Tam Luân


Đằng Nguyên nhắm mắt lại.

Oát Cai lập tức rút thêm kim châm, đâm xuống cổ hắn.

Đằng Nguyên thấy đau nhói trong ngực, lập tức mở mắt.
Lặc Nộ và Bột Thiết nhìn nhau, mắt tên nào tên nấy như đốt đuốc bên trong.

Lặc Nộ cười cứng nhắc trông rất dọa người:
- Đằng Nguyên, ngươi đầu độc nô lệ bằng cách nào?
- Lần đầu bỏ rêu độc vào canh… Lần hai bỏ thuốc tiêu chảy.

– Đằng Nguyên thở nặng nhọc vì đau ngực.

– Lão đại phu, rút kim châm chết tiệt của lão ra… Đau quá.
- Ráng chịu một chút, ngươi ngất đi thì lúc nào mới tỉnh lại.

– Oát Cai trừng mắt doạ nạt.
Lặc Nộ nhẹ giọng nói nhanh:
- Sắp xong rồi.

Đằng Nguyên, chủ nhân ta đã ra lệnh cứu ngươi, chỉ cần người thành thật nói hết mọi chuyện, dù ngày tháng sau này có thành phế nhân cũng không lo cái ăn cái mặc.

Nô lệ trong mỏ Dạ Cổ từ đâu ra?
Dù Đằng Nguyên đang ngu lắm nhưng vẫn phải nhíu mày vì câu hỏi kỳ cục.

Tuy nhiên hắn không thể suy nghĩ được, chỉ nhận định những kẻ này đích thực đã cứu hắn thoát khỏi lăng trì, kể ra vụ thảm sát Tụ Sơn thôn cũng chẳng mất gì.

Hắn cố lờ đi cơn đau trong ngực:
- Giữa tháng năm năm ngoái, Bạch Đà quân tràn sang tấn công Tập thành và Hồi thành của Sa Lục Châu, thảm sát bá tánh, bắt tráng đinh về làm nô lệ.

Gần một vạn tráng đinh Sa Lục Châu đã bị… bắt.

Khi đưa về tới biên giới Vạn Tư quốc, Bạch Đà quân chia đôi…
Mắt Lặc Nộ sáng rực, dường như y biết chuyện gì đó.

Bột Thiết và Oát Cai thì sửng sốt, rõ ràng không hề biết đại sự này.
Đằng Nguyên cảm thán trong lòng.

Thì ra Bạch Đà quân ghê gớm như vậy.


Điều động đại quân mà không hề kinh động đến bá tánh trong đại địa, bản lĩnh lớn đủ khả năng cướp tù nhân như đám Lặc Nộ cũng không biết rõ chuyện này.
Hắn tiếp tục:
- Một nửa nô lệ theo đại quân đi về phía bắc… Hơn bốn nghìn nô lệ bị áp tải về mỏ Dạ Cổ, lao động… khổ sai.

Chết rất nhiều.

Tháng ba vừa rồi, bọn ta đào tẩu…
Lặc Nộ đã sáng tỏ, đấm tay nọ vào lòng bàn tay kia, gật gù liên tục.
Bột Thiết rít lên: — QUẢNG CÁO —
- Bạch Đà quân tấn công Sa Lục Châu? Kẻ nào dẫn binh?
- Hàm Tang.

– Đằng Nguyên lập tức trả lời.

– Nghe nói… Tổng đốc Lộ Dư Uyển – Hà Tung – ban bố mệnh lệnh cống nạp năm nghìn nô lệ.

Thành Huỳnh Tương không đủ nô lệ nộp, cho quân tràn sang đánh cướp Sa Lục Châu.
Bột Thiết gầm lên khiến Oát Cai giật thót mình:
- Này là khi quân… Tội khi quân đấy.

Hoàng đế không hạ lệnh tấn công biên giới, chúng dám… chúng dám điều quân…
Lặc Nộ gật gù lia lịa, mắt đảo như rang lạc, chuyển từ đấm tay sang đấm nhè nhẹ lên đùi mình, mắt sắc như dao liếc Đằng Nguyên:
- Lời ngươi nói đều là thật?
- Thật.

– Đằng Nguyên khẳng định, cơn đau trong ngực từ từ giảm vì vài tia hàn khí lục lam đã len lỏi tới tỏa hơi lạnh xoa dịu.

– Các ngươi có thể sang Tập thành và Hồi thành kiểm tra.

Không có thổ phỉ, thảo khấu, quân nổi dậy nào có thể san bằng hai thành nội trong mấy ngày như vậy… Chúng tàn sát hết bá tánh, không chừa một kẻ nào kể cả hài tử, biến Tập thành và một nửa Hồi thành thành bình địa.

Phải có tin đồn lan truyền chứ?
- Có đủ loại tin đồn.

– Lặc Nộ trợn mắt nhìn vào hư vô, biểu tình hung dữ vặn vẹo.

– Thiên hạ đồn đại thổ phỉ tấn công, bá tánh bỏ thành chạy hết; đồn rằng Tập thành và Hồi thành liên thủ nổi dậy muốn lật đổ Sa Lục Hầu, bị Khương vệ của Sa Lục Châu quét sạch chỉ trong vòng mấy đêm; cũng có kẻ nói Bạch Đà quân tấn công Sa Lục Châu.

Nghị luận loạn thất bát tao như thật trong các tửu lâu, trắng đen không rõ.


Khương vệ chốt ở biên giới Vạn Tư quốc đột nhiên rất hung hãn, cấm hết giao thương.

Thương đội, khách vãng lai đều bị đuổi ngược trở lại, cự tuyệt thương lượng.

Thì ra…
Bột Thiết rít lên:
- Ghê thật! Tôn Đức Khương dám cho Hàm Tang đánh sang Sa Lục Châu.

Lão không sợ mất đầu ư?
- Đất Huỳnh Tương xa xôi, rộng mênh mông, chúng ta qua lại suốt còn không nắm được sự thật.

Hoàng đế ở tận kinh thành, Tôn Đức Khương báo cáo cái gì biết cái đó, có thể rõ ràng sao?
- Không đúng.

– Oát Cai lắc đầu.

– Nô lệ của thành Huỳnh Tương bị đưa hết về mỏ Dạ Cổ xa xôi hẻo lánh, tin bị bưng bít cũng không lạ nhưng còn năm nghìn nô lệ mà Tôn Đức Khương cống cho Tổng đốc Hà Tung đi đâu rồi? Sao tiếng gió không lộ? Hà Tung phải biết nô lệ từ đâu ra chứ, bọn chúng có câm đâu, mà lão cũng không điếc.
Lặc Nộ cười khẩy, biểu tình trở lại trạng lại lạnh lẽo:
— QUẢNG CÁO —
- Hà Tung, Tôn Đức Khương và Hàm Tang cùng một giuộc, gắn liền lợi ích vào nhau, Hà Tung biết nô lệ từ đâu thì sao? Sự đã rồi… Cần phải phái người tới thành Quảng Cữu điều tra tung tích đám nô lệ này.

Tận năm nghìn cơ mà… chúng không thể bán mỗi kẻ một nơi.

Khoan đã… phải gửi thư bẩm báo chủ nhân trước.

Chúng ta không thể tự quyết.
- Đúng đúng.

- Bột Thiết gật như gà mổ thóc.
Đằng Nguyên lờ mờ nhận ra hai kẻ này rất căm ghét Tôn Đức Khương và Hàm Tang nhưng hắn không đủ tỉnh táo để suy nghĩ tiếp.
Lặc Nộ hỏi kỹ về vụ tàn sát Hồi thành.

Đằng Nguyên đã trông thấy Hàm Tang, miêu tả lại.

Vừa nói mấy câu lập tức Lặc Nộ biết đích thị Hàm Tang cầm quân.

Sau đó y bắt Đằng Nguyên kể chi tiết hai vụ đầu độc ở mỏ Dạ Cổ.
Đằng Nguyên thuật lại trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mê.


Sau đó bất chấp châm tuyến đâm trên mặt và cổ vẫn chưa rút ra, hắn ngất lịm.
Oát Cai vội nhổ châm ra:
- Hắn không được rồi…
- Không sao, thế là đủ.

– Lặc Nộ đứng phắt dậy, đi như chạy ra khỏi thạch phòng.

– Bột Thiết, đi thôi.

Viết thư cho chủ nhân, lập tức rời khỏi đây…
Bột Thiết vội vã chạy theo:
- Phen này Hàm Tang chết chắc!
Oát Cai trợn mắt nhìn rồi bật cười, vuốt râu, biểu tình trở nên cao thâm:
- Hoàng đế vô dụng chắc gì đã trông cậy được.

Hàm gia là thế lực nào chứ… Ở kinh thành, Đại tướng quân Hàm Quy - phụ thân của Hàm Tang - một tay che trời.

Nếu không vì có chỗ dựa hơn người, Hàm Tang đời nào dám lộng hành như vậy.

Các ngươi cứ hi vọng đi.

Ha ha…

Có ba tầng Huyết Liên bảo hộ, bốn ngày sau, toàn bộ thương thế trên người Đằng Nguyên đã khỏi hẳn, vảy tróc từng tầng, da non mọc lên khiến hắn ngứa ngáy muốn gãi mà không gãi được, thống khổ theo kiểu hoàn toàn khác.

Oát Cai kinh ngạc vì sự phục hồi của Đằng Nguyên, cấm nô lệ vào thạch phòng.

Kẻ đưa cơm cho hắn cũng phải đi giật lùi, bỏ xuống bàn đầu giường là phải lui ra ngay.

Đằng Nguyên mỗi lần nhìn thấy nô lệ cúi đầu rụt cổ đi vào đều buồn cười.

— QUẢNG CÁO —
Ngày thứ mười lăm sau khi được đưa về Oát gia trang, Đằng Nguyên hoàn toàn tỉnh táo, có thể ngồi dậy tự mình ăn uống.

Bất quá chân hắn hiện tại dày đặc hàn khí lục lam, phát sáng lấp lánh từ bàn chân lên tận đùi, rất kỳ dị.

Phàm nhân không nhìn thấy quang sắc này nhưng nếu có thần tiên bay ngang qua, nhất định sẽ dừng lại cười chết Đằng Nguyên.
Hàn khí lục lam đã kéo sát các xương gãy, đang tiến hành hàn gắn.

Đằng Nguyên không thể cử động hai chân nên động tác lớn nhất là ngồi dậy.

Mọi sinh hoạt khác đều phải có người trợ giúp.

Tiểu đồng của Oát Cai trở thành phục vụ bất đắc dĩ của hắn.

Vì Oát Cai rất hứng thú với hắn, một ngày lui tới ít nhất một lần nên cả tiểu đồng và nô lệ đều không dám lơ là.


Đằng Nguyên nằm một chỗ cảm nhận sinh hoạt buồn tẻ của phế nhân mới thấm thía ngày tháng lành lặn năm xưa tốt đẹp thế nào.
Oát Cai tới tìm Đằng Nguyên nói chuyện thường xuyên, phát hiện ra hắn không chỉ là cao thủ dùng độc mà còn là cao thủ chế giải dược.

Chỉ cần đưa độc cho hắn nếm, bày ra một đống thảo dược cho hắn lựa chọn, hắn sẽ chế ra được giải dược tương xứng.

Bởi vì Đằng Nguyên không thạo tên độc và thảo dược nên đôi khi hắn yêu cầu những loại có công dụng thế này thế khác, tương tự loại này loại kia, Oát Cai không kiếm ra được.

Lúc đó hắn sẽ tạo ra dược khắc chế độc, dù không hoàn toàn giải được nhưng cũng đủ sức cầm cự đến khi kiếm ra nguyên liệu.
Oát Cai cả đời theo đuổi y thuật, chưa từng gặp được cao nhân nào ghê gớm như Đằng Nguyên, tâm đắc không thôi, chỉ một đoạn thời gian đã coi hắn như tri kỷ mà đối đãi.

May cho Đằng Nguyên vì tuổi hắn còn trẻ nên Oát Cai không đòi kết nghĩa huynh đệ.

Có điều lão nhất định không chịu để Đằng Nguyên gọi là lão tiền bối mà phải gọi là Oát lão đầu.
Cuối tháng bảy, chân Đằng Nguyên đã liền lại kha khá, có thể để nô lệ bế ra khỏi thạch phòng ngồi hóng gió bên ngoài.

Oát Cai thường tới uống trà, ngắm cảnh, ngắm trăng, đàm luận chuyện thiên hạ nên hắn tranh thủ hỏi về thế cuộc, cũng nắm sơ sơ tình hình chiến sự Sa Lục Châu và Đà Liêu Châu.
Đương nhiên cái gọi là tình hình này chỉ gói gọn trong những tin đồn truyền miệng không chính thống nghe ngóng được từ thương đội và dân du mục, không biết chính xác mấy phần.

Dù vậy Đằng Nguyên vẫn rất muốn nghe.
Quan trọng hơn hết thảy, hắn biết mình đã được nhân vật nào cứu.
Ân nhân của hắn là một đại nhân vật không thua gì Hàm Tang, thậm chí thế lực còn lớn hơn nửa bậc.

Người này gọi là Âu Linh Hà, tam tiểu thư Âu gia, nữ tướng thống lĩnh Huyền Trác quân của thành Đồng Tỳ - Lộ Âu Lăng.
Lộ Âu Lăng nằm ở phía bắc Lộ Dư Uyển, bao gồm ba thành Đồng Tỳ, Nhĩ Đạt, La Khuyết.

Tổng đốc Lộ Âu Lăng là Âu Thập, đại huynh cùng phụ khác mẫu của Âu Linh Hà.
Âu gia là thế gia võ tướng nhiều đời, thế lực bám rễ như đại thụ ở kinh thành, gia sản thuộc hàng phú khả địch quốc.

Phụ thân Âu Linh Hà là Đại tướng quân Âu Khiết, cánh tay phải đắc lực của Thừa tướng.

Nhắc đến Âu gia, người người đều kinh sợ hung danh của Đại tướng quân Âu Khiết, sau đó thán phục tài trí hơn người của Tổng đốc Âu Thập và sự dũng mãnh của Âu Linh Hà.

Suy cho cùng, Vạn Tư quốc cũng chỉ có sáu nữ tướng, trong đó Âu Linh Hà thanh danh rực rỡ hơn cả.

Mười tám tuổi đã cầm quân dẹp loạn phương bắc, quét sạch bè cánh phản loạn của Thất Vương gia.

Hai mươi tuổi phá trọng án ở kinh thành, chặn đứng âm mưu thích sát Hoàng đế.

Hai mươi hai tuổi dẫn quân đột kích vòng vây Tăng Đồ Hội, cứu sống Thừa tướng và gia quyến, triệt hạ thủ lĩnh Tăng Đồ, chặt đầu bốn tham quan đã chống lưng cho hội kín này lộng hành buôn lậu suốt gần hai chục năm.
Chiến công lẫy lừng khiến Âu Linh Hà được Hoàng đế ban hôn, phu quân là cháu trai họ ngoại của Thừa tướng; được phong làm thống lĩnh Huyền Trác quân, ban tướng phủ ở thành Đồng Tỳ… Kèm theo đó là đất đai, vàng bạc châu báu nhiều vô kể, thanh thế cực lớn.
Đằng Nguyên nghe Oát Cai hếch mặt khoe khoang như thể khoe tôn nữ trong nhà mà trầm trồ thán phục.

Thật không ngờ Vạn Tư quốc quan niệm thoáng như vậy, nữ nhân có bản lĩnh cũng có thể tòng quân giết địch, lập quân công, vào kỵ binh, được thăng lên hàng tiểu tướng, tướng quân như thường.

Dù chưa ai từng lên tới chức Đại tướng quân nhưng các nữ tướng cưỡi chiến mã xông trận so với nữ nhân chân yếu tay mềm Sa Lục Châu đã là cách biệt một trời một vực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận