thở dài.
Nhi tử đáng thương…
Mới năm tuổi đầu đã mất cả phụ mẫu, một mình lưu lạc với người xa lạ.

Hy vọng tiểu Trúc an toàn, no đủ, khoẻ mạnh lớn lên.

Nếu Đằng Nguyên sống sót trở về Sa Lục Châu, hắn nhất định sẽ tìm lại tiểu Trúc.
Lộ trình của bốn huynh đệ Điền Đông cứ như vậy được định xuống.

Những ngày tiếp theo, cuộc đào tẩu trở nên vô cùng gian nan.
Đằng Nguyên dẫn đội vừa chạy về phía tây vừa phải tránh sự truy lùng của Bạch Đà quân.

Chúng huy động hàng nghìn lính, sục sạo mọi ngóc ngách trong rừng, dường như dàn thành hàng để quét ngược nô lệ về phía mỏ Dạ Cổ giống như Đằng Nguyên đã dự đoán ban đầu.

Họ bắt đầu trông thấy những cái xác rải rác trong rừng, trên các lối mòn nhỏ.
Đằng Nguyên luôn phải đi trước thám thính, nếu thấy dấu hiệu của Bạch Đà quân hắn lập tức quay lại báo cho đội ẩn nấp kỹ lưỡng.

Vì trốn tránh, họ không thể di chuyển xa, không thể thoải mái qua lại tìm thức ăn, phải ăn rễ cây, lá cây qua ngày, vô cùng gian khổ.
Quãng đường mà nếu đi trên đường mòn chỉ mất vài ngày, Đằng Nguyên và đội của mình đi đường rừng mất sáu ngày mới ra được tới bìa rừng.

Lúc này, sự càn quét của Bạch Đà quân đã tiến sâu vào rừng, họ gần như thoát được nanh vuốt kẻ thù.

Đằng Nguyên có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sáng ngày thứ bảy, đội của Đằng Nguyên suýt nữa thì xông thẳng ra khỏi rừng.

May sao Điền Đông chạy phía trước phát hiện, vội vàng hãm cả đội lại.

Phía trước đã là một đồng cỏ bằng phẳng lác đác cây bụi thấp mọc thưa thớt.

Tít đằng xa có thể trông thấy những thửa ruộng xanh mơn mởn, thấp thoáng một sơn thôn lạnh lẽo tựa lưng vào sườn núi.

— QUẢNG CÁO —

Cả đội lập tức căng thẳng rạp người xuống, ẩn sau những tán cây.
Thôn làng của Vạn Tư quốc không giống với Sa Lục Châu, đều xây bằng đá.

Đại hộ dùng đá trắng, dân nghèo dùng đá đen; mái lợp cỏ tranh hoặc gỗ, đôi khi có mái đá, mái đất nung.

Khi bị Bạch Đà quân áp giải đi ngang qua đất Vạn Tư quốc năm ngoái, Đằng Nguyên đã nhìn kỹ nhà cửa ở đây.

Ấn tượng đầu tiên của hắn là sự kiên cố, mặc dù thô và xấu xí nhưng chắc chắn hơn nhiều so với các thổ phòng mái tranh của Tụ Sơn thôn và các thôn làng Sa Lục Châu.
Giờ ngồi trong rừng nhìn một sơn thôn của người Vạn Tư quốc tít đằng xa, Đằng Nguyên cảm khái và căng thẳng.
Hắn tính toán đến chuyện lùi sâu vào rừng.

Nghĩ ngợi một hồi, Đằng Nguyên nhỏ giọng căn dặn các huynh đệ:
- Ta quay ngược lại tìm địa phương an toàn trú chân, các huynh đệ ẩn nấp cho kỹ, chớ manh động.

Chúng ta đông người, di chuyển sẽ để lại rất nhiều dấu vết.
- Được.
Điền Đông và đám hán tử lập tức đồng ý.
Có thể không đồng ý mà được sao? Mấy ngày nay cả đội đã thấy qua hàng tá tử thi nô lệ, kẻ nào kẻ nấy bị đánh đập, hành hạ, thậm chí kéo lê đến chết, thảm không nỡ nhìn.

Cũng biết bỏ trốn với độc tính đang phát tác trong người là hành động ngu xuẩn nhưng nô lệ làm gì có sự lựa chọn.

Lũ Bạch Đà quân tàn ác coi cái chết là sự giải thoát, không chút lưu tình giết sạch những kẻ yếu ớt vô dụng, thảm trạng đó chẳng lạ.

Có điều nhìn vào mà đau đớn trong lòng.
Nếu không có Đằng Nguyên chạy trước, chạy sau thám thính, chọn đường an toàn cho cả đội, họ sao có thể trụ được đến canh giờ này trong khi bốn phía Bạch Đà quân bủa vây, quần thảo liên miên.
Đằng Nguyên đứng dậy quay trở lại rừng tìm kiếm nơi an toàn.

Hắn tính toán thời điểm chia đội đã đến nên đi về phía tây thám thính trước cho đội sẽ theo Trình Hạ trở về Sa Lục Châu.

Bìa rừng thưa thớt cây cối, ít cây bụi, dễ đi hơn trong rừng rậm, chẳng thấy bóng dã thú.

Chỉ thỉnh thoảng có động vật nhỏ ẩn nấp sột soạt.
Đằng Nguyên khu động hàn khí trong Không Đàm, bọc màng lục quang quanh thân che giấu hành tung, một đường chạy thẳng về phía tây cho đến khi tới chân một dãy núi thấp.

Hắn không leo lên mà đi dọc chân núi tìm chỗ trú chân, thất vọng phát giác nơi này không đủ chỗ cho cả đội lớn, chỉ phù hợp với đội nhỏ ít người.

Nếu cứ cố tình nghỉ lại đây, hành tung sẽ sớm bại lộ, dẫn dụ Bạch Đà quân tới làm thịt.
Đã đến lúc phải xé lẻ, dù luyến tiếc, lo sợ, không cam lòng… vẫn phải chia ra.

Yến hội nào cũng đến lúc tàn huống hồ yến này chất đầy tử thi, máu thịt đồng hương, oán khí và hận thù.
Đằng Nguyên thở dài, nhanh chóng quay ngược lại chỗ cả đội..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận