"Tôi sẽ nói cho hai người biết một bí mật."
Cô Mai hít một hơi dài để ổn định lại tinh thần, sau đó ngập ngừng kể tiếp.
"Tôi đã yêu cô gái đó."
Hai người nghe như sét đánh ngang tai, dường như chưa thể load được thông tin vừa rồi.
Thời đại công nghệ 4.0, việc chấp nhận những người đồng tính cũng đã khá là phổ biến.
Người ta thường nói về vấn đề giới tính ở đây.
Một người nam có thể có tình cảm với một người nam mà không hề có bất cứ cảm xúc nào với người nữ.
Ngược lại cũng có những người phụ nữ chỉ có tình cảm với nữ giới mà ghê sợ đàn ông...
Dù sao ở độ tuổi nhỏ như hai đứa, việc một người phụ nữ có tình yêu với người đồng giới khác chính là một chuyện vẫn khá lạ lẫm và có phần ngược đời.
"Tôi biết chuyện này là không thể chấp nhận được...
Vì yêu người con gái đó chính là chuyện không thể."
Cô Mai ôm mặt khóc nức nở, vô cùng thương tâm.
Minh chẳng biết nói gì trong tình cảnh này, chỉ biết an ủi.
"Cô...
đừng khóc! Cô đã yêu người con gái đó...
Sau đó thì sao?"
"Thằng con riêng của ả vợ bé bằng cách nào đó đã thấy được cô ấy và hắn...
yêu cô ấy."
"Ai cơ ạ?"
"Cái thằng con của bà già kia với chồng trước..."
"..."
"Thằng em nó mới chính là một cái ổ bom.
Hai đứa nó đã lập ra kế hoạch chia rẽ tình yêu của chúng tôi..."
Càng nghe Minh càng cảm thấy mơ hồ.
Hai người con gái yêu nhau, tất nhiên họ sẽ giữ bí mật không để người khác biết được.
Thế nhưng người con gái kia cũng yêu cô Mai sao?
"Người con gái đó...
yêu cô ạ?"
Cô Mai như bị kích động.
"Đúng vậy! Cậu nghi ngờ tình yêu của chúng tôi sao? Chính Mộng là người đã tỏ tình với tôi trước, chính cô ấy!"
Hoa đột nhiên trừng mắt lớn vẻ ngạc nhiên không thể tả nổi, đang ngồi im lắng nghe thì buông thõng hai tay như mất lực.
Minh nhận ra điều kì lạ thì lay cô bé.
"Em không sao chứ? Hoa, Hoa tỉnh lại đi!"
"Em...
Mộng là tên mẹ em..."
Giống như bị sốc thật sự, Minh thấy tình hình không ổn bèn giữ hai bên vai cô bé, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia.
"Không được để mình bị sốc.
Hoa, em nghe cho rõ đây, bây giờ mọi chuyện chưa hoàn toàn sáng tỏ, và cô Mai vẫn đang trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, có thể ngay cả chúng ta cũng đang bị nguy hiểm rình rập.
Từ giờ cho đến khi mọi chuyện kết thúc, em phải giữ tỉnh táo và bình tĩnh ở mức độ cao nhất! Em có hiểu những gì anh nói không?"
Hoa nhìn thẳng vào mắt Minh.
"Em...
sẽ cố gắng hết sức có thể!"
"Hức hức..."
Cô Mai khóc nức nở vô cùng thương tâm.
"Chúng tôi yêu nhau thì có lỗi gì? Tại sao tất cả bọn họ đều kì thị chúng tôi chứ? Họ có quyền được yêu, thì tại sao chúng tôi lại không có quyền được yêu? Tại sao phải tách chúng tôi ra, tại sao con người lại độc ác như vậy? Họ chẳng có quyền xen vào cuộc sống của chúng tôi! Tại sao không chấp nhận? Hai đứa con gái yêu nhau thì ảnh hưởng gì tới họ? Tại sao lại tước đi tự do yêu đương của chúng tôi? Tại sao?"
"Cô...
Cô bình tĩnh lại đã...
Chúng cháu...
Chúng cháu ủng hộ tình yêu của các cô mà, phải không Hoa?"
Minh liếc mắt ẩn ý với Hoa, cô bé cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy.
Chúng cháu ủng hộ mà, cô đừng buồn vì những kẻ ích kỷ đó nữa! Vậy...
hiện tại mẹ cháu đang ở đâu?"
"Mẹ...?"
Cô Mai giống như bây giờ mới phát giác ra cái gì, ánh mắt dần trở nên u ám, ý thù hận hiện ra rất rõ ràng.
"Mày là con của thằng ác quỷ đó đúng không?"
Tình huống chuyển biến một cách bất ngờ, cô Mai dồn sức lên hai tay của mình bóp cổ Hoa, trong khi hai đứa trẻ không kịp phản ứng gì.
Ặc ặc...
"Cô dừng...
dừng lại đi!"
"Tao hận con quỷ đó! Tao hận nó đến tận xương tủy, đến chết tao cũng phải kéo nó xuống địa ngục..."
Hoa cố gắng đẩy hai cánh tay của người đàn bà trước mặt ra, còn Minh trong lúc hoảng loạn không biết phải làm gì trước tình huống trước mắt nên đã dùng hết sức bình sinh mình có đẩy mạnh cô Mai ra khỏi người Hoa.
"Cô bị điên à? Chúng cháu vừa mới cứu cô ra khỏi cái hầm quỷ quái kia đấy!"
Người đàn bà như cạn kiệt sức lực nằm ngã ra đất, sự im lặng bao trùm căn nhà vừa ban nãy mới được sưởi ấm một chút giờ lại lạnh lẽo đến vô tận.
Không gian lắng đọng, người phụ nữ gương mặt lộ rõ vẻ bi thương mà dường như không dám nhìn thẳng vào mắt hai đứa trẻ trước mặt.
Hoa cũng chẳng giận hành động dại dột vừa rồi của cô Mai, chỉ buồn bã.
Hoa buồn vì cuộc tình bi thảm của mẹ, buồn vì người mẹ mình yêu phải chịu bao đau khổ trong suốt từng ấy năm, mà những đau khổ đó lại do chính bố ruột cô bé gây ra.
Đúng là đứng trước một tình huống khó xử như thế này, chẳng ai có thể bình tĩnh được, đặc biệt nhất là khi ân nhân cứu mình lại chính là con ruột của kẻ đã giam cầm mình.
Cũng không thể trách Hoa được, vì đây chẳng qua là ân ân oán oán, yêu yêu hận hận của thế hệ trước.
Hoa, chỉ là bị ràng buộc bởi mối quan hệ ruột thịt trong chuyện này.
Nhớ lại một ngày đẹp trời nào đó trước đây, Hoa dường như lại ngửi thấy mùi của lá thuốc hòa quyện với hương hoa rừng được cuốn theo trong gió...
"Bố ơi, tình yêu là gì ạ?"
"Bao giờ con lớn thì sẽ biết thôi!"
"Có phải giống như bố với mẹ không ạ? Bố yêu mẹ, mẹ yêu bố, nên mới sinh ra con?"
"Ừm...
Bố nói một bí mật cho con nhé!"
"Dạ?"
"Mẹ không yêu bố, nhưng tình yêu của bố đã níu mẹ ở lại..."
"Mẹ ở lại ạ? Vậy mẹ đang ở đâu hả bố, sao mọi người vẫn nói rằng mẹ bị mất tích, mẹ bị cưỡng..."
"Con gái, mẹ vẫn luôn ở cạnh con, nhưng con sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy mẹ được.
Nhưng bố mẹ luôn yêu con, và con phải trở thành một bác sĩ giỏi nhé!"
"Bác sĩ ạ? Bác sĩ làm gì ạ?"
"Bác sĩ giúp mọi người hết bệnh.
Mẹ con luôn mong muốn trở thành một bác sĩ giỏi đấy! Con phải thừa kế giấc mơ của mẹ, thay mẹ trở thành bác sĩ, nhớ chưa?"
"Vâng!"
Kết thúc hồi ức, Hoa lờ mờ nhận ra được điều gì đó...
Tình yêu của bố đã níu mẹ ở lại, tình yêu của bố đã níu mẹ ở lại...
Minh thấy Hoa cứ lẩm bẩm gì đó nãy giờ thì lo lắng.
"Hoa, em sao thế?"
Hoa giật mình nhìn Minh, sau đó nhìn sang cô Mai.
"Rốt cuộc mẹ cháu...
hiện tại đang ở đâu?"
"Mẹ cô? Mộng sao? Cô nghĩ hiện tại cô ấy có thể ở đâu được chứ? Mộng...
đã chết rất lâu rồi!"
Dù cho bao nhiêu năm trôi qua, Hoa vẫn luôn phủ nhận cái ý nghĩ rằng mẹ đã không còn trên thế giới.
Dù cho tất cả mọi người đều bảo rằng mẹ sec không trở về nữa, kể cả bố cô cũng bảo thế, Hoa vẫn chẳng tin.
Trong tim cô bé luôn chờ đợi một ngày không xa trong tương lai có thể đoàn tụ cùng mẹ mình, người mẹ mà ngay cả khuôn mặt, hình dáng ra sao cô cũng không rõ - tất cả đều cực kỳ mơ hồ.
Thế nhưng trước mắt cô chính là tình yêu đích thực của mẹ, người mà đã xác nhận mẹ thực sự đã chết...
Hoa dường như không thể đứng vững, hai tay run rẩy bám vào Minh, cố gắng đè giọng kìm nén không cho nước mắt chảy ra, gồng mình lên để không bị ngã.
Cảm xúc lúc này trong Hoa là gì? Hụt hẫng, đau khổ, tủi thân, cô độc...
Chẳng rõ có bao nhiêu cảm xúc hiện lên lúc này, vô cùng hỗn tạp.
Hoa chợt nhớ đến có một lần sau khi tan học, bạn bè của cô được mẹ đón, vui vẻ, vô tư, được nhận sự yêu thương vô bờ của mẹ, mà Hoa chỉ có thể thèm thuồng.
Đứng từ xa, Hoa giống như bị bỏ rơi, không ai quan tâm, chăm sóc...
Minh nhẹ nhàng cầm tay Hoa, cô bé giật mình.
"Không sao đâu, mọi thứ đều ổn mà, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế! Em còn có bà, có anh, và cả chị Quyên nữa!"
Cô bé giống như chỉ chờ câu nói đó mà chực trào nước mắt.
"Xin lỗi cô bé, ban nãy tôi hơi xúc động."
Phải mất vài phút sau khi tất cả đều bình ổn lại cảm xúc một lần nữa, cô Mai tiếp chuyện.
"Tôi và Mộng đã hẹn ước sống với nhau cả đời, thế nhưng tình yêu của chúng tôi nào dễ dàng được chấp nhận như thế? Mộng là con của một góa phụ, bà ấy rất hiền và chấp nhận mọi thứ của Mộng.
Nhưng bố tôi thì không! Ông ấy dọa sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi nếu tôi không chấm dứt quan hệ với Mộng.
Mẹ tôi thì chẳng trách mắng gì cả, chỉ khuyên rằng con gái thì không nên yêu con gái, như thế sẽ làm mất mặt cả dòng họ, bôi nhọ tổ tiên, mang tội bất hiếu...
Bà ấy còn nói gái thì phải ra gái, trai thì phải ra trai, sống sao cho không bị xã hội dị nghị..."
"Vậy...
cô chia tay với cô Mộng ạ?"
Người phụ nữ thở dài, sau đó kể tiếp.
"Chia tay, ừ thì chia tay chứ biết làm sao? Phận tôi là con gái, không thể cãi lời bố mẹ nếu không lại mang cái danh bất hiếu...
Nhưng chúng tôi thật sự yêu nhau nên chỉ chia tay giả, còn lại vẫn lén lút gặp nhau...
Nhớ lại, trong cuộc đời mình, những giây phút gặp Mộng chính là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, quan trọng nhất mà tôi không bao giờ quên..."
Một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, báo hiệu một ngày nữa lại đến.
"Chúng tôi đã cùng nhau tạo ra một chiếc nhẫn, khắc trên đó 2 chữ MM tượng trưng cho tên của chúng tôi, gắn bó suốt đời.
Tôi là con nhà thợ rèn kim loại mà, mấy cái đó đâu làm khó được tôi chứ?"
"Ban nãy cô nói rằng người con trai riêng kia cũng yêu Mộng...
Chuyện đó..."
"À, con quỷ đó, haha, chính là bố của cô bé này!"
Thay vì ánh mắt thù hận như ban nãy, cô Mai cười đau thương.
"Ông ấy tên Tuấn..."
Hoa cúi đầu xuống rồi lí nhí, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bố mình - một người đàn ông có gương mặt hiền lương và nhân hậu như thế lại có thể làm ra những chuyện xấu xa với hai người con gái yêu nhau...
Hóa ra từ trước đến giờ, những lời ông ấy nói với cô bé đều là giả dối, đều là lừa gạt.
"Đúng vậy, người con trai bí ẩn đó tên Tuấn, cũng chính là người đã giết Mộng.
Còn thằng em trai cùng cha khác mẹ của tôi lại giết chính bố mẹ ruột của mình và cả mẹ tôi...
Hai con quỷ đội lốt người..."
Không thể nói thành lời trước những câu nói đầy kinh hoàng trước mắt, Minh vẫn cố thốt ra một câu.
"Giết người sao?"
"Ha, vậy hai người đã từng nghe đến việc tế hồn cho ác quỷ bao giờ chưa?"
Tế...
tế hồn cho ác quỷ?
.