Cuối cùng thì người của Khuất Lão trại cũng đã lộ diện. Tại sao chúng lại ở đây? Đây vốn là cuộc hội ngộ của Bang phái tứ phương cơ mà? Như vậy là chúng đã chứng kiến hết từ đầu tới cuối hay sao? Mọi người như ngợ ra điều gì đó. Có người nhăn nhó khó chịu, có người lại nhếch mép khinh bỉ. Sự xuất hiện của bọn Thổ Nghĩa đã khiến cho lòng tin của mọi người đối với Quạt Mo mất hết. Người của Khuất Lão trại ở đây nghĩa là Quạt Mo và chúng đã có những toan tính sắp đặt trước, biết đâu hắn còn làm những việc mờ ám khó ai biết được. Chưa kể đến, có người vốn là bằng hữu của Chim Chích vẫn đang coi Khuất Lão trại là kẻ thù. Không đoái hoài đến đám người của Khuất Lão trại, Độc Điếu rít một hơi thuốc dài rồi nói:
- Quạt Mo, vậy là đã rõ, ngươi đúng là chó săn của Khuất Lão trại.
Quạt Mo nhăn mày tức giận thầm nghĩ: “Mọi việc đang suôn sẻ, tại sao chúng lại tự nhiên xuất hiện vào lúc này, lũ khốn khiếp đúng là muốn làm hỏng việc tốt của ta đây mà.” Quạt Mo im lặng, Độc Điếu lại nói tiếp:
- Bạch Yên (từ Hán Việt, nghĩa là: khói trắng) bang ta tồn tại hơn trăm năm nay qua bao nhiêu đời, nhất định không thể bị hủy hoại trong tay ta được. Nếu ta đi theo Khuất Lão trại mà bán rẻ đi môn phái là có tội với tổ tiên, có lỗi với con cháu.
Lúc này, Khúc Lão đứng dậy, hừ một tiếng rồi chống dậy quay lưng bước ra cửa, mấy lọm tóc bạc của lão phất phơ trong gió. Quạt Mo nói:
- Khúc Lão, ông đi đâu vậy?
Quay lưng lại, Khúc Lão vừa đi vừa đáp:
- Ta không còn gì để nói nữa. Ngươi đã phản bội anh em tứ phương bang hội. Nếu ngươi đã sắp đặt mọi việc từ trước thì cuộc tụ hội hôm nay còn có ý nghĩa chi nữa? Ta sẽ không bao giơ làm con cờ để tham gia vào cuộc chém giết của các ngươi. Không bao giờ.
Có một vài người cũng đứng dậy bước theo. Quạt Mo như gầm lên:
- Phản bội! Phản bội! Ta làm tất cả để bảo vệ các ngươi, các ngươi lại coi ta phản bội ư? Ai theo ta thì đứng sang bên còn lại thì lên hết đi.
Khúc lão như không nghe thấy lời Quạt Mo, bước về phía cổng. Thấy không ai đoái hoài gì đến mình, Thổ Nghĩa quát lên:
- Đứng lại cho ta.
Vừa hét, hắn vừa vung đao vọt người nhảy về phái Khúc Lão. Độc Điếu quay sang nhìn A Tòong. Như đã hiểu ý nhau, Độc Điếu xoay tít chiếc điếu trên tay lao vào Thổ Nghĩa còn A Tòong rút đôi dao khoắm vắt chéo trên lưng tiến về phía Quạt Mo. Đối mắt A Tòong chuyển sang màu trắng dã, hai con dao trên tay từ màu nâu chuyển màu xanh băng lãnh tỏa hàn khí, hắn tăng cước lực lao như một con thú dữ khát máu vào kẻ thù. Quạt Mo phẩy tay ra hiệu, Kim và Xích đang đứng sau lưng lão đồng loạt xông lên nghênh địch. Phía bên kia, thấy Độc Điếu lao vào bất ngờ, tẩu hút thuốc đã thành gậy ngắn, một đầu có mũi nhọn hướng về phía mình, Thổ Nghĩa đành lùi lại xoay đao ra đón đỡ. Hai bên giao tranh dữ dội. Khúc Lão và một đám người khác vừa đi ra đến cửa thì bỗng nhiên từ dưới đất mọc lên một hàng lính canh vây kín cả đường ra. Đám lính của Binh Lan trại đã được bố trí từ trước nằm mai phục ở dưới, lúc này có biến chúng mới đội gạch ngoi lên. Chúng còn chưa kịp ổn định hàng lối Khúc Lão đã nhẹ nhàng vọt lên bay qua tường thoát thân, bọn chúng bối rối nhìn theo nhất thời chưa biết làm gì. Những người kia cũng toan làm theo nhưng tự thấy khinh công chưa đủ nên mắc kẹt cả lại. Không đành lòng, họ rút vũ khí ra quyết chiến phá vòng vây, nhưng đám lính của Binh Lan trại cũng đâu phải loại tầm thường. Vậy là cuộc hỗn chiến sinh tử bắt đầu.
Lúc đó, Kim và Xích đang chống đỡ A Tòong một cách khó khăn. A Tòong mỗi tay đấu với một người mà vẫn ngang ngửa. Hắn như một con thú liều mạng, bất chấp tất cả sấn đến. Chính điều này làm hắn trở nên nguy hiểm. Võ công của A Tòong gần như chỉ có công mà không có thủ, chiêu thức tấn công cứ liên hoàn bất tận, lực sung mãn vô cùng. Đánh thêm được mười chiêu, Kim và Xích bắt đầu suốt ruột vì liên tiếp phải chống đỡ, hai đánh một mà vẫn không chiếm được tiện nghi. Ngược lại, A Tòong càng đánh càng say máu, hắn vận lực một tay chém ngang vào mặt Kim, tay kia đâm thẳng dao vào ngực Xích, ra chiêu Song Long hợp thể, một dao là đầu rồng, một dao là đuôi rồng, uốn lượn quẫy đạp. Kim liều mạng giơ kiếm ra đón đỡ trực diện chứ không né tránh nữa, trực tiếp đọ lực với A Tòong. Hắn nghĩ rằng dù sao A Tòong cũng đang phải phân sức lấy một chọi hai nên không thể mạnh hơn hắn được. Nhưng hắn đã lầm, nếu được làm lại, chắc chắn hắn không bao giờ dám làm như vậy. Dao vừa chạm kiếm, Kim đã biết ngay là điều chẳng lành. Hắn thấy trong người nhộn nhạo, máu nóng ộc lên. Dao của A Tòong cứng rắn vô cùng, chém gãy thanh kiếm của Kim, lưỡi dao tiện đà bổ ngay giữa mặt hắn. Mạng sống của Kim chỉ còn cách lưỡi dao một tấc. Trong lúc đó, Xích vẫn đang vất vả chống đỡ “đầu rồng” giáp công. Bỗng nhiên một tiếng kêu chói tai vang lên: “Keng”. Chiếc quạt sắt của Quạt Mo từ đâu bay tới đập ngay vào thân dao bật lại, đưa Kim ra khỏi cõi chết. Dao của A Tòong rung lên, nhưng mũi dao vừa đủ rạch lên mặt Kim một đường dài từ chán qua mắt trái xuống tận ngang miệng, máu tươi tóe ra. Kim ôm mặt lăn lộn trên đất. Một mắt của hắn đã bị hủy. Thấy tình thế nguy cấp, Quạt Mo không thể khoanh tay được nữa. Vừa ra chiêu cứu đầu đệ, lão vận lực nhảy tới, tiện chân đạp nhẹ Xích lùi ra sau. Xích loạng choạng mấy bước mới đứng vững, vội vàng chạy lại đỡ lấy Kim đang bất tỉnh dưới đất. Quạt Mo tay không tham chiến với A Tòong.
Phía gần cổng,đám người đang giao chiến kịch liệt với quân của Binh Lan trại, cả hai bên đều đã có người bị trọng thương, máu chảy đầm đìa. Dù sao đám người này cũng toàn là trưởng môn các phái, võ công không phải tầm thường, tạm thời họ bị bức bách là do quân số ít hơn và tinh thần dao động. Ở giữa sân, phần lớn trưởng môn các phái còn lại vẫn lặng lẽ quan chiến, có người tỏ vẻ ủng hộ Quạt Mo đứng sang một bên nhưng vẫn khoanh tay chờ đợi, có người phân vân chưa biết nên làm thế nào, lại có người do quá sợ hãi mà bất động.
Phía bên kia, Thổ Nghĩa và Độc Điếu đang phân tranh dữ dội. Bốn người còn lại của Khuất Lão trại đứng nhìn một cách lạnh lùng.