TÂM LÝ PHẠM TỘI

TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 2 // Hai Nẻo Đường

Chương 37 // Tươi đẹp

1.

Đã qua một năm kể từ vụ tai nạn 11.5, một năm không quá dài nhưng cũng đã đủ để xóa đi rất nhiều dấu vết.

Nếu thời gian cho phép thì những gì họ nên làm bây giờ là quay lại điều tra vụ án đó từ đầu, dù là điều tra những chiếc xe từng đi ngang qua, hoặc là xem xét lại toàn bộ báo cáo điều tra, thậm chí họ còn có thể đối chiếu khẩu cung của từng người tham gia cứu hộ khi đó, đáng tiếc là thời gian nào có cho phép?

Phía trước bóng người đan xen, nhưng vẫn thấy được những cảnh sát đặc nhiệm trang bị đầy đủ đang hướng dẫn các phương tiện giao thông.

Hoàng Trạch là một người nếu ở trong tình huống không biết gì thì có lẽ sẽ cho phép đàm phán với kẻ bắt cóc, nhưng nếu để hắn nắm được thế cục vào tay, vậy thì hắn sẽ sử dụng những thủ đoạn cứng rắn vẫn thường dùng, không đàm phán, không chấp nhận, cũng không thỏa hiệp.

Nguyên tắc như thế rất vô lý, nhưng bản thân nó cũng là một điều có lý.

Bởi lẽ dù vì bất cứ nguyên nhân gì, thì bản thân hành động bắt cóc con tin cũng đã là phạm pháp, mà nếu một người đã phạm pháp thì phải biết rõ rằng khi mình cầm súng nhắm vào người khác, thì đâu đó trên thế giới này sẽ có một nòng súng nhắm thẳng vào mình.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hình Tòng Liên lại muốn duy trì sự cân bằng mong manh này, vì anh phải đảm bảo rằng mối đe dọa luôn tồn tại.

Lâm Thần nghĩ, cậu khiến tôi thật khó xử đó, nhóc con.

Xe dừng lại bên đường.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cao lớn bước xuống xe trước tiên, người cảnh sát đặc nhiệm quen biết với Hình Tòng Liên lại gần thảo luận với anh, trong bụi cỏ lau xa xa ẩn hiện một con đường nhỏ.

Lâm Thần ngồi trong xe, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt trên màn hình.

Một lát sau, Hình Tòng Liên lại gần gõ cửa: “Chúng ta đi thôi.”

“Muốn qua đó phải đi bao lâu?”

“Khoảng mười lăm phút.”

Lâm Thần nhìn thời gian, cách giờ hẹn còn đúng mười lăm phút.

……

Biển cỏ lau mênh mông này là một thế giới quá đỗi kỳ diệu.

Xung quanh yên lặng không một tiếng động, những phiến lá xanh và bông lau đang lay động, nơi đây có chim hót, có suối chảy, thoang thoảng mùi hương tươi mới của cỏ và mùi thơm của những bông hoa dại, nhưng sự yên tĩnh và bình an này chỉ là tấm màn giả dối, vì ở một nơi nào đó giữa đồng cỏ lau này là vô số những nòng súng đang ẩn nấp, có lẽ chỉ một giây sau, viên đạn sẽ bắn xuyên qua đầu kẻ bắt cóc, để lại một mảnh đất thấm đầy máu tươi.

Thời gian quá gấp rút, Hình Tòng Liên thậm chí còn không kịp hút một điếu thuốc, tay anh gạt ra những bông cỏ lau nghiêng ngả, mà đồng thời còn phải vừa đi vừa lật xem báo cáo điều tra về vụ tai nạn kia.

“Đội trưởng Hình này, tại sao cách anh chắc chắn là vụ tai nạn đó có vấn đề chứ? Báo cáo mà anh đang đọc đã trải qua vô số lần thẩm duyệt mới được phê chuẩn để công bố ra ngoài.” Cậu cảnh sát giao thông kia bước trên bùn lầy theo sau họ. Ý của cậu ta là bao nhiêu chuyên gia trên phương diện tai nạn giao thông đã đọc rồi, mà bọn họ đều cho rằng vụ tai nạn đó là ngoài ý muốn, vậy thì chẳng lẽ anh có thể chuyên nghiệp hơn họ hay sao?

Lâm Thần bước qua một vũng nước, buông tay Hình Tòng Liên ra rồi đứng lại tại chỗ, sau đó mới trả lời câu hỏi: “Vì ở sâu trong rừng cỏ lau này, có một đứa trẻ cầm súng chĩa vào một vài đứa trẻ khác, đe dọa chúng tôi phải tìm ra chân tướng cái chết của cha cậu ta.”

“Đứa nhỏ đó có vấn đề mới đúng chứ.” Cậu cảnh sát giao thông gạt mớ cành lá phiền toái ra, “Hàng năm có bao nhiêu người chết trên đường cao tốc, sống chết có số cả, sao nó lại cố chấp đến vậy?”

“Vì cha của cậu ta là một cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy.” Hình Tòng Liên quay đầu lại, lạnh giọng nói.

“Hả?” Cậu cảnh sát giao thông cao giọng, “Các anh sẽ không cho rằng có kẻ muốn giết người cảnh sát kia nên mới thuận tay giết hết hành khách trên một chiếc xe đấy chứ?”

“Đúng là chúng tôi nghi ngờ như vậy.” Hình Tòng Liên đáp.

“Anh nói vậy thì tôi cũng từng nghe nói, một vài cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy bị lộ thân phận, sau đó cả nhà họ bị đuổi giết……” Cậu cảnh sát giao thông kia rùng mình.

Nghe vậy, Hình Tòng Liên đột nhiên ngoảnh đầu lại.

“Chúng ta đã sơ suất một điểm, cậu nhóc kia muốn phóng viên có mặt tại hiện trường e rằng là vì nguyên nhân quan trọng khác.” Lâm Thần nói.

Hình Tòng Liên gật đầu, mở trình duyệt web trên điện thoại ra, dùng cách đơn giản nhất là nhập ba chữ “Phương Chí Minh” vào thanh tìm kiếm.

Khi con trỏ trượt xuống, đáp án dần hiện ra.

Đó là những tin tức đã cũ, kết quả hiển thị ngày đăng tin vào khoảng tháng 3 đến tháng 4 năm 2014, tất cả tiêu đề bài viết đều có cùng nội dung.

Cảnh sát Vĩnh Xuyên thành công phá được một vụ án buôn ma túy đặc biệt nghiêm trọng, kênh tin tức phỏng vấn đặc biệt anh hùng chống ma túy Phương Chí Minh

Hình Tòng Liên nhấp vào một tin trong đó, thứ đầu tiên hiện ra là một tấm hình, người đàn ông trong hình đang mỉm cười, anh mặc cảnh phục, ngoại hình trông rất thân thiện và chất phác, chẳng ai ngờ được chỉ một tháng sau khi bài báo này được đăng, người cảnh sát ấy đã thiệt mạng trên sông Vĩnh Xuyên, cùng chết đuối với anh là hai mươi hai con người vô tội khác.

Lâm Thần dời mắt khỏi dòng tin, nhìn lên gương mặt sắc nét như dao khắc của Hình Tòng Liên, anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, rất khó thốt nên lời.

“Đây không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà là báo thù.” Hình Tòng Liên đưa điện thoại cho cậu cảnh sát giao thông đằng sau, nói: “Còn mười phút nữa, cậu hãy cẩn thận đọc lại báo cáo của vụ việc đi.”

Con đường rất nhanh đã kết thúc, đích đến là một hồ nước. Gió xuân vuốt nhẹ trên mặt hồ, mấy con vịt trời đang bơi lội giữa hồ, đáy nước là rong bèo đang lay động.

Bên hồ có một căn nhà nhỏ với tường trắng ngói đỏ, có vẻ là do những ngư dân trông coi hồ nước để lại từ lâu rồi, vì thường không có người ở nên căn nhà vừa bẩn thỉu lại vừa rách nát, dù điều kiện rất tệ nhưng xung quanh nó lại không có gì che chắn, tầm nhìn rất thoáng, cũng vì thế mà họ rất khó tấn công vào trong tình trạng không đánh động người trong nhà.

Không thể không thừa nhận rằng đứa trẻ kia chọn một nơi giấu mình rất thích hợp.

Vương Triêu nằm bò trên đất, chìm đắm trong trận chiến với “Hệ thống cảnh báo phân cấp an toàn đường bộ”, bỗng nhiên cậu thấy vai nằng nặng, có người khoác vai cậu ngồi xuống, cậu giật mình suýt nữa kêu thành tiếng, may mà nhìn thấy được khuôn mặt nghiêm túc của Hình Tòng Liên.

“Thế nào rồi?” Hình Tòng Liên không nói nhiều mà hỏi trực tiếp vào đề.

“Má nó, sếp à, anh có thể đừng hù dọa em được không, em còn nhỏ mà!”

“Trả lời câu hỏi.”

Hình Tòng Liên nói bằng giọng trầm thấp mà nghiêm nghị, Vương Triêu giật bắn mình, Lâm Thần vừa hay cũng ngồi xuống, cậu ta liền chọc chọc anh rồi hỏi: “Sếp chúng ta bị cái gì thế?”

“Nguyên nhân cái chết của Phương Chí Minh có vấn đề, rất có khả năng là vì hình ảnh bị lộ nên tập đoàn buôn ma túy cố ý trả thù.”

“Mẹ nó, một chiếc xe với hai mươi ba mạng người đó, báo cáo điều tra của cảnh sát giao thông không có một chút vấn đề nào, làm sao lại như thế?”

Nghe thấy câu hỏi này, Hình Tòng Liên vỗ đầu cậu cảnh sát giao thông: “Hỏi cậu kìa.”

“Tôi…… làm sao mà biết chứ!” Cậu ta rất tủi thân.

“Cậu là người hiểu rõ nhất các vụ tai nạn xe cộ trong số chúng ta, vừa rồi cậu cũng đọc báo cáo đó, nói cho tôi nghe xem nếu cậu là hung thủ thì cậu sẽ làm sao để thực hiện vụ mưu sát này?”

Ánh mắt của Hình Tòng Liên rất thâm thúy, khiến người bị nhìn không thể sinh ra suy nghĩ phản kháng, cậu cảnh sát giao thông muốn nói tục nhưng cũng đành phải nén lại, sau cùng là nuốt ngược vào trong: “Tôi chỉ nhớ báo cáo cho rằng chiếc xe kia rơi xuống sông là vì tài xế thao tác sai lầm và hệ thống phanh xe có vấn đề, hai điều này thì chúng ta không có cách nào điều tra lại cả, nhưng chúng quả thực là nguyên nhân được xác định đã tồn tại, khiến cho xe khách rơi xuống sông…… cho nên……”

“Cho nên sao?”

“Cho nên có thể tài xế kia không phải phạm sai lầm. Nếu tôi là hung thủ, muốn tạo ra một vụ tai nạn không chút sơ hở như thế, tôi sẽ ép tài xế lái xe thẳng xuống sông…… Cũng có nghĩa là tôi cần phải có một chiếc xe tải cỡ lớn đủ nặng, trên đường cao tốc, tôi sẽ ép tài xế chạy ra phần đường ngoài rìa nhất, sau đó cho một chiếc xe khác thắng gấp trước tay lái của người tài xế kia, nếu chiếc xe thắng gấp đó là xe chở hàng hóa nguy hiểm thì lại càng hoàn mỹ, dưới sự chèn ép của hai chiếc xe, tài xế sẽ vô thức đạp thắng và xoay bánh lái, thân xe khách sẽ không có vết tích bị va chạm nào cả, mà chỉ lao thẳng ra khỏi thanh chắn đường, lật xuống sông……” Cậu cảnh sát giao thông nhắm mắt, ra sức gãi đầu, thậm chí có vẻ rất đau đớn: “Nhưng muốn làm được điều này thì tôi phải đảm bảo rằng toàn bộ hành khách…… hành khách……”

“Không ai sống sót.” Lâm Thần lãnh đạm hoàn thành câu trả lời thay cậu ta.

Vương Triêu phản ứng rất nhanh: “Ồ! Cho nên A Thần bảo em điều tra xem có ai sửa chữa số liệu trong hệ thống không, vì xe khách có trang bị hệ thống tự động gọi cấp cứu, dù nó rơi xuống sông thì hành khách vẫn có thể nhanh chóng gọi người đến cứu giúp, nhưng thằng khốn nạn kia sửa luôn thời gian cảnh báo, chúng muốn tất cả hành khách chết chìm trong xe!” Vương Triêu rất kích động, vội vàng xoay màn hình máy tính xách tay cho Lâm Thần xem, “A Thần, anh nhìn này, em đã sớm thấy cái định vị GPS của công ty Dương Điển Phong có vấn đề, vì không có định vị vị trí theo thời gian, em rất khó tính ra thời gian cụ thể khi chiếc xe khách chở cảnh sát Phương rơi xuống sông, nhưng em đã xem qua nhật ký hệ thống, thời gian cảnh báo ghi nhận lại đúng là đã từng bị sửa!”

“Có thể điều tra được ai sửa không?” Ánh mắt của Lâm Thần rơi xuống phần thời gian trên góc phải màn hình, anh hỏi câu cuối cùng.

“Cái này khó lắm, nhưng em thấy cái người viết ra chương trình hệ thống này thật sự quá rộng rãi rồi đó, chưa thấy ai chơi kiểu này bao giờ, giao quyền cho quản trị viên ngoài sửa đổi thời gian, còn cho phép sửa lịch sử lộ trình xe, cái lỗ này không chỉ to bằng cái thúng đâu, còn thúi như dây quấn chân của mấy bà cụ xưa nữa!”

“So sánh sai rồi.” Hình Tòng Liên vỗ đầu Vương Triêu rồi mới hỏi Lâm Thần, “Anh thấy sao?”

Lâm Thần hiểu rõ Hình Tòng Liên hỏi anh thấy sao có nghĩa là đang hỏi anh muốn làm thế nào, hoặc là, anh đang định làm thế nào?

Tình tiết vụ án đến nay vẫn chưa được làm rõ, tất cả chỉ là suy đoán, anh trầm ngâm chốc lát rồi mới lên tiếng: “Trong tất cả những người đang có mặt ở đây, có hai người có khả năng biết chân tướng sự việc.”

Trong bụi cỏ lau đằng xa, giám đốc công ty vận tải ăn mặc chỉnh tề đã sớm chú ý đến sự xuất hiện của ba người, lúc này hắn ta đang cúi người, cẩn thận di chuyển về phía họ.

Trong căn nhà nhỏ bên bờ hồ, sau cánh cửa sổ bám đầy bụi kia, có lẽ kẻ bắt cóc gây ra vụ án lớn này đang chờ thời khắc cuối cùng đến.

“Vậy thì cuối cùng vẫn phải để họ giáp mặt nói rõ ràng thôi.”

Hình Tòng Liên ngẩng lên, Lâm Thần cũng rất ăn ý mà nhìn vào anh, thậm chí không cần phải nói thành lời mà chỉ cần chuyển hướng nhìn hai lần, họ đã hiểu những gì đối phương đang nghĩ.

Hình Tòng Liên đặt súng của mình vào tay anh, Lâm Thần đang định đứng lên thì Hình Tòng Liên lại lấy tai nghe bluetooth của mình xuống nhét vào tai anh, khi ngón tay hơi thô ấy vuốt nhẹ qua vành tai, Lâm Thần liền thấy tai mình nóng lên.

“Cẩn thận.” Hình Tòng Liên nói.

2.

Trong lúc này, phóng viên của mười mấy đài truyền hình đang nằm rạp trong bụi cỏ, tiêu điểm ống kính của họ khóa chặt lấy căn nhà nhỏ bên bờ hồ.

Vài chục viên cảnh sát đặc nhiệm có vũ trang đầy đủ cũng đang ẩn mình theo chiến thuật, hỏa lực của tay súng bắn tỉa cũng đã sẵn sàng.

Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó trong rừng cỏ lau chính là ngài Thanh tra với ngôn từ sắc bén trong cảnh phục phẳng phiu, hắn cũng đang chờ để đưa ra quyết định tấn công cuối cùng.

Tình thế hiện nay chẳng khác gì một đống rơm khô, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ làm bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Vậy thì trong tình huống này, cách giải quyết vấn đề duy nhất chính là dứt khoát chặt đứt mớ bòng bong này.

“Thật sự không đàm phán à?” Chỉ huy trung đội cảnh sát đặc nhiệm tên Bành Nhiên, anh ta giữ tai nghe, lên tiếng hỏi người đứng đằng trước.

“Bất cứ ai cũng nên bày tỏ nguyện vọng của mình theo con đường đúng đắn, vì thế, chúng ta không thỏa hiệp, không đàm phán.” Hoàng Trạch nâng tay xem đồng hồ, “Theo đúng kế hoạch, đếm ngược ba mươi giây.”

Hắn vừa dứt lời thì một bóng người cao gầy đang chầm chậm đứng lên giữa bụi cỏ lau, Hoàng Trạch không cần nhìn kỹ cũng biết đó chính là Lâm Thần.

Vương Triêu chưa biết xảy ra chuyện gì, cậu nhóc còn định vươn tay kéo Lâm Thần lại thì nghe thấy tiếng cạch cạch, Lâm Thần quả quyết lên đạn, anh cất bước về trước thật nhanh, được hai bước thì nhẹ nhàng nâng tay, nhắm thẳng nòng súng vào trán Dương Điển Phong.

Dương Điển Phong còn chưa kịp kêu cứu thì Lâm Thần đã mở chốt an toàn, đưa súng vào trạng thái chuẩn bị bắn.

Để bày tỏ thái độ dứt khoát, Lâm Thần lôi Dương Điển Phong đứng dậy, chậm rãi nói: “Thả lỏng đi, cùng lắm thì tôi bắn chết anh bằng một phát đạn thôi.”

Anh không đi nhanh, cử chỉ cũng không hề có vẻ hung hãn, mát mẻ dễ chịu như gió nhẹ thoáng qua rừng thông, mà lại như hoàn toàn không để mắt đến sinh mạng con người.

Cùng lúc, tất cả những người đang có mặt đều giật mình kinh hãi.

Dương Điển Phong tái mặt, bộ Âu phục vốn chỉnh tề đẹp đẽ của hắn cũng trở nên nhăn nhúm bẩn thỉu vì ngồi xổm trong bụi cỏ hồi lâu. Hắn thấy trán mình lạnh lẽo, cuối cùng thì điều mà hắn vẫn luôn thấp thỏm lo lắng đã xảy ra rồi, hắn mấp máy môi nhưng không nói thành lời.

Lâm Thần nửa kéo nửa lôi Dương Điển Phong bước ra khỏi bụi cỏ lau kín đáo.

“Đừng xem hệ thống nữa, trực tiếp điều tra tài khoản ngân hàng của Dương Điển Phong cho anh.” Nhìn theo Lâm Thần đang khống chế Dương Điển Phong, Hình Tòng Liên quyết đoán nói với Vương Triêu.

Nếu chương trình có vấn đề thì người phụ trách nhập cả hệ thống này về làm sao có thể không biết được chứ?

Sau khi căn dặn xong thì anh lập tức theo bước Lâm Thần rời khỏi vùng cỏ lau, anh đứng thẳng dậy rồi tỉnh bơ đi về hướng Hoàng Trạch.

Nhóm cảnh sát đặc nhiệm ẩn náu trong cỏ lau thấy hai người đột nhiên xuất hiện bên bờ hồ thì nhất thời không hiểu tình hình ra sao, vì vậy cũng không dám hành động bừa bãi.

Hoàng Trạch nheo mắt lại gần như thành hai khe hẹp, hắn nhìn Lâm Thần, định lên tiếng gây sự thì lại thấy hướng đó có thêm một người đứng dậy một cách vô tư.

Áo khoác dài lướt trên mảng cỏ lau xanh mượt, người thanh niên mang dòng máu lai ấy ung dung không sợ hãi chút nào, khí thế áp đảo mọi người.

Hình Tòng Liên đến trước mặt Hoàng Trạch nhưng vẫn không nói gì, anh cúi đầu đốt một điếu thuốc trước, sau đó rút thêm một điếu, thuận tay đưa cho đội trưởng Bành đang đứng bên cạnh đóng vai người gỗ, khiến Bành Nhiên không biết nên nhận hay không.

“Đội trưởng Hình, anh có ý gì đây?”

Hình Tòng Liên ngước lên cười, nụ cười như đang hỏi: Thanh tra Hoàng cứ hỏi có ý gì, quả thật chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Khẩu súng trong tay Lâm Thần ở đâu ra?”

“Tôi đưa đó.”

“Đầu tiên đội trưởng Hình đến trễ, sau đó tự ý cho mượn súng của mình, phá hoại kế hoạch giải cứu, nếu xảy ra thương vong thì đội trưởng Hình có gánh vác nổi trách nhiệm không!” Hoàng Trạch nói rất gấp, âm điệu càng lúc càng cao, hắn nói dù nhiều nhưng thật ra ẩn ý rất đơn giản: Một đội trưởng đội cảnh sát hình sự cỏn con như anh cũng dám không để tôi vào mắt à!

Không chờ Hoàng Trạch nói xong, Hình Tòng Liên vừa rít một hơi thuốc vừa chậm rãi nói: “Những tội danh mà Thanh tra Hoàng vừa nói thì tôi gánh được đấy.” Thanh âm của anh rất nhẹ, mà mắt cũng không buồn nhìn lên, ngụ ý càng ngắn gọn hơn: Đúng là tôi không thèm để anh vào mắt đấy.

Bành Nhiên nhìn sang trái lại nhìn sang phải, anh ta vốn đã quen biết Hình Tòng Liên từ trước, tuy Hoàng Trạch có thể xem như một nửa cấp trên của họ, nhưng làm sao mà thân bằng đồng nghiệp được, thấy thái độ này của Hình Tòng Liên thì người vốn đã phản đối việc tấn công như anh ta tất nhiên cũng sẽ vui lòng hoãn lại, anh ta phất tay ra hiệu cho cấp dưới của mình giữ yên tại chỗ.

Hình Tòng Liên và Lâm Thần phối hợp ăn ý vô cùng, trong khi anh ở đây câu giờ với Hoàng Trạch thì Lâm Thần đã dẫn Dương Điển Phong đến trước căn nhà bên kia rồi.

Vừa đúng giờ hẹn chín mươi phút.

Lâm Thần thúc vào khuỷu chân Dương Điển Phong, khiến hắn quỳ xuống đất.

“Kết quả mà cậu muốn.” Lâm Thần bình tĩnh cất cao giọng:

“Bản thân cái gọi là hệ thống tự động gọi cấp cứu và hệ thống cảnh báo phân cấp an toàn đường bộ có thiếu sót rất lớn, thứ nhất, nếu chính chiếc xe không bị hư hại nghiêm trọng do va chạm thì sẽ dấn đến sự chậm trễ trong việc cứu hộ sự cố đặc biệt, ví dụ nếu cả chiếc xe rơi xuống sông, hoặc là những gì mà cậu đang làm hiện nay, tôi nói đúng không?” Lâm Thần nói với người trong nhà, thanh âm của anh không quá lớn, nhưng lại có thể truyền đến mọi ngóc ngách bên bờ hồ.

“Anh đang nói cái gì?” Dương Điển Phong đột nhiên vùng vẫy.

“Đừng cử động, tay tôi không vững lắm đâu.” Lâm Thần cầm súng thật chắc, anh nói vậy nhưng lại không buồn nhìn đến Dương Điển Phong, “Thứ hai, định vị GPS của hệ thống MEMS không ghi lại tham số quan trọng là ‘thời gian – vị trí’, bất cứ hệ thống nào cũng không thể hoàn mỹ, thiếu sót là tồn tại hiển nhiên, nhưng kẻ nắm quyền quản lý hệ thống lại có thể lợi dụng điểm này để sửa đổi thời gian chiếc xe phát cảnh báo cầu cứu nhằm che lấp thiếu sót này, không phải sao?”

Lời đã dứt, xung quanh yên tĩnh, thậm chí bầy chim trốn trong cỏ cũng đúng lúc im lặng.

Cửa nhà chậm rãi mở ra.

Ánh mặt trời bên ngoài len qua khe cửa, tràn vào trong như thủy triều.

Thiếu niên chậm rãi bước ra giữa ánh nắng rực rỡ.

Cậu ta vẫn quấn chiếc khăn quàng lông màu xám, mặc một chiếc quần jeans xanh nhạt, trên chân vẫn là đôi giày Nike màu vàng sáng, họa tiết đặc trưng của hãng giày trông như một nụ cười rạng rỡ.

Thiếu niên mở rộng cửa hơn, vài tia sáng đỏ rọi ngay vào trước ngực, nhưng cậu ta vẫn đường hoàng không sợ hãi, thậm chí còn không mang theo súng.

Trong bụi cỏ lau, ngón tay của cảnh sát đặc nhiệm ấn nhẹ vào cò súng.

Thấy vậy, Lâm Thần đột nhiên lách người qua chắn ngay trước mặt cậu nhóc.

“Cậu ta đang muốn chết à, đừng tưởng tôi không dám bắn chết cậu ta!” Dù cách không gần nhưng Lâm Thần vẫn nghe thấy Hoàng Trạch gào lên với Hình Tòng Liên như vậy.

Hình Tòng Liên đang cầm điện thoại, có vẻ như đang trao đổi gì đó với người ở đầu kia, nét mặt anh càng lúc càng lạnh lùng, tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời chất vấn của Hoàng Trạch.

Lâm Thần đứng trước mặt thiếu niên, cậu ta lấy hai viên kẹo chanh trong túi ra, một viên thì ném vào miệng mình, một viên thì đưa cho anh: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, người gọi điện cho tôi là anh nhỉ, thế mà tôi cũng bị anh gạt rồi.” Cậu ta mỉm cười, có vẻ không quá để tâm đến việc kịch bản của mình bị phá hoại.

Lâm Thần lắc đầu, không nói gì.

“Còn điều thứ ba thì sao?” Thấy vậy, thiếu niên lại hỏi.

Lâm Thần đáp: “Điều thứ ba, cũng là điều đáng sợ nhất, chính vì lịch sử trên hệ thống có thể bị sửa đổi, tức là ai đó có thể lợi dụng thiếu sót của hệ thống để tạo ra một vụ mưu sát hoàn mỹ.”

Nghe câu trả lời của anh, thiếu niên có vẻ rất hài lòng: “Vậy nên, hắn chính là người hại chết ba tôi à?” Thiếu niên chỉ vào Dương Điển Phong mà hỏi rất bình tĩnh.

“Tôi cũng không rõ, cho nên tôi dẫn hắn đến trước mặt cậu, tôi nghĩ cậu sẽ vui lòng tự hỏi hắn.”

“Anh thật tốt.” Thiếu niên cười rồi ngồi xuống để tầm mắt ngang bằng với Dương Điển Phong đang quỳ, nói với vị giám đốc công ty vận tải kia rằng: “Nghe ý của anh ấy thì chính anh là người sửa thời gian hệ thống cảnh báo của chiếc xe đó, khiến ba tôi chết đuối trong xe nhỉ?”

Sắc mặt Dương Điển Phong lúc này đã trắng như tờ giấy, một lời trúng đích, hắn mấp máy môi, gần như phải dốc hết sức lực toàn thân mới nói ra được thành lời: “Các người nói gì vậy, tôi không biết gì cả!”

Lâm Thần nhấn chặt tai nghe, bên kia truyền đến giọng nói của Hình Tòng Liên. Âm thanh ấy trầm thấp và bình thản, khiến người nghe bỗng nhiên an lòng.

‘Vương Triêu vừa điều tra tài khoản của Dương Điển Phong, trước và sau vụ tai nạn 11.5, tài khoản của mẹ Dương Điển Phong nhận được hai khoản tiền, tổng cộng là 1 triệu, Vương Triêu còn đang tìm người chuyển khoản……’

Lâm Thần khẽ thở dài, lòng đã phác họa được toàn bộ sự kiện này, họng súng của anh chọc nhẹ vào đầu, sau đó mới nói, “Anh Dương, vào đêm xảy ra vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng ngày 11 tháng 5, anh nhận được yêu cầu của bọn tội phạm ma túy, vì muốn báo thù cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy Phương Chí Minh nên anh đã sửa đổi thời gian cảnh báo trên chiếc xe mà Phương Chí Minh ngồi, dẫn đến hai mươi ba người vô tội chết đuối, dù thế nào thì anh cũng phải giải thích rõ ràng cho con người ta chứ.”

“Không liên quan đến tôi, không phải tôi làm!” Dương Điển Phong kích động gào lên, “Anh đừng có ngậm máu phun người!”

“Không có chứng cứ thì tôi dám cầm súng nhắm vào anh à?” Lâm Thần dừng lại một chút mới nói tiếp: “Tốt xấu gì anh cũng đã biết Vương Triêu kia mà, anh cho rằng với trình độ của cậu ấy thì không thể phát hiện được ai là người để lại sơ hở trên hệ thống, ai là người ra tay à?”

Mặt Dương Điển Phong trắng bệch.

“Ừ, cứ cho là anh có thể nói mình không biết chuyện hệ thống bị sửa, nhưng tiền trong tài khoản thì vẫn là thật, thực ra thông thường giao dịch ngầm đều dùng tiền điện tử cả, kẻ dám dùng tiền mặt hay chuyển khoản ngân hàng như anh đúng là quá to gan rồi đấy.”

Lời anh nói thật ra rất mơ hồ, nhưng trong tình huống này cũng đủ khiến cho Dương Điển Phong vắt óc mà nghĩ xem mình đã sơ hở chỗ nào, mà sự do dự của hắn cũng đủ chứng minh kẻ có tội thì chột dạ.

“Những gì anh ấy nói có thể không?” Đôi mắt của thiếu niên đen như mực, sâu không thấy đáy, đột nhiên, cậu ta rút súng ra chĩa vào đầu Dương Điển Phong, “Nói đi!”

Thấy cảnh này, Hoàng Trạch không thể giữ bình tĩnh nữa, hắn gào lên với bóng lưng thẳng tắp của Lâm Thần: “Lâm Thần, cậu mà không cút ra thì tôi sẽ bắn chết cậu luôn.”

“Anh có thể ra lệnh nổ súng, nhưng với tiền đề là anh cho rằng tính mạng của một tên tội phạm quan trọng hơn đứa con gái mồ côi của một liệt sĩ.” Lâm Thần cầm súng rất vững, anh nói xong thì bước qua một bước, để lộ người trước mặt mình ra giữa nòng súng của cảnh sát.

“Thiếu nữ cái con mẹ gì!” Hoàng Trạch gầm lên với anh, lát sau, Hoàng Trạch mới đột nhiên bừng tỉnh ra, “Đó là con gái à?”

Lâm Thần cúi người.

Anh gỡ từng vòng lại từng vòng khăn quàng cổ của đứa trẻ trước mặt, vành tai nhỏ xinh và vùng cổ trắng trẻo của thiếu nữ lộ ra: “Đồng chí Phương Chí Minh thiệt mạng trong vụ tai nạn 11.5 chỉ để lại một người con gái vừa tròn 16, tên là Ngải Tử.”

Không gian một lần nữa rơi vào sự im lặng mà phần nhiều là vì kinh hãi và đau thương.

Con gái của liệt sĩ đang kêu oan cho cha mình……

Bành Nhiên lúc này đang toát mồ hôi lạnh, nếu như Hình Tòng Liên không kịp thời ngăn cản, anh ta có thể sẽ nghe lệnh Hoàng Trạch mà bắn chết nghi phạm, vậy thì không chỉ có những người cảnh sát đặc nhiệm trực tiếp nổ súng mà thậm chính anh cũng không thể thoát khỏi lương tâm dằn vặt, nghĩ vậy, Bành Nhiên nhìn Hình Tòng Liên một cái đầy cảm kích.

Ánh mắt Hình Tòng Liên vẫn khóa chặt vào ba người bên bờ hồ.

Thiếu nữ nói: “Bingo, nhìn đi…… tôi được đảm bảo nhiều đấy chứ, dù bây giờ tôi giết người ngay tại đây thì tất cả họ cũng không dám đụng vào tôi, anh nên làm sao đây hả?” Cô bé cười hì hì mà nhìn Dương Điển Phong, nhưng ánh mắt rõ ràng là không cười.

“Tôi…… tôi bị bắt ép thôi mà, tôi cũng đâu muốn! Cha cô đắc tội tập đoàn buôn ma túy, bọn chúng ép tôi làm mà!” Dương Điển Phong chỉ thấy cả người ớn lạnh, thân phận của Phương Ngải Tử chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, hắn bỗng chốc nước mắt đầm đìa, “Ngay cảnh sát mà chúng cũng muốn giết thì giết, giết loại thường dân cho tôi chẳng phải chỉ cần trở tay một cái thôi à!”

Lâm Thần lạnh lùng nhìn Dương Điển Phong.

Ngay lúc này, Phương Ngải Tử đứng dậy, cô bé phủi đầu gối mình, cười thật ngọt với anh: “Bắn chết hắn, tôi sẽ thả người trong nhà.”

“Lâm Thần, đừng có biết luật còn phạm luật!”

Hoàng Trạch lại lên tiếng.

Lâm Thần không cử động.

Phương Ngải Tử đã hành động trước.

Thiếu nữ nâng súng trên tay lên, cũng như bao lần cô không hề do dự nổ súng, lần này cô bé cũng rất quyết đoán chĩa thẳng súng vào đầu mình mà nói: “Tôi đếm đến ba, hắn chết, hay là tôi chết.”

Giọng nói của cô bé không quá vang dội, nhưng đôi mắt sâu thẳm, hành động rất nghiêm túc và trịnh trọng, cô bắt đầu đếm: “Ba……”

Tình thế đột nhiên biến chuyển, chiêu này quả thực rất độc, rất vô tình, rất tàn nhẫn, mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh hãi ngây người.

Bành Nhiên là người sốt ruột nhất, nếu Lâm Thần thật sự nghe lời bắn chết Dương Điển Phong thì chẳng lẽ anh ta phải ra lệnh bắn Lâm Thần?

Hình Tòng Liên vẫn đứng thẳng người như cây tùng cây bách, ngay cả hướng nhìn cũng chưa từng dời đi.

Lâm Thần bắt đầu lên tiếng: “Dù làm thế nào thì em vẫn sẽ tự sát, cho nên lời đe dọa này không có ý nghĩa gì với tôi cả.”

Giọng nói của anh trôi theo gió, lướt qua vùng cỏ lau, khiến cả cánh đồng cỏ lau lay động như mặt nước gợn sóng.

Phương Ngải Tử cắn vỡ viên kẹo trong miệng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Anh nói gì vậy, tôi rất biết giữ lời hứa.”

“Cố vấn Lâm, ngài Lâm…… Anh không thể giúp đỡ tội phạm, giết người phải đền mạng đó!” Dương Điển Phong nhào đến bên chân anh gào khóc, chỉ sợ anh nghe lời con gái Phương Chí Minh mà bắn chết mình.

Nhưng anh chỉ giữ nguyên họng súng trên đỉnh đầu Dương Điển Phong chứ hoàn toàn không quan tâm đến việc hắn cầu xin điều gì, anh nhìn chăm chú vào thiếu nữ trước mặt mà hỏi: “Tôi vẫn đang suy nghĩ đến một vấn đề, vì sao sau vụ tai nạn quá giống thật đó, em lại biết rõ rằng nó không phải là sự cố ngoài ý muốn?”

Lời vừa dứt thì ánh mắt của thiếu nữ vô thức dời sang khẩu súng trong tay mình.

Lâm Thần lập tức hiểu ra, anh ôn hòa nhìn cô bé: “Khẩu súng này là của cha em để lại đúng không?”

“Là của ba để lại cho tôi trước khi đi.”

Trước khi đi của cô bé, cũng chính là trước khi ra đi mãi mãi.

Là một cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy, nếu không phải lâm vào bước đường cùng thì Phương Chí Minh làm sao có thể lén đưa súng cho con gái phòng thân chứ.

“Vì lộ bí mật đúng không?” Lâm Thần nhẹ nhàng chậm rãi vạch ra vết thương sâu nhất trong lòng Phương Ngải Tử.

Bàn tay cô bé lập tức run rẩy, Lâm Thần nhìn thấy nhưng vẫn không dừng lời: “Thân phận của đồng chí Phương bị giới truyền thông công khai ra ngoài, anh ấy đã đắc tội với quá nhiều người, cũng biết rõ mình sẽ gặp phải chuyện không may, sợ em cũng bị làm hại nên mới để lại súng cho em?”

Đội cảnh sát đặc nhiệm không dám hành động, nhưng đôi mắt họ nhìn về phía các phóng viên kia dường như đang cháy bùng lửa giận, một cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy bị lộ thân phận cũng có nghĩa là anh ta bị đẩy thẳng ra trước nòng súng của bọn tội phạm.

“Chỉ giết một tên Dương Điển Phong làm sao đủ, em muốn dùng khẩu súng này để hoàn thành kế hoạch trả thù hoàn mỹ nhất, đúng không?” Lâm Thần nói tiếp.

Phương Ngải Tử cuối cùng cũng bắt đầu hoảng loạn, nhưng Lâm Thần vẫn không cho cô bé cơ hội lên tiếng, anh lạnh giọng nói:

“Em biết người hại chết cha mình là ai, bọn buôn ma túy là hung thủ trực tiếp, còn phóng viên là hung thủ gián tiếp. Em là con gái của liệt sĩ, em không thể cầm súng đi bắn chết những người này như bọn tội phạm kia, nghĩ mãi rồi cũng chỉ còn cách tự sát mới là cách giải quyết tốt nhất, con gái của liệt sĩ ôm nỗi oan khuất mà chết, mũi kiếm của dư luận sẽ chỉ thẳng vào những phóng viên đã đăng tin về cha em, tất cả những kẻ dù là sơ suất hay là không quan tâm, hoặc giả là vì giành được tin đầu đề mà đưa hình ảnh của cha em lên mặt báo, bọn họ có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật nhưng sẽ không thoát khỏi sự lên án của đạo đức, không có cách báo thù nào thảm thiết và sảng khoái hơn, đúng không?”

Ý đồ giấu kín trong đáy lòng bị vạch ra, môi Phương Ngải Tử run run, cô bé cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, hỏi anh: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi không nên bắt anh giết Dương Điển Phong, hay là tôi không nên đòi lại lẽ phải từ bọn người đó hay sao?”

“Tôi cho rằng em không nên làm vậy.” Lâm Thần không nghĩ thêm gì mà trả lời thẳng thắn dứt khoát.

Câu trả lời của anh đã đốt lên cơn giận chôn giấu đã lâu trong lòng cô bé, thiếu nữ gào lên với anh: “Vì sao tôi không thể hận hắn, vì sao tôi không thể hận những kẻ đó, tại sao tôi không thể báo thù! Chính bọn chúng hại chết ba tôi, tôi không còn ba nữa rồi!”

Đôi mắt cô bé ngấn lệ, nhưng vẫn không chịu để nước mắt tuôn rơi: “Ba tôi chết rồi, trước kia tôi chỉ biết trách tại ba không tốt, sau này tôi mới biết trong một lần làm nhiệm vụ, ba bị mảnh đạn làm tổn thương dây thần kinh thính giác, nhưng dù vậy thì ba vẫn không chịu lùi khỏi tiền tuyến, ba là người tốt như vậy, ba tôi đã làm sai cái gì mà phải chết đuối như thế, thậm chí còn không phải là chết trên chiến trường, ba tôi không đáng phải chết như một kẻ vứt đi, chỉ vì bọn người đó!”

Từng lời nghẹn ngào như đang rỉ máu của thiếu nữ khiến mọi người đều phải lộ vẻ xúc động, ngoại trừ một người.

Lâm Thần bình tĩnh nhìn cô bé: “Vấn đề rất đơn giản, cha của em là liệt sĩ, em là con gái của anh ấy, lẽ ra em phải sống đường đường chính chính, quang minh chính đại hơn bất cứ ai khác, người khác có thể hận, em thì không, người khác có thể muốn chết, em thì không, vì từ ngày cha em ra đi, em đã sống trong vinh quang mà anh ấy mang đến, em bắt buộc phải bước tiếp với vinh quang và sự kiêu ngạo ấy.”

“Anh cho rằng sau khi xảy ra chuyện này thì tôi còn sống tiếp được sao?” Phương Ngải Tử đột nhiên bật cười, cô bé chỉ vào Dương Điển Phong, “Sao anh không hỏi thử xem thế lực sau lưng hắn lớn đến thế nào, chúng có thể dễ dàng cướp đi hai mươi ba sinh mệnh trong im lặng, anh cho rằng chúng sẽ tha cho tôi sao?”

Trước đó, Phương Ngải Tử oán trách không thể khiến Lâm Thần xúc động, nhưng chỉ một câu quá nhẹ nhàng của cô lại làm Lâm Thần cảm thấy bi thương.

Một thiếu nữ mất cha khi mới 15 tuổi, cô bé từng chứng kiến những thủ đoạn điên cuồng của bọn tội phạm ma túy, ngày ngày phải sống trong nỗi hoảng sợ bất an.

Trong thế giới đen tối, cô bé không dám tin vào ai, chỉ có thể bước đi một mình giữa bão tố mờ mịt nhờ một ngọn đèn yếu ớt thắp lên bằng thù hận.

Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là một cô bé đang sợ hãi mà thôi.

“Bắn chết Dương Điển Phong, nếu không thì tôi sẽ tự sát.” Giọng nói của Phương Ngải Tử đã bình tĩnh trở lại, bình tĩnh đến gần như tàn khốc.

Tình thế biến chuyển đột ngột quá, phía sau cũng hoảng loạn, các tay súng bắn tỉa một lần nữa giơ súng, nòng súng lại nhắm thẳng vào Lâm Thần.

Ngay lúc này, Lâm Thần nghe thấy giọng nói của Hình Tòng Liên trong tai nghe: ‘Đã liên hệ với bạn thân của Phương Chí Minh kia còn sống, họ đã nhắc đến một vài việc.’

Lâm Thần nhìn khẩu súng trong tay Phương Ngải Tử, anh bình tĩnh nghe Hình Tòng Liên thuật lại những câu chuyện liên quan đến Phương Ngải Tử không biết do ai kể lại, rồi kể lại một lần những điều đó cho thiếu nữ nghe: “Mẹ em mất sớm, nhưng em có một người cha tốt, cha em thường dẫn em đi tập bắn súng, cho em học võ và đấu vật, anh ấy nói một người con gái nhất định phải độc lập và kiên cường, nếu có một ngày cha em không còn nữa, thì em cũng không thể bị người khác bắt nạt, phải sống tiếp cho tốt, thế nên em mới có thân thủ tốt đến vậy, không phải sao?”

“Anh nói vớ vẩn cái gì thế!”

“Cha em hy vọng sẽ có một đứa con gái đội trời đạp đất, có lẽ anh ấy đã sai, vì điều đó không thích hợp với một cô gái, nhưng mà tôi lại cho rằng anh ấy làm đúng. Em đã làm được những việc mà bất cứ cô gái nào cũng không thể làm được, đối mặt với tội phạm ma túy hung ác, em không dám làm bừa, vì chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ bị giết người diệt khẩu, trong tình huống đó, em lại có thể mạo hiểm cả tính mạng để đi cướp xe khách, dùng nguy cơ thực tế để nói cho tất cả mọi người rằng cái hệ thống giẻ rách kia có vấn đề, em còn lợi dụng chúng tôi để tìm ra tội phạm chân chính sau màn, tất cả những điều này không đáng ngưỡng mộ sao?”

“Nhưng ba tôi chết rồi.” Ánh nắng rực rỡ rọi vào mắt thiếu nữ, thoáng nhìn như rơi lệ, “Tôi không muốn chết trong tay chúng!”

“Trên thế giới này sẽ không có một cô gái thứ hai nào giống em nữa, là con gái của cha em, vì ngay cả khi chết anh ấy cũng chưa từng thỏa hiệp với bọn tội phạm hung ác kia, vì vậy mong em đừng sợ hãi, đừng thỏa hiệp với vận mệnh.”

Lâm Thần mỉm cười, anh quay lại nhìn cánh đồng cỏ lau mênh mông, sau cùng nói với cô bé: “Đồng nghiệp của cha em ở ngay bên kia, em có muốn sau khi kết thúc tất cả thì nói chuyện với họ không?”

Kết.

Đã đến hoàng hôn, tầng mây đỏ rực. Một chú cò trắng bay vụt qua chân trời, sau cùng biến mất ở tận cùng bầu trời.

Khi cảnh sát vào nhà thì bọn trẻ đang chơi với một chồng kẹo trên mặt đất, cả căn phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào, vài bé trai có lẽ đã mệt nên nằm luôn dưới gầm bàn mà ngủ, cảnh sát nhẹ nhàng quấn chăn cho bọn trẻ rồi bế chúng ra ngoài.

Bọn trẻ rộn ràng đi ra khỏi căn nhà, với chúng thì đây chỉ là một trò chơi mạo hiểm thú vị mà thôi.

Trên xe cảnh sát bên bờ hồ, đồng nghiệp của Phương Chí Minh đang nói chuyện với Phương Ngải Tử, trên tay cô bé là còng tay sáng lóe, những sợi tóc mềm và mịn dán sát lên gò má vẫn còn ướt của cô, cuối cùng thì thiếu nữ cũng thể hiện ra một phần tính cách phù hợp với tuổi tác và giới tính của mình.

Việc xử lý hiện trường tiếp theo tất nhiên đã có Thanh tra Hoàng phụ trách, Dương Điển Phong đã bị giải về Cục, Hình Tòng Liên và Lâm Thần dạo bước bên bờ hồ.

Rõ ràng xung quanh luôn vang lên tiếng ồn ào khi cảnh sát xử lý hiện trường, nhưng Lâm Thần gần như có thể nghe thấy tiếng chim đập cánh.

Từ sau khi nhận lại súng, Hình Tòng Liên vẫn không nói gì, Lâm Thần còn tưởng anh sẽ nói vài câu bông đùa gì đó, hoặc nói vất vả rồi chẳng hạn, thế nhưng Hình Tòng Liên lại cứ im lặng.

Thực ra Lâm Thần rất cảm động khi Hình Tòng Liên tin tưởng mình, anh đã chắn đường Hoàng Trạch kiểm soát tình hình, đồng thời cung cấp tin tình báo hỗ trợ rất đáng quý.

Lâm Thần nghĩ, có lẽ mình nên nói cảm ơn?

Chẳng qua, người lên tiếng trước vẫn là Hình Tòng Liên.

“Anh thấy có đáng không?” Hình Tòng Liên đã cắt đầu đinh, đường nét trên khuôn mặt không còn quá sắc bén lạnh lùng dưới ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ.

Có đáng không, tất nhiên là để hỏi những gì mà cô bé ấy đã làm, những gì mà cô đã hoặc đang thay đổi, và cả hậu quả mà cô sẽ phải gánh chịu, những thứ ấy có đáng không?

Với cô bé ấy, bọn họ thậm chí còn không có tư cách phán xét đúng sai, nên đến sau cùng cũng chỉ có thể hỏi một câu, có đáng không?

“Đây không phải là vấn đề giá cả, mà là một câu hỏi mang tính tỷ lệ, chúng ta không biết sau khi bắt được Dương Điển Phong, bù đắp những thiếu sót này rồi thì có thể cứu được bao nhiêu sinh mạng, nhưng tôi hy vọng sẽ có kết quả.”

Nghe vậy, Hình Tòng Liên nhìn anh rồi đột nhiên bật cười, đồng thời choàng tay qua cổ anh: “Nghĩ nhiều thế làm gì, hôm nay mệt quá rồi, muốn mời anh đi ăn đồ nướng đây.”

Anh cười hì hì tựa như chỉ là một người nhân viên văn phòng bình thường bận rộn cả ngày dài mà thôi.

Đúng vào thời khắc nên thưởng thức cảnh đẹp thì điện thoại của anh lại vang lên, rất không đúng lúc.

Hình Tòng Liên nhận điện thoại, sau khi cúp máy thì chỉ qua vài giây, nhưng khi anh nhìn lên thì ánh mắt đã lạnh như đóng băng.

“Dương Điển Phong chết rồi.” Anh nói.

Lâm Thần cau mày như không dám tin vào lỗ tai mình.

“Bom gắn trên xe, họ đã kiểm tra máy quay giám sát, một chiếc mô-tô chạy phía sau đã lén gắn vào trong lúc chờ đèn đỏ, phát nổ trong vòng mười giây, trên xe còn ba người đồng nghiệp của tôi.”

Cỏ lau dào dạt, hoàng hôn như máu.

Tuổi trẻ thường cho rằng cuộc đời là một chuyến đi tràn đầy mơ mộng, nhưng thực ra cuộc đời của mỗi chúng ta lại là hai nẻo đường về rồi lại đi.

~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui