Tâm Ma - Tiếu Kì

Rừng đêm thăm thẳm, mưa rơi âm ỉ không ngừng. Một chiếc bóng lao đi vun vút, chẳng nhìn rõ hình thù. Chiếc bóng đi đến đâu, cây cối ngã rạp đến đó, những cái cây cao cả chục thước, thân rộng bằng ba, bốn người ôm, nhưng lại yếu ớt như củi khô.

Đến giữa khu rừng, chiếc bóng dừng lại trước một con suối, chậm rãi tiến về phía thượng nguồn. Đôi chân nhẹ nhàng bước đi trên mặt đất, chẳng để lại dấu vết gì, ngay cả một tia nước bắn lên cũng không có.

Đoàng! Đoàng!

Sấm chớp liên miên rạch những đường ngang dọc giữa bầu trời. Trong ánh sáng lập lòe, chiếc bóng dần lộ rõ ra hình dáng của mình, đó chính là Lý Đại. Gương mặt hắn ướt sũng, những sợi tóc lòa xòa che đi một phần của đôi mắt vô hồn.

Hắn ôm lấy Ngọc Nhi, bước từng bước giữa màn mưa nặng trĩu. Kỳ lạ thay, trên người Ngọc Nhi lại chẳng dính một giọt nước mưa nào. Dường như lúc này, ngoài Lý Đại ra, chẳng còn thứ gì khác có thể chạm vào nàng.

Đến thượng nguồn của con suối, hắn dừng lại trước một vách núi dựng đứng, phía trên là dây leo mọc um tùm. Đảo mắt nhìn một lượt, hắn đưa Ngọc Nhi ra sau lưng, cõng lấy nàng rồi nhảy lên, đặt chân trên một gờ đá hơi nhô ra.

Gờ đá phủ đầy rêu xanh, lại có nước mưa chảy xuống trơn trượt, nhưng Lý Đại vẫn đứng ở đó vững vàng như trên đất bằng. Hắn đưa tay vén đám dây leo chằng chịt trước mặt, tung một chưởng lên vách đá. Vách đá vỡ vụn thành vô số bột mịn rồi trôi theo dòng nước, để lộ ra một lối đi ở phía sau.

Xuyên qua lối đi dài hẹp, trước mặt Lý Đại là một thạch động rộng lớn. Ngoài trời mưa như trút nước, nhưng bên trong nơi này lại không có vẻ gì là ẩm ướt. Chỉ tới khi Lý Đại xuất hiện, những giọt nước mới bắt đầu rơi tí tách xuống mặt đất, sau mỗi bước chân của hắn.

Hắn tiến vào giữa thạch động, hít một hơi thật sâu. Bàn tay hắn khẽ lật, lấy từ trong người ra những viên đá màu trắng, tỏa ánh hào quang dịu nhẹ. Hắn vung tay ném những viên đá ra khắp nơi, khiến cho cả thạch động được thắp sáng.


Lúc này, có thể nhìn thấy rõ được toàn bộ không gian của nơi đây. Dưới mặt đất, những viên đá nhỏ nằm rải rác khắp nơi, chồng lên nhau hoặc được sắp xếp thành một hình thù kỳ dị, còn trên vách đá thì đầy những hình vẽ nghệch ngoạc. Ngoài những thứ đó ra, thạch động không còn gì đặc biệt.

Lý Đại nhìn quanh vách động, tìm một chỗ không có hình vẽ rồi giơ tay lên, trảo xuống một khối đá lớn. Hai ngón tay hắn khép lại, rạch vài đường trong không khí, chẳng mấy chốc khối đá đã trở nên vuông vức.

Hắn vỗ nhẹ vào chiếc túi bên hông, một tảng băng lớn bay ra, nằm ngay ngắn trên khối đá kia, tạo thành một chiếc giường. Tảng băng này của hắn không những không bị tan chảy trong không khí, mà còn khiến cho không gian xung quanh như bị đông lại, chắc chắn không phải vật tầm thường.

Lý Đại đứng bên cạnh chiếc giường băng, nước mưa trên người hắn dần đọng lại thành vô số hạt bụi tuyết. Hắn chẳng quan tâm đến, bởi hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào, vẫn đứng im cho đến khi cả cơ thể hóa thành một bức tượng băng.

Một lúc sau, cơ thể hắn khẽ động. Từng mảnh băng vỡ rơi xuống đất, kêu loảng xoảng. Hắn nhẹ nhàng bế Ngọc Nhi lên giường, đặt trước ngực nàng một mảnh ngọc bội màu trắng. Một vầng hào quang dịu nhẹ, ấm áp lan tỏa ra từ mảnh ngọc, khiến cho hơi lạnh của giường băng không tổn hại đến cơ thể nàng.

Lý Đại hôn lên trán Ngọc Nhi rồi nằm xuống bên cạnh, nhắm hai mắt lại. Hắn, lúc này, muốn quên hết tất cả mọi thứ trên thế gian.

Giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, nơi mà ở đó, có những ký ức không thể nào xóa nhòa được, Lý Đại mở mắt ra, nghiêng người nhìn vợ mình: “Ngọc Nhi, nàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Hắn đưa ngón tay lên, chạm vào gương mặt có phần trắng bệch, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp của nàng. “Chính là ở nơi đây.”

“Hôm đó, bầu trời cũng tối tăm mưa gió như thế này, ta vì mải chơi mà lạc đường, vô tình tìm được một thạch động để trú mưa. Những tưởng bản thân mình may mắn, nào ngờ lại gặp phải một cô gái hung dữ đã ở bên trong từ trước.”


“Mặc dù thạch động đủ chỗ cho cả hai, ta cũng chỉ xin một góc nhỏ để trú mưa, nhưng cô ta nhất quyết không cho ta ở lại, còn đá ta bay ra ngoài, ngã lộn cổ xuống giữa con suối.”

“Nhưng đến khi ta định bỏ đi thì cô gái ấy gọi ta lại, không những cho ta vào trú mưa, còn đem quả dại ra mời ta ăn nữa. Nàng nói xem, cô gái ấy có dở hơi không?”

“Lúc đó, tự nhiên ta cảm giác cô gái ấy có gì đó rất thân thuộc. Nàng biết đó là gì không?” Hắn nắm tay nàng, xoa nhẹ lên lòng bàn tay, rồi đến từng ngón tay mảnh khảnh. “Là vì, nàng rất giống mẹ ta.”

“Tuy có chút dở hơi, nhưng nàng không phải mẹ ta, chính vì thế ta rất thích gây sự với nàng, làm nàng tức giận. Ta chưa bao giờ dám cãi lời mẹ, càng không dám chọc giận bà, chỉ có thể chuyển mục tiêu sang nàng.”

Lý Đại nở một nụ cười khoái chí rồi nói tiếp: “Có một việc mà ta vẫn luôn giấu nàng. Đó là những lúc nàng giận, ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Một thú vui thật tao nhã đúng không?”

Nói xong, hắn đảo mắt nhìn những hình vẽ trên vách đá. Hắn và Ngọc Nhi vẫn thường đến đây mỗi khi cảm thấy mệt mỏi trong lúc tu luyện, vừa để nghỉ ngơi, vừa để trao đổi những lý giải của bản thân. Đám hình vẽ nghệch ngoạc kia cũng từ đó mà xuất hiện.

“Ngày trước, ta vẫn không hiểu sao nàng có thể tiến bộ nhanh đến như vậy.” Hắn lại nói. “Dù ta có dốc sức tu luyện đến thế nào cũng không đánh thắng được nàng, còn bị thương tích đầy mình nữa.”


“Mãi sau này ta mới biết, hóa ra mẹ vẫn luôn âm thầm chỉ điểm cho nàng.” Hắn lắc đầu, nở một nụ cười khổ. “Mà mẹ cũng lạ thật, thường ngày la mắng ta đã đành, lại còn dạy nàng cách bắt nạt ta nữa. Lúc đó, ta uất ức lắm, chỉ còn cách đi cầu cứu cha.”

“Nhưng cha chẳng những không giúp được gì, lại còn cười vào mặt ta, khiến ta xấu hổ mấy ngày liền, không muốn về nhà.” Hắn giơ hai ngón tay ra, kẹp lấy một viên đá nhỏ từ dưới đất bay tới, đưa lên trước mắt. “May là thiên phú về trận pháp của ta không tệ, cuối cùng cũng thắng nàng được một lần.”

“Một lần hay hai lần nhỉ?” Hắn vung tay, hòn đá lại bay về chỗ cũ, nằm ngay ngắn trên những hòn đá khác. “Đúng, là hai lần. Xem ra, ta cũng không đến nỗi quá kém cỏi phải không? Nếu ta mà kém cỏi, nàng đã không chịu lấy ta rồi.”

“Ngọc Nhi, ta yêu nàng.”

“Ngọc Nhi… Nàng vẫn đang nghe ta nói đấy chứ? Ngọc Nhi…” Hắn cứ thế gọi, gọi mãi. Âm thanh của hắn quanh quẩn trong sơn động, rồi vọng lại để trả lời chính hắn. Bàn tay hắn nắm chặt, nước mắt hóa thành băng rơi xuống.

Lý Đại kéo bàn tay của Ngọc Nhi đặt lên ngực, hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên những ký ức về nàng một lần nữa. Hắn thu hồi pháp lực, để cho hơi lạnh của chiếc giường thấm vào da thịt mình.

Chỉ có như vậy, cơ thể hắn mới trở nên lạnh lẽo. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của nàng. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể tự lừa dối bản thân rằng nàng vẫn còn sống.

Tại đầu ngón chân của hắn, một màng băng mỏng bắt đầu xuất hiện. Rất nhanh, màng băng lan tràn ra xung quanh, bao phủ lấy cả bàn chân, rồi tới cổ chân, đầu gối. Sau một hơi thở, cả đôi chân của hắn đã bị hóa thành băng.

Lớp băng như thủy tinh cứ thế kéo dần lên bụng, lên ngực, rồi lên cổ hắn. Lúc này, chỉ còn lại mỗi phần đầu là lộ ra bên ngoài, nhưng gương mặt của hắn cũng đã trở nên trắng xám, không khác gì một xác chết.

Mái tóc đã cứng lại như đá, những sợi rễ màu trắng từ phía sau gáy của Lý Đại kéo dần ra phía trước, che lấp đi từng chi tiết trên mặt hắn. Dần dần, khắp cơ thể hắn chỉ còn sót lại con mắt trái là chưa bị đóng băng, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề của thời gian.


Xung quanh con mắt trái, nhìn kỹ có thể thấy vô số sợi chỉ nhỏ màu trắng đang xoay tròn, bện vào nhau thành một tấm lưới, cứ thế khép lại một cách chậm rãi, từ tốn, giống như một người đang cố gắng thưởng thức miếng bánh cuối cùng của mình lâu nhất có thể.

Tiếp tục như vậy, số mệnh của Lý Đại sẽ chấm dứt.

Đột nhiên, khi màng băng chỉ để lại một khe hở bằng đầu móng tay, mí mắt hắn khẽ động. Mắt trái hắn mở ra, trong đồng tử hiện lên một vầng trăng khuyết, phát ra một luồng sáng nhu hòa, khiến cho tấm lưới không thể khép kín lại được.

Ánh sáng trong mắt Lý Đại cùng lớp băng không ngừng đối chọi, làm bốc lên sương mù trắng xóa. Tuy nhiên, hắn đang nằm trên chiếc giường băng, hơi lạnh của nó không ngừng truyền cơ thể hắn, khiến cho tia sáng kia mỗi lúc một yếu ớt.

Đúng lúc này, vầng trăng khuyết trong mắt hắn bỗng chốc bạo phát, hóa thành một hình tròn. Đó là một vầng trăng tròn hoàn mĩ, không chút tì vết, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Trước sức mạnh này, lớp băng bắt đầu xuất hiện những vết nứt rất nhỏ, sau đó dần lan rộng ra khắp khuôn mặt hắn.

“Nguyệt hồn nhãn!” Lý Đại hét lớn, tiếp tục mở ra con mắt bên phải. Khi cả hai con mắt cùng mở, uy lực của tia sáng trong mắt hắn trở nên mạnh mẽ gấp bội phần, đâm thủng một lỗ sâu vào lớp đất đá phía trên thạch động.

Theo sau đó, màng băng bao phủ trên người hắn cũng ầm ầm vỡ nát, tung bay khắp nơi như những bông tuyết. Hắn vỗ nhẹ song chưởng xuống chiếc giường, trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng đâu. Khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng ở cửa của thạch động.

“Suýt nữa thì quên mất một chuyện quan trọng.” Lý Đại lẩm bẩm trong miệng, đưa ngón tay lên day day hai con mắt. “Không ngờ công phu dùng để đốt nến này lại mạnh mẽ như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận