Sau khi suy nghĩ một lúc, y lên tiếng hỏi: "Ngươi đưa những người đó đi đâu?"
Vệ Ương: "Nơi mà bọn họ nên đến."
Phương Chi Chúc: "Bọn họ muốn lấy bí tịch của ngươi nên ngươi tức giận sao?"
Vệ Ương: "Chẳng lẽ không nên ư? Đám người này rõ ràng nhắm đến bí tịch của ta nhưng lại đưa ra lý do 'dễ nghe' thật. Gì mà 'vì dân trừ hại', từ khi nào bọn chúng biết quan tâm người khác thế?"
Phương Chi Chúc: "Bọn họ có người thân, bằng hữu. Những người đó sẽ tìm ngươi báo thù đấy."
Vệ Ương cười ha ha: "Ta còn lo bọn chúng không tới. Cứ việc tới đây, ta đợi."
Phương Chi Chúc chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú vào đôi ngươi đỏ thẫm của hắn. Y trước đây không thực sự hiểu người này, dù là sáu năm trước hay đến tận bây giờ, y vẫn mãi không hiểu.
Người này luôn nằm ngoài dự đoán của y, luôn làm y phải kinh ngạc. Lý trí nói cho y biết không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng sâu trong nội tâm lại có một giọng nói đang gào thét hoàn toàn không phải vậy.
Vệ Ương này, có gì đó không ổn.
Đang miên man suy nghĩ, Vệ Ương bỗng sáp lại gần hôn y một cái. Y nhíu mày, lùi về sau vài bước.
Vệ Ương cười đắc y như mèo con ăn trộm được cá, đôi mắt như hồ ly đỏ thẫm khiến cho gương mặt vốn đã tuấn tú của hắn toát ra tà khí nồng đậm, không khác gì yêu quái gian tà cố ý xuống nhân gian tác oai tác quái.
Hắn cười một lúc lâu, sau mới ngừng lại, hỏi: "Chi Chúc à, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tại sao lại đi cùng tên kia? Các ngươi đâu còn quan hệ gì nữa."
Phương Chi Chúc chậm rãi nói: "Ta......"
"Không được nói không liên quan tới ta." – Vệ Ương ngắt lời y: "Chuyện của ngươi đều có liên quan tới ta, không cho phép ngươi nói như vậy."
Phương Chi Chúc: "Phụ thân và Chi Trần biến mất rồi, ta đang đi tìm bọn họ. Thành bá phụ kêu hắn giúp ta mà thôi."
Vệ Ương nghiêng đầu: "Thật không?"
Phương Chi Chúc không nhìn hắn, Vệ Ương vội nói thêm: "Ta tin ngươi, ngươi sẽ không gạt ta."
Phương Chi Chúc không gạt hắn, nhưng y quả thực muốn di dời sự chú ý của Vệ Ương ra khỏi người Thành Viêm. Vệ Ương lúc này quá kỳ quái, không ai biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, y không dám đánh cược mạng sống của người khác.
Có điều, Vệ Ương quả nhiên không dễ dàng buông tha y, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ giúp ngươi tìm bá phụ và đệ đệ. Ngươi đuổi hắn đi đi."
Phương Chi Chúc: "Không cần đâu."
Vệ Ương hơi trừng mắt: "Ngươi bằng lòng để hắn giúp, nhưng lại từ chối ta?"
Phương Chi Chúc: "......"
Vệ Ương mấp máy môi, vẻ mặt hắn không vui chút nào, ánh mắt cũng dần trở nên hung ác: "Ngươi không chịu ư?"
Phương Chi Chúc nhìn chằm chằm đôi mắt hắn một lúc rồi im lặng quay đi: "Tùy ngươi."
Vệ Ương lập tức vui vẻ trở lại, đi đến nắm tay y: "Chúng ta đi thôi."
Bước ra ngoài, thấy Thành Viêm vẫn chờ ở đó, Phương Chi Chúc đi đến, nói: "Ta có một vài chuyện cần làm, ngươi quay về trước đi. Đa tạ ngươi vì hôm nay."
Thành Viêm nhíu mày, ánh mắt rơi trên người Vệ Ương đang thong dong nhìn xung quanh: "Hắn áp chế......"
"Không có chuyện gì xảy ra cả." – Phương Chi Chúc nhanh chóng cướp lời hắn: "Ta quả thật có việc cần xử lý, hiện tại không tiện nói với ngươi."
Vệ Ương ở đằng sau kêu lên: "Chi Chúc à, đến lúc phải đi rồi."
Phương Chi Chúc: "...... Bảo trọng."
Thành Viêm đi rồi nhưng Vệ Ương vẫn không thấy vui lắm, dù vậy hắn cũng không dám nhiều lời. Với tính cách của Phương Chi Chúc, khiến y chịu chấp nhận đề nghị của hắn đã là khó lắm rồi, nếu hắn còn nhiều lời sẽ khiến y thấy không thoải mái.
Hắn hỏi: "Bá phụ và đệ đệ mất tích ở đâu?"
Phương Chi Chúc lắc đầu, ý bảo mình không biết.
Vệ Ương nghĩ, những nơi hắn nghĩ ra hẳn Phương Chi Chúc đã sớm nghĩ đến, nếu y không tìm được thì hai người này thật sự đang ở nơi rất khó tìm.
Nhưng đương nhiên, hắn nhất định sẽ giúp Phương Chi Chúc tìm được họ.
Trong khi Vệ Ương đang suy tư, Phương Chi Chúc chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Từ khi phát hiện Vệ Ương có gì đó bất ổn, y luôn cẩn thận quan sát hắn.
Biểu cảm, ánh mắt, cử chỉ, cách nói chuyện, tất cả đều rất thân thuộc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, y tựa như nhìn thấy trong mắt Vệ Ương lóe lên một điều gì đó kỳ lạ, đến khi nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa.
Trong tâm trí như đang có một sợi chỉ mảnh bị chôn vùi, Phương Chi Chúc cố gắng tìm nó nhưng mọi thứ quá mức hỗn loạn, hai đầu sợi chỉ bị chôn vùi rất khó để nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này, Vệ Ương ngước mặt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phương Chi Chúc còn chưa kịp thu hồi, hắn cười, nói: "Ngươi nhìn gì vậy?"
Phương Chi Chúc lại chăm chú nhìn hắn: "Có lời đồn phụ thân ta đang giữ bí tịch Ma quân, chuyện này là thật sao?"
Vệ Ương hơi giật mình: "Đương nhiên là không."
Phương Chi Chúc: "Hiện tại bí tịch ở nơi nào?"
Vệ Ương: "Ở Vĩnh Thọ cốc, trong tay sư phụ ta."
Phương Chi Chúc: "Ta có thể xem không?"
Vệ Ương: "Đương nhiên, đồ của ta đều là của ngươi."
Sau khi ngự kiếm tới Vĩnh Thọ cốc, họ không hề nhìn thấy Vĩnh Thọ chân nhân và đồ đệ. Vệ Ương dẫn Phương Chi Chúc đến gian nhà mà sư phụ ở, nói: "Sách của sư phụ đều ở chỗ này."
Nhưng, không tìm thấy.
Vệ Ương: "Hơ? Lần trước ta đã tự tay bỏ vào ngăn tủ, sao bây giờ lại không thấy?" – Hắn bắt đầu lục lọi.
Phương Chi Chúc lặng lẽ bước tới, cầm một quyển sách lên xem thử.
Điển tịch y dược, bí thuật phong thủy, thư tịch tu hành tự viết, còn có tiểu thuyết để đọc giải khuây, chỉ cần không quá quý hiếm thì đều có ở đây, chỉ duy nhất Bí tịch Ma quân là không thấy.
Chuyện này khiến Vệ Ương không biết phải nói sao.
Quyển bí tịch đó Vệ Ương viết để Phương Chi Chúc đọc chơi, nó chẳng qua chỉ là một vài phương thức tu luyện, đối với tu sĩ bình thường có lẽ sẽ hữu ích. Nhưng Vĩnh Thọ chân nhân là sư phụ hắn, tu vi cường đại hơn hắn nhiều, người còn cần nó để làm gì?
Vệ Ương lắc đầu, nói: "Có lẽ là ở chỗ khác, để ta đi tìm."
Hắn lại tìm kiếm khắp nơi.
Vệ Ương phóng pháp lực tìm kiếm khắp Vĩnh Thọ cốc, ngay cả bùn đất cũng lật lên nhìn nhưng vẫn không hề thu được gì cả.
Quyển bí tịch kia biến mất theo Vĩnh Thọ chân nhân, hoàn toàn không còn dấu vết nào.
Vệ Ương không từ bỏ ý định: "Ta tìm thêm lần nữa."
Phương Chi Chúc nhìn vẻ mặt như muốn đào ba thước đất của hắn, y lên tiếng: "Có cần thiết không?"
Vệ Ương: "Sư phụ nói bí tịch để ở đây là an toàn nhất."
Phương Chi Chúc: "Hiện giờ bí tịch và cả sư phụ ngươi đều đã biến mất."
Sắc mặt Vệ Ương cực kỳ khó coi: "Sư phụ sẽ không gạt ta."
Phương Chi Chúc: "Ta không nói như vậy, trong lòng ngươi cũng tự biết."
"Chi Chúc!" – Vệ Ương kiên định nhìn y, khuôn mặt và đôi mắt bị ánh nắng chói chang chiếu rọi: "Ta đi tìm sư phụ!"
Lần này không cần Vệ Ương nói, Phương Chi Chúc tự động đi theo.
Y nợ Vĩnh Thọ chân nhân ân huệ, rất kính nể người này. Nói về tình cảm, y không khác Vệ Ương là bao, đều không muốn tin Vĩnh Thọ chân nhân dụng tâm kín đáo. Nhưng chuyện xảy ra trước mắt dường như đều đang phát triển theo cùng một hướng.
Quá nhiều sự trùng hợp thì chắc chắn là có người cố tình.
Vệ Ương không thể tìm được Vĩnh Thọ chân nhân.
Phương Chi Chúc không nói lời nào, nhìn Vệ Ương không ngừng phóng ra linh lực.
Hết lần này đến lần khác, Vệ Ương sử dụng toàn bộ pháp thuật và chiêu thức mà hắn có thể nghĩ đến, chẳng những không tìm được Vĩnh Thọ chân nhân, ngay cả hơi thở của sư đệ dưới trướng cũng không dò được.
Sư phụ biến mất, sư đệ cũng không thấy đâu.
Không có lời giải thích nào hợp lý hơn ngoài việc cố ý.
Phương Chi Chúc rốt cuộc không nhìn nổi nữa, ngăn cản Vệ Ương đang phát điên, nói: "Đừng tìm nữa."
Vệ Ương: "Tại sao chứ?"
Phương Chi Chúc: "Sư phụ ngươi đang trốn, ngươi muốn tìm cũng không được."
Vệ Ương lúng túng quay đầu, huyết sắc trong mắt càng thêm đậm. Khuôn mặt Phương Chi Chúc không lộ ra biểu cảm gì, lần nữa đả kích hắn: "Trong lòng ngươi hiểu rõ hơn ai khác mà."
Phương Chi Chúc trước nay đều tàn nhẫn, Vệ Ương biết điều đó.
Sư phụ lừa hắn, Vệ Ương cũng biết.
Nhưng khi hai việc này xoắn lại với nhau và diễn ra trước mắt, hắn chợt cảm thấy hoảng sợ tột độ. Vệ Ương nín thở, nửa không tin nửa chờ mong nói: "Có lẽ sư phụ gặp chuyện gì đó."
Phương Chi Chúc: "Ngươi tin vậy sao?"
Vệ Ương nhìn chằm chằm y, miệng hơi hé, hắn muốn nói "tin" nhưng dưới ánh mắt như nhìn thấu tất cả của Phương Chi Chúc, những lời nói đó như cắm rễ trong lưỡi hắn, mãi vẫn không thốt lên được.
Phương Chi Chúc cũng không muốn nói nhiều, y không có ý định đả kích ai, việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là tìm người.
Y tìm phụ thân và đệ đệ, Vệ Ương tìm sư phụ, hai việc này xem ra có liên hệ với nhau.
Đang định lên tiếng, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người, Phương Chi Chúc còn chưa kịp phản ứng thì Vệ Ương đã vội bước đến, bắt lấy người đó: "Sư phụ ở đâu?"
Phương Chi Chúc nhìn sang, đó là người mà y có thể nhận ra. Đồ đệ của Vĩnh Thọ chân nhân, sư đệ của Vệ Ương, khi y ở Vĩnh Thọ cốc giải độc thì đó là người đã chiếu cố y.
Vị sư đệ Thanh Phong vẫn bình tĩnh đối mặt với sự chất vấn của Vệ Ương, hắn nói: "Sư đệ nghe theo lời của sư phụ đến đây mời sư huynh và Phương thiếu gia."
Phương Chi Chúc: "Ta?"
Thanh Phong gật đầu: "Sư phụ đã nói như vậy."
-
Vĩnh Thọ chân nhân đã xuất hiện, nhưng sự bất an của Phương Chi Chúc chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng bùng lên mãnh liệt.
Vệ Ương hình như cũng có cùng suy nghĩ, dọc đường đi không nói lời nào.
Hơn nửa canh giờ sau, hai người theo chân Thanh Phong đến một gian nhà nhỏ. Vĩnh Thọ chân nhân đang đứng ngoài cửa, nói: "Các ngươi tới rồi."
Vĩnh Thọ chân nhân gật đầu nhẹ với Thanh Phong, đợi đến khi Thanh Phong rời đi thì chỉ tay vào một ngọn núi cách đó không xa, nói: "Đều cùng hướng về một đạo —— Phương thiếu gia cũng đi chung đi."
Trời cao gió mát, mặt đất được chiếu sáng bởi ánh mặt trời, đứng trên đỉnh núi, xa tầm mắt có thể nhìn thấy sông núi bao la khiến tâm hồn cũng rộng mở theo.
Vĩnh Thọ chân nhân hít thở một hơi thật sâu, hỏi: "Ương Nhi, con cảm thấy cảnh sắc ở đây thế nào?"
Vệ Ương: "Sư phụ......"
"Rất đẹp phải không?" – Vĩnh Thọ chân nhân mỉm cười: "Con còn nhớ lần đầu tiên vi sư đưa con đến đây không? Đó là lúc con mới mười tuổi."
Vĩnh Thọ chân nhân không nhìn Vệ Ương, cũng không chờ hắn trả lời, tự mình nói tiếp: "Lúc ấy vi sư hỏi con, nếu vi sư muốn biến toàn bộ cảnh đẹp này thành của riêng mình, con sẽ làm gì."
"Đồ nhi đều nghe theo sư phụ." – Vệ Ương lúc mười tuổi vẫn chưa cao lắm, khi nói chuyện với sư phụ thì phải ngước mặt lên, nhưng điều đó không hề làm mất đi vẻ ngạo mạn của hắn: "Sư phụ muốn gì, đồ nhi đều sẽ giúp sư phụ đạt được."
Vĩnh Thọ chân nhân khi ấy xoa đầu tiểu hài tử, cười nói: "Chỉ hy vọng như thế."
"Sau đó ngươi trưởng thành, càng ngày càng thông minh, tu vi cũng trở nên cao hơn trước." – Vĩnh Thọ chân nhân cảm khái mà thở dài: "Đáng tiếc, cũng càng lúc càng không nghe lời."
Vệ Ương hoàn toàn ngây người: "Sư phụ, người...làm sao vậy?"
"Chân nhân hẳn là đang hối hận tại sao khi đó không bóp chết cái tôi của ngươi sớm hơn, khiến cho ngươi trở nên 'không nghe lời' như vậy." – Phương Chi Chúc tiếp lời: "Đồ đệ thông minh là chuyện tốt, nhưng thông minh quá thì sẽ không để người khác kiểm soát nữa —— Ý của chân nhân là như vậy sao?"