“Bánh của các cháu đây.”
Người phụ nữ mang một đĩa bánh ra, rồi trò chuyện với lũ trẻ.
May là Quyên đã nhanh chóng về lại chỗ ngồi.
“Vậy các cháu quen Trương như thế nào?”
Có vẻ cô ấy đã bắt đầu nghi ngờ về những đứa trẻ lạ mặt này.
“Dạ, có lần chúng cháu nhập viện vì sốt xuất huyết, rồi bọn cháu gặp Trương ạ.”
Cô ấy buồn buồn, kể lại.
“Các cháu không biết đấy thôi.
Mẹ Trương mất khi nó còn rất nhỏ, nhưng mệnh nó cũng ngắn, mới có mấy tuổi đầu đã mất.”
“Dạ thực ra…”
Minh đang định nói gì đó thì bị Quyên bịt miệng lại.
“Sao thế?”
“Dạ, không có gì đâu ạ.
Thực ra bọn cháu muốn đến đám tang của Trương để tiễn em ấy ra đi ạ.”
Quyên liếc mắt nhìn Minh, cậu không hiểu ẩn ý của cô bé nhưng cũng không nói gì.
Việc hai đứa nhóc phát hiện ra một vụ giết người bởi các bác sĩ ngay trong bệnh viện không phải là chuyện nhỏ, và người phụ nữ trước mặt này chưa đủ để có được sự tin tưởng tuyệt đối từ Quyên.
Có điều gì đó, không hiểu tại sao nhưng cô bé lại cảm thấy người phụ nữ này có chút kì lạ.
“Ừm, được chứ.
Ngày mai mới là ngày chính thức đưa tiễn Trương, các cháu cứ việc về trước đi, mai quay lại cũng không muộn đâu! Cô sẽ bảo bố Trương đưa các cháu đến tang lễ.”
“Vâng, chúng cháu cảm ơn cô ạ.”
Hai đứa trò chuyện một lúc nữa thì ra về, còn cậu bé Trương thì khăng khăng muốn ở lại.
Cô không biết nên nói với cậu bé như thế nào, nhưng nếu như cậu bé biết bản thân mình đã chết thì liệu có bị sốc không?
Trước khi ra về, cô bé để lại cho Trương một câu.
“Cố lên nhé.”
Hai đứa vì không có tiền đi taxi nên cuối cùng người gọi xe là người phụ nữ kia.
Cô ấy tên là Hương.
Trên đường về nhà, Minh tò mò hỏi.
“Sao không nói hết sự tình cho cô ấy biết? Cô ấy báo cảnh sát thì người ta sẽ tin tưởng hơn là lời nói của mấy đứa trẻ con mà!”
“Đồ ngốc, cậu không thấy có gì lạ à? Người phụ nữ này cưới mẹ Trương khi cậu bé chưa tròn một tuổi, lúc ấy có lẽ cậu bé không có ấn tượng gì với mẹ ruột, vậy thì ít ra phải có ấn tượng với mẹ hai chứ.
Nhưng cậu thấy gì không? Lúc Trương vào nhà, cậu bé không hề nhảy cẫng lên vui sướng khi gặp người mẹ đã nuôi dưỡng mình.
Điều đó chứng tỏ cô ấy đối xử với cậu bé có vẻ không được tốt lắm đâu.”
“Cũng chưa chắc mà!”
“Không, lúc tớ đến bàn ăn đã thấy bức ảnh của cậu bé với một người phụ nữ khác.
Gương mặt người đó đã bị cắt nát, đấy chắc chắn là vết dao xoẹt qua chứ không phải là do ảnh cũ."
“Người đó nhỡ là cô Hương thì sao?”
“Không, không ai lại đi rạch mặt mình như vậy cả.
Với lại Trương trên tay người phụ nữ lúc đó chắc mới chỉ hai, ba tháng tuổi thôi!”
“Có lý ha…”
“Bây giờ chúng ta quay về và báo cho bà Vân biết sự việc là cách tốt nhất.”
Chiếc taxi xa dần, mãi cho đến khi khuất chìm trong ánh chiều tà của hoàng hôn, người phụ nữ mang bầu mới quay trở vào nhà, đôi mắt chứa đầy sự nghi ngờ nhìn vào bức ảnh trên bàn ăn.
Tại sao nó lại được dựng lên?
Cô ta cầm điện thoại rồi gọi cho ai đó.
Nếu như có bất kì điều gì lạ thường đã xảy ra, chính là hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện đó.
Quả thật là rất dị thường.
“Có hai đứa nhỏ nào bị sốt xuất huyết sao? Tên của chúng là…”
“…”
“À, tôi hiểu rồi…”
Thế nhưng, cô ta lại không nhận ra một điều dị thường khác.
Trương luôn ngồi trên ghế, quan sát từng cử chỉ của người phụ nữ, mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô ta.
Cậu bé vô cùng thắc mắc, tại sao con người đó lại phớt lờ cậu, coi cậu như người vô hình? Kể ra cũng may thật đấy, dù sao Trương cũng không muốn người này nhìn thấy mình.
Cô ta hình như đang âm mưu hãm hại anh chị kia, những người đã cứu mình.
Cậu phải ngăn chuyện này lại.
Đợi đến lúc bố về, cậu sẽ kể lại cho bố nghe mọi chuyện…
Trương lại nhìn chằm chằm vào chiếc bụng đang phình to của người phụ nữ.
Ở đó có một em bé sắp chào đời đúng không… Cậu lại sắp có thêm một đứa em cùng chơi với mình rồi, sẽ không còn cô đơn nữa.
Người phụ nữ đột nhiên rất đau bụng, ôm bụng quằn quại.
Chẳng lẽ sắp sinh rồi sao? Không, cơn đau nhanh chóng biến mất, cô ta thở hồng hộc không ra hơi.
Thật là hú hồn hú vía mà.
Sau khi hai đứa nhóc về đến nhà, bà Vân lo lắng chạy ra hỏi.
“Con đã đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Mẹ đã rất lo đó, à, cả quản gia nhà Minh cũng tới đây nữa! Họ không nhận được tin tức gì từ cháu nên đã tìm cháu khắp nơi đấy.”
“Dạ… Hihi…”
Hai đứa nhóc chỉ biết cười trừ, rồi vào trong nhà.
Minh kể hết mọi sự tình trong ngày ra, từ việc đi thăm cô Mai đến việc thăm nhà Trương, một cậu bạn nhỏ tuổi mới mất hôm nay.
Tất nhiên, việc đến tầng 13 và chứng kiến vụ giết người đầy nhẫn tâm ấy, thêm cả việc nhìn thấy linh hồn người phụ nữ và cậu bé Trương là những điều không thể nói.
Mọi người có lẽ sẽ không tin những câu chuyện có phần hoang đường như thế.
“Hai đứa còn giấu người lớn điều gì sao?”
Nếu như kể cho bà Vân nghe, hai đứa nhóc liệu có tiếp tục được điều tra không? Chắc chắn là không rồi.
Bà Vân sẽ cho người canh 24/7 cho mà xem.
Vậy thì sẽ chẳng có ai nhìn thấy Trương và người phụ nữ kia để tiếp tục phá án được cả.
Tất cả sẽ lại đi vào ngõ cụt cho xem.
“Không có, chắc chắn không có mà.”
Hôm sau, như đã hẹn sẵn, hai đứa nhóc đến nhà Trương khá sớm để kịp đến tang lễ của cậu bé cùng ông bố.
Tất nhiên, hai đứa chỉ được phép đi khi có sự cho phép của chú quản gia và một đoàn người áo đen bí mật đi theo bảo vệ cậu chủ nhỏ.
Nói không ngoa, nhưng Quyên thực sự nghi ngờ nhà Minh có phải trùm mafia gì đó không mà lúc nào cũng có một đoàn người áo đen trông mờ ám như vậy theo sau.
Chỉ cần họ không lộ mặt khiến người khác nghi ngờ hai đứa là được rồi.
Bố Trương là một người đàn ông lịch lãm, nói chuyện rất có phong độ và thẳng thắn.
Bên cạnh chú ấy là Trương với vẻ mặt khá phức tạp.
Cậu bé liệu đã phát hiện ra cái chết của mình và sự phớt lờ kì lạ của bố mình hay chưa?
Dù sao, sau vài lời hỏi thăm xã giao và chào tạm biệt cô Hương, Quyên với Minh đi theo chú ấy tới một đám tang tập thể ở khu phố bên cạnh.
Vào trong một cái sảnh lớn, tại đây có rất rất nhiều người đeo khăn trắng, khuôn mặt ủ dột, có người còn khóc tèm lem.
Họ đứng trước di ảnh của người đã khuất thật lâu mà không di chuyển.
Theo lời bố Trương nói, đây đều là những người đã chết bởi tai nạn, bệnh tật hay ti tỉ lí do khác, và tất cả đều chết ở bệnh viện.
Quyên còn có thể thấy được một số người đặc biệt.
Trong đó có người phụ nữ đã dẫn dắt hai đứa đến bệnh viện.
Cô ta đang nhìn thằng vào Quyên, một tay chỉ vào người đàn ông đang quỳ sụp dưới sàn khóc nức nở trước di ảnh của một người phụ nữ - người đó là cô ấy.
Có lẽ người đàn ông đó là chồng hoặc người thân của nạn nhân.
Minh khẽ nói.
“Những người mặc áo xanh kia đều là hồn ma ở bệnh viện đúng không?”
Cô hơi bất ngờ.
Minh cũng có thể nhìn thấy những hồn ma đó.
Tại sao nhỉ?
Việc nhìn thấy những vật thể vô hình như thế này không phải là một điều tốt đẹp gì cho cam.
Thậm chí, nhiều khi bản thân sẽ bị vận rủi đeo bám nữa.
“Cậu thấy họ sao?”
“Ừ.”
“Đừng nhìn chằm chằm họ, nhìn sang hướng khác đi.”
Nhìn trực tiếp một hồn ma sẽ khiến hồn ma đó đòi hỏi sự trợ giúp từ người nhìn thấy họ.
Đúng là chỉ có ngốc mới nhìn thẳng thôi.
Theo bố Trương đi tới trước di ảnh của cậu bé, Quyên lén nhìn phản ứng của cậu bé ở bên cạnh.
Nếu như một ngày cô chết, và có người nói rằng thực ra cô đã chết, chỉ còn lại linh hồn mà thôi, thì điều đó sẽ đau lòng như thế nào kia chứ? Nếu như bản thân tự phát hiện mình đã chết, thì điều đó sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, vì khi chấp nhận mình đã chết, tức là phần chấp niệm nào đó đã giảm bớt rồi.
Còn nếu mà vẫn khăng khăng bản thân vẫn chưa chết, là vẫn chưa hết chấp niệm, vậy thì làm sao mà có thể bình thản ra đi được chứ?
Cậu bé có vẻ như không có gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy di ảnh của mình cùng những người khác.
Có vẻ như đêm qua, cậu bé đã vô tình phát hiện ra bản thân đã chết qua cử chỉ, điệu bộ của bố mẹ cậu bé và có thể là qua một câu nói nào đó chứng tỏ cậu bé đã chết.
Thường thì khi biết mình đã chết, người ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
“Em đã chết rồi, đúng không chị?”
Trương nhìn cô, tươi cười hỏi.
Lần đầu tiên mà cô bé gặp một hồn ma vui vẻ khi biết bản thân mình đã chết như vậy.
“Vậy là em có thể tự do làm những điều mình thích mà không bị cản trở bởi bệnh tật, em không cần phải nằm mãi ở bệnh viện nữa đúng không chị?”
“…”
À, quan trọng nhất là em có thể gặp được mẹ mình rồi.”
“…”
Cô bé không biết phải nói gì trong trường hợp này nữa.
Cậu bé cảm thấy vui khi đã chết một cách đau đớn như vậy sao? Nhìn quanh quất, cô bé chợt phát hiện không thấy Minh đâu nữa! Đầu đất ấy lại tự ý đi đâu rồi sao?
“Em không thấy buồn khi mình đã chết sao?”
“Không, Em ghét bệnh tật lắm.
Nhiều lúc đúng là em chỉ muốn chết quách đi cho rồi thôi.”
“…”
“Chị không cần lo cho em đâu.
Bây giờ, em là một hồn ma, không ai có thể làm hại đến em được.
Chị nên đi tìm anh ngốc kia ấy, anh ấy vừa đi theo một cô bé xuống dưới hầm để xe."
Quyên nghe thế thì chạy nhanh xuống dưới hầm để xe, theo hướng mà Trương chỉ.
Cô bé nào mà lại tự ý đi lung tung khi không có người lớn đi cùng chứ? Chỉ có thể là cô bé ma nào đó dẫn dụ Minh thôi.
Đã bảo mà, nhìn thấy ma rất nguy hiểm! Hơn nữa, đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, không được nhìn trực tiếp vào con ma! Không được nhận sự trợ giúp vô tội vạ của ma quỷ! Ngốc vẫn chỉ là ngốc thôi!
“Nhưng mà vệ sĩ của cậu yếu đuối lắm… Cậu bảo vệ tớ nhé?”
Tay vệ sĩ gà mờ này, thật không thể khiến người khác hết lo..