Tam Luân


Bởi vì không nghỉ lại trong trấn Thồ Đổng nên xế chiều thương đội của Đáp Chi không kịp tới trấn Phụ Dung, phải nghỉ chân bên cạnh làng Hãn.

Bất quá làng này vừa lớn vừa đông hộ, nhà đá xây san sát nhau chiếm hết bãi đất bằng, xung quanh đào hồ thả cá nên khoảng trống duy nhất có thể đốt lửa dừng chân là bãi đầu làng, bên cạnh một cái giếng lớn.

Đáp Chi cho Lăng chưởng quỹ vào thôn thương lượng với trưởng thôn xin nghỉ tạm một đêm.

Lão xuống ngựa, đi loanh quanh cạnh giếng.
Đội trưởng bảo tiêu lấy làm lạ, tiến đến hỏi chuyện.

Đằng Nguyên dù đang đứng ở xe hàng mình phụ trách kéo, rất xa chỗ Đáp Chi nhưng vẫn nghe rõ ràng cuộc trò chuyện.
- Đáp lão gia, sao không dừng ở trấn Thồ Đổng? Tới đây rồi cũng không vào làng xin nghỉ trọ một đêm, lại đóng bên ngoài màn trời chiếu đất như vậy?
Đáp Chi cười khùng khục, hếch mặt ra vẻ cao thâm:
- Hồi nãy ta đi loanh quanh chợ nô lệ, thấy dân địa phương ho rất nhiều.

Thương đội và nô lệ từ nơi khác đến lại chẳng kẻ nào ho, ngươi nghĩ sao?
Đội trưởng bảo tiêu ngớ người:
- Ý lão gia là… có dịch bệnh?
- Ta không chắc.

– Đáp Chi ngân nga trả lời.

– Nên đề phòng vẫn hơn.

Làng này gần trấn Thồ Đổng như vậy, cũng không nên vào.
Lão cáo già…
Đằng Nguyên hừ lạnh trong lòng, lấy nước ra uống.

Hắn cũng nhận ra trong chợ nô lệ rất nhiều người ho mà đa số là người của trấn Thồ Đổng, không phải thương đội và nô lệ nơi khác đến.

Hắn chỉ thoáng nghi hoặc lão cáo già kia đã lập tức khẳng định có dịch bệnh nhen nhóm, vội vã đưa thương đội đi chỗ khác.

Lướt qua chẳng sao, nhược bằng vào khách điếm nghỉ lại một đêm, nếu trong trấn có dịch bệnh kiểu gì họ cũng lây.
Trưởng thôn đương nhiên đồng ý cho bọn họ đốt lửa nghỉ đêm ở đầu làng.

Bãi đất này vốn trống, chẳng dùng để làm gì, giếng nước cũng là giếng chung không thuộc về kẻ nào, ai dùng chẳng được.
Nô lệ cảm thấy lạ vì phải nghỉ đêm bên ngoài, thì thầm thắc mắc, đoán già đoán non.

Đáp Chi không giải thích, ăn tối xong thì chụm đầu bàn chuyện với Lăng chưởng quỹ.


Đại nhi tử của Đáp Chi đã được phái đi đâu đó ngay khi thương đội vào đến địa phận Đồng Tỳ, hiện tại vẫn chưa quay lại.
Đằng Nguyên tìm chỗ cách khá xa những nô lệ khác, trải thảm cỏ ra nằm, dỏng tai nghe ngóng những thanh âm của Đáp Chi và Lăng chưởng quỹ.

Giữa những tiếng xì xào hỗn loạn, tai hắn bắt được thanh âm trầm đục của Lăng chưởng quỹ, dù nhỏ nhưng cố gắng tập trung chắt lọc vẫn nghe được:
- Giá sợi tang lại giảm, mang vào trong thành Đồng Tỳ bán còn có chút lãi, bán ở các trấn bên ngoài chẳng được bao nhiêu.
- Vào thành lại phải nộp thêm một khoản phí… ăn thua gì đâu.

– Đáp Chi thở ngắn than dài.
- Không ăn thua cũng còn hơn bán rẻ ở các trấn.

Tháng trước chúng ta khởi hành, giá sợi tang cao gấp rưỡi hiện tại.

Giờ các tiểu thương đổ từ Huỳnh Tương về trước mùa đông, giá giảm là chuyện dễ hiểu.

Năm sau đi sớm một tháng là ổn rồi.
Không nghe tiếng Đáp Chi trả lời.

Lăng chưởng quỹ hỏi:
- Tên A Nguyên kia lão gia định bán cho đại hộ nào? Mua giá cao như vậy…
— QUẢNG CÁO —
Tên trên thẻ thông hành và khế bán thân của Đằng Nguyên được sửa thành A Nguyên.
- Ta muốn mua chắc.

– Đáp Chi cáu kỉnh chép miệng.

– Mang vào trong thành rồi tính.
- Hả? Lão gia không muốn mua? Tổng quản Tháp Chân phủ tới gặp lão gia giao dịch mà… - Lăng chưởng quỹ hơi cao giọng.
Đáp Chi cộc cằn trả lời:
- Gọi là giao dịch chứ thực ra quăng vào mặt ta mấy câu, ra giá một trăm lượng bạc.

Ngươi nghĩ ta có mấy lá gan để trả giá với lão quái vật đó? Âu Linh Hà này ép người quen thói, tiểu thương kẻ nào chẳng phải đeo mặt cười.
Lăng chưởng quỹ hừ lạnh, im lặng một hồi mới nói tiếp:
- A Nguyên khoẻ mạnh, khôn ngoan, vào thành Đồng Tỳ bán cho thế gia võ tướng kiểu gì cũng vớt vát được chút ít.
- Khoẻ thì được tích sự gì? Sánh bằng bảo tiêu, binh lính, ám vệ? Phi… - Đáp Chi khinh bỉ nhổ.

– Nhận biết vài loại dược cũng chẳng lợi hại hơn ai.

Tiểu thương buôn thảo dược chúng ta kẻ nào không am hiểu thảo dược? Đúng là lỗ vốn.


Đừng nói hơn một trăm lượng, bán năm mươi lượng chưa chắc có người mua.
- Âu Linh Hà cũng thật là… Càng ngày càng quá đáng.

Các loại phí, thuế đóng cho quan phủ đã đủ đau đầu, còn phí đen, quà cáp đút lót… thỉnh thoảng lại làm một vố thế này ai sống nổi.
Lăng chưởng quỹ thở dài, cằn nhằn với giọng rụt rè, dường như sợ bị kẻ khác nghe thấy.

Đáp Chi tức tối tuôn một tràng:
- Đi cả chuyến này chưa chắc đã bù được lỗ cho tên A Nguyên kia.

Âu Linh Hà muốn ép chết tiểu thương, dọn đường cho thương đội của Âu gia buôn bán thuận lợi.

Dù ta họ Đáp, cùng họ với mẫu thân ả cũng chẳng ích gì.

Nghe nói gần đây thủ đoạn của Âu Linh Hà ngày càng tàn nhẫn.

Chắc ngươi cũng nghe vụ cắt lưỡi kỹ nam rồi chứ?
- Hả? Ta chưa nghe qua.

Cắt lưỡi nô lệ chứ nhỉ? – Lăng chưởng quỹ ngạc nhiên.
Đáp Chi buông một tiếng cười nhạo báng:
- Cắt lưỡi nô lệ là chuyện cũ.

Hôm trước ta vừa nghe từ lão Thục ở tửu lâu… À phải, khi đó người ra ngoài mua vải dệt… Tam tiểu thư này thông đồng với hai kỹ nam của hai thanh lâu khác nhau.

Đột nhiên một ngày tên nọ bóng gió khoe khoang với bằng hữu bị tên kia nghe được, hai kỹ nam này xông vào ẩu đả, động tĩnh vô cùng lớn.

Dù bá tánh không biết chúng đánh ghen vì người nào nhưng sau đó một tên bị cắt lưỡi, biến mất khỏi thanh lâu.

Y uất quá, viết thư cho bằng hữu mới lộ ra chuyện Âu Linh Hà bao nuôi cùng lúc hai kỹ nam, cho phu quân Sầm Tiêu đội nón xanh.
Lăng chưởng quỹ xuýt xoa thán phục:
- To gan… Sầm Tiêu là ngoại tôn của Thừa tướng, đâu phải nhân vật đơn giản.

Y không biết chuyện mình bị đội nón xanh sao?
- Biết cũng chỉ nhịn nhục, làm gì được.

Đây có phải lần đầu Âu tam tiểu thư làm trò loạn thất bát tao đó đâu.


Trước kia có mấy tên nô lệ, ám vệ, thậm chí tiểu tướng… được “trọng dụng” một thời gian rồi biến mất tăm.

Không phải chơi chán đuổi đi thì là chuyện gì.

Chứ ngươi nghĩ vì cớ gì nữ nhân thành thân rồi mà còn bắt kẻ khác gọi mình là “tiểu thư”?
— QUẢNG CÁO —
- Cũng phải…
Đằng Nguyên nằm nghe không sót chữ nào, nhếch mép cười.
Oát Cai tâng bốc Âu Linh Hà lên tận mây xanh, không biết có bao nhiêu phần thật.

Đáp Chi trước mặt khúm núm quy phục, sau lưng buông lời miệt thị, rêu rao chuyện thị phi, cũng chẳng hiểu có bao nhiêu phần giả.

Miệng lưỡi thiên hạ thật khó lường, mang ơn thì ngọt, mang oán thì đắng.
Đằng Nguyên nghe rồi biết vậy.

Ngay cả chuyện Bạch Đà quân tàn sát bá tánh Sa Lục Châu, sự thật sờ sờ ra đó mà bá tánh Huỳnh Tương còn nghị luận nháo nhào, thật giả lẫn lộn huống hồ chuyện phòng the của Âu Linh Hà.
Kẻ lắm tài thường nhiều tật.

Nếu Âu Linh Hà thực sự có bản lĩnh, chuyện chèn ép tiểu thương mở đường cho thương đội Âu gia, ra ngoài nuôi kỹ nam về phủ nuôi ám vệ làm ấm giường ban đêm cũng chẳng có gì lạ.

Hồi còn rình rập quanh các trấn gần mỏ Dạ Cổ, Đằng Nguyên từng thấy một nữ nhân phú gia có tới ba vị bình phu sống chung một gia trang.

Vạn Tư quốc không nặng nề lễ tiết, hắn được mở mang tầm mắt.
Canh khuya vắng lặng, nô lệ lũ lượt nằm ngủ quanh các xe hàng; bảo tiêu chia ca gác đêm, vẫn đốt lửa sáng rực.

Đằng Nguyên ngủ say như chết.

Nô lệ trở dậy đi vệ sinh sột soạt một đám, bảo tiêu đổi gác vách thêm củi bỏ vào các đống lửa rồi rì rầm trò chuyện to nhỏ hắn cũng không hề biết.
- Đằng Nguyên… Đằng Nguyên… tỉnh lại.
Hắn mở mắt, trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mục Nhan ngay phía trên đang mỉm cười như hoa nở.

Trời đã sáng rõ, bốn xung quanh rực rỡ ánh nắng khiến Mục Nhan trông như tiên tử hạ phàm.
- Mục Nhan?
Đằng Nguyên kinh ngạc mở to mắt.

Thanh âm êm ái của nàng lọt vào tai hắn:
- Thiếp có nấu cháo, chàng dậy ăn… một bát đi…
Ba chữ cuối méo mó dị thường, thoắt cái khuôn mặt xinh đẹp của Mục Nhan chảy nhão, hai hốc mắt lồi ra chảy máu đầm đìa, hàm dưới rớt xuống một đoạn như bị chém đứt.

Máu từ cổ nàng phun tung toé, bắn lên mặt Đằng Nguyên.
Hắn kinh hãi mở choàng mắt.
Là ác mộng!
Trời vẫn tối, bảo tiêu kẻ đứng người ngồi quanh các đống lửa, cảnh giới tứ phía; nô lệ vẫn ngủ la liệt xung quanh.
Đằng Nguyên thở hổn hển, tim đập thình thịch, cả người mình lạnh toát, mồ hôi vã như tắm.


Hắn từ từ ngồi dậy, lần mò đến xe hàng lấy nước uống.
Có điều khi vừa uống xong mấy ngụm, đang ngồi nghỉ thì dạ dày cuộn lên khó chịu.

Đằng Nguyên chỉ kịp nghiêng đầu đã thấy mình nôn hết nước ra, ba tia hàn khí trong Không Đàm xoay ngược xoay xuôi, hắc vụ hình xoắn ốc toả ra kỳ dị.

Đằng Nguyên nôn xong, mất một lúc mới nhận ra Không Đàm đang phản ứng với thứ gì.
— QUẢNG CÁO —
Mê dược…
Là dạng khói, không mùi.
Hắn vớ ngay lấy chủy thủ bên hông, hướng hai bảo tiêu đang ngồi bên đống lửa, rít lên:
- Dập lửa… Mau…
Hai bảo tiêu quay lại nhìn, ngơ ngơ không hiểu Đằng Nguyên nói gì.

Hắn quát lớn khiến họ giật thót mình:
- Dập lửa.

Trong củi lẫn mê dược…
Thanh âm rất lớn khiến nhiều nô lệ và bảo tiêu giật mình tỉnh giấc.
Các bảo tiêu đang gác đều nghe thấy, hoang mang nhìn nhau, sau đó một người lập tức rút hết củi ra dúi xuống đất.

Dù sao hiện tại cũng đã sang giờ mão, trời chưa sáng nhưng đỡ lạnh, cũng không sợ dã thú mò tới hỏi thăm.

Có người dập, người khác cũng lập tức dập lửa, khói nhàn nhạt bốc lên nghi ngút.

Đằng Nguyên kéo cổ áo bịt mũi, lần mò bò về vị trí mình trải thảm cỏ, cảm thấy đầu óc choáng váng như người say rượu.
Đúng là mê dược!
Tiếng hét của hắn khiến Đáp Chi và Lăng chưởng quỹ thức giấc.

Đáp Chi ngơ ngác ngồi dậy, lên tiếng:
- Chuyện gì?
- A Nguyên nói trong củi có lẫn mê dược.

– Một bảo tiêu nhanh miệng báo cáo.
Đáp Chi phản ứng rất dữ dội.

Lão vùng đứng dậy khỏi chỗ ngủ, muốn chạy về phía gốc cây đang cột ngựa.

Bất quá lão đứng lên nhấc chân chạy một bước thì đột nhiên ngã vật ra, đập mặt xuống cỏ.
- Lão gia…
- Chủ nhân…
Lăng chưởng quỹ và đám nô lệ xung quanh kêu toáng lên, lật đật chạy tới đỡ lão dậy.

Không di chuyển thì thôi, di chuyển lập tức nhận ra dị trạng, cơ thể quả thực không bình thường, dù không uống mà như say rượu, cước bộ xiêu vẹo, cử động loạn xạ không như mong muốn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận