Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

“Có những người vận mệnh đã định là phải tương ngộ, cho dù cách trăm núi ngàn sông, chân trời góc bể, giữa biển người vẫn có thể gặp phải nhau.”

-----☆------

Lúc Lý Quân Ngọc thả hoa đăng xong, bước lên cầu, lập tức trông thấy một cảnh tượng khiến sắc mặt chàng thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy, trên cầu đá, dòng người đổ về mép sông để thả hoa đăng càng lúc càng đông, Vương Dao Dao bị người ta xô qua đẩy lại, chân đứng không vững cho nên đã mấy lần lảo đảo suýt ngã. 

Lý Quân Ngọc đang vội chạy tới đỡ nàng, thì đã thấy Vương Dao Dao bị người phía sau đẩy một cái, bổ nhào về phía trước, va vào người một vị công tử. Vị công tử kia dường như là người học võ, phản xạ cực nhanh đẩy nàng ra, lại quên mất là hai người đang đứng trên cầu, một cái đẩy của hắn sẽ khiến nàng trực chỉ ngã xuống sông. Hắn thấy vậy, vội vàng đưa tay kéo nàng lại. Vương Dao Dao theo quán tính lại một lần nữa bị ngã nhào vào người hắn, tấm vải che mặt đột nhiên bị tuột xuống, mà môi hắn cũng phớt qua má nàng. 

Mọi việc chỉ diễn ra trong một phút chốc, trong lúc vị công tử kia còn đang kinh ngạc ngẩn người, Vương Dao Dao đã kịp phản ứng lại, nhận ra tay hắn vẫn đang ôm chặt eo mình. 

“Vô lại!” Nàng vung tay tát vào mặt hắn một cái, lớn tiếng mắng. 

Mọi người chung quanh bắt đầu để ý tới hai người, xì xầm chỉ trỏ.

Một cái tát của nàng làm Dương Húc Minh bừng tỉnh lại. Bấy giờ, cơn tức giận lại bùng lên trong đầu hắn. 

Nha đầu vong ân phụ nghĩa này! Hắn rõ ràng đã cứu nàng, nàng còn dám đánh hắn! Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám đánh hắn.

Dương Húc Minh vừa tức giận vừa ấm ức, liền không chịu buông nàng ra, cười lạnh, nói:

“Dám đánh bản thế tử, lại còn mắng ta vô lại? Được, ta sẽ vô lại cho cô xem!”

Nói đoạn, hắn bèn cúi đầu xuống, vẻ như muốn hôn lên má nàng lần nữa.

Vương Dao Dao hoảng loạn thật sự. Biểu ca cũng từng hôn lên má nàng, thậm chí còn thân thiết hơn như vậy, nhưng nàng vẫn một mực xem biểu ca là người nhà, cho nên không cảm thấy gì lạ. Đối với tên này lại khác. Nàng chỉ cảm thấy chỗ mà hắn chạm vào như bị kiến cắn, nóng ran người.

Cũng may hắn chưa kịp chạm vào nàng, có người đã tiến đến, giúp nàng đẩy hắn ra. 

Vương Dao Dao trông thấy biểu ca, nhất thời mừng rỡ gọi một tiếng:

“Biểu ca!”

Dứt lời, nàng đã ấm ức nhào vào lòng chàng cáo trạng:

“Biểu ca, kẻ này ức hiếp ta!” 

Biểu ca vốn dĩ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của nàng đã tràn đầy thương xót, nhưng nghe nàng lại gọi mình là “biểu ca” trước mặt người nọ, trong mắt chàng cũng lạnh đi mấy phần. Chàng khẽ vỗ vỗ lên lưng nàng trấn an, giúp nàng đeo lại mạng che mặt, lại kéo nàng ra phía sau, bản thân chàng chắn ở trước, chắp tay ôn tồn nói:

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp nội tử. Nội tử lỗ mãng, vô tình đắc tội công tử, tại hạ thay mặt nàng tạ lỗi, mong công tử bỏ qua.”


Vương Dao Dao nghe biểu ca phải xuống giọng xin lỗi người kia, vô cùng khó chịu, cũng có chút cảm thấy áy náy. Khó chịu là vì  người này ngang ngược hống hách, biểu ca đã rất lễ độ với hắn, hắn còn bày ra vẻ mặt khinh khỉnh kia. Áy náy là bởi, chuyện này chung quy vẫn do nàng mà ra. 

Nàng nép ở sau lưng biểu ca, trừng mắt nhìn “tên vô lại” ấy. 

Dương Húc Minh vốn định dạy dỗ nàng một trận ra trò, lại nghe tên mặt trắng này gọi nàng là “nội tử”, chẳng hiểu sao đột nhiên không còn tâm trạng đó nữa. Hắn cũng không hiểu chính mình bị làm sao, bỗng dưng cảm thấy như vừa đánh mất một thứ gì đó, lẽ ra nên là của hắn.

Hắn liếc mắt nhìn tiểu cô nương cũng đang trừng mắt nhìn mình kia, cuối cùng không nói gì cả, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. 

Có những người vận mệnh đã định là phải gặp gỡ, cho dù cách trăm núi ngàn sông, chân trời góc bể, giữa biển người vẫn có thể gặp phải nhau.

Nhưng mà, đến cuối cùng, vẫn là chậm một bước, lỡ một đời. 

Vương Dao Dao nhìn theo bóng lưng của “tên vô lại” kia, bỗng cảm thấy nao nao kỳ lạ. Cảnh tượng này, dường như đã từng diễn ra ở trong ký ức của nàng, nhưng rõ ràng đây là lần đầu nàng gặp hắn. 

“Chân nàng có còn đi được không?” Trong lúc nàng đang chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn, biểu ca không biết đã quay người lại từ khi nào. Chàng lẳng lặng nhìn nàng, nhẹ giọng lên tiếng hỏi, giọng điệu cũng lành lạnh khác lạ, chẳng ấm áp như thường ngày.

Vương Dao Dao cũng cảm nhận được biểu ca lúc này không mấy vui vẻ, nàng không hiểu vì sao, chỉ biết khẽ lắc lắc đầu. 

“Lên đây, ta cõng nàng về xe ngựa.” Biểu ca khom người xuống, nói. 

Nàng cảm thấy những lúc như thế này tốt nhất là nên nghe lời, liền ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ biểu ca, để cho chàng cõng về. 

Dọc đường đi, biểu ca không nói gì cả, nàng nhiều lần chủ động nói chuyện trước, biểu ca vẫn không đáp lời, cuối cùng nàng đành tiu nghỉu bỏ cuộc. 

Trăng tròn vành vạnh treo trên cành liễu, hai người cứ thế lặng lẽ đi hết một đoạn đường.

Dương Húc Minh đứng trên tửu lầu nhìn xuống dưới, một cảnh này trong mắt hắn lại là tình chàng ý thiếp, đột nhiên có chút không vui. 

Người bên cạnh nhìn theo tầm mắt hắn, ngẫm nghĩ gì đó, cuối cùng vờ như lơ đãng, nói:

“Lý Giải nguyên này thoạt nhìn quả là cưng chiều thê tử, nhưng mà... đáng tiếc chỉ là vì một chữ danh lợi. Thật là một cô nương tội nghiệp...”

Dương Húc Minh liếc mắt về phía bên này, lạnh nhạt hỏi:

“Lời này có ý gì?”

Lại Tử Khang mỉm cười, nói:

“Tại hạ là đồng môn với Lý huynh, bình thường chỉ cảm thấy người này là chính nhân quân  tử, ai ngờ...” 

“Nói vào trọng điểm.” Dương Húc Minh tựa hồ không có quá nhiều kiên nhẫn, ngắt lời y.


Lại Tử Khang lập tức nói tiếp:

“Mấy tháng trước tin tức Lý phủ định thân với Vương phủ lan truyền khắp nơi, mọi người đều đoán, tân nương nhất định là Vương đại tiểu thư, thứ tử cưới thứ nữ mới là hợp tình hợp lý. Nhưng đến ngày bái đường, mới hay hóa ra tân nương là nhị tiểu thư này. Thật là khiến người ta cảm thấy kỳ lạ... Lại nói, không giấu gì ngài, Vương đại tiểu thư là bằng hữu của tại hạ. Nàng từng than phiền với tại hạ về việc bị phụ thân ép gả cho nhị biểu ca. Như vậy, có thể nói, ngay từ đầu, tân nương đã định là đại cô nương, không phải nhị cô nương...”

Y nói tới đây lại ngừng, nhấc lên tách trà uống một ngụm.

Dương Húc Minh nâng mắt, bảo:

“Nói tiếp đi.”

“Sáng hôm nay, tại hạ gặp Vương đại tiểu thư uống rượu say mèm, buồn rầu ủ rũ. Tại hạ mới hỏi duyên cớ, nàng lại nhất quyết không nói, chỉ luôn miệng bảo mình bị Lý Quân Ngọc lừa, phá hỏng hạnh phúc cả đời của tiểu muội, rồi lại mắng họ Lý là ngụy quân tử... Ngài nói xem, tại sao lại như vậy?” Lại Tử Khang chậm rãi nói tiếp. 

Dương Húc Minh nhíu mày, bảo:

“Có thể nàng ta đào hôn, sau đó Vương phủ mới “thay mận đổi đào” để tránh mất thể diện?”

Đối với danh gia vọng tộc mà nói, thể diện thanh danh càng quan trọng hơn so với người thân con cái. Hắn vốn không cảm thấy lạ gì. 

Lại Tử Khang đáp:

“Có lý. Nhưng nếu như vậy, tại sao Vương đại tiểu thư lại bảo là mình bị lừa? Theo lẽ thường mà nói, Lý Quân Ngọc phải có bất mãn chứ? Nhưng vừa nãy tại hạ gặp hai người ở trên phố, thái độ của hắn đối với nhị tiểu thư, quả thật là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan... Lại nói, Vương nhị tiểu thư là cháu ngoại của An Thân vương. Lý Quân Ngọc chuẩn bị vào kinh ứng thí, ắt hẳn mong muốn vào triều làm quan. Mà với thân phận của hắn, ở trong triều nếu không có ai nâng đỡ, thật là khó tiến thân. Phải chăng...”

Lại Tử Khang nói một nửa lại dừng, đưa mắt liếc nhìn Dương Húc Minh. 

Dương Húc Minh lại đột nhiên hỏi:

“Nàng ta là cháu ngoại của An Thân vương? An Thân vương có bao nhiêu cháu ngoại?”

Lại Tử Khang ngạc nhiên, đáp:

“Nghe nói An Thân vương chỉ có một con gái duy nhất là Ninh Dương quận chúa, quận chúa năm đó chỉ sinh một mình Vương nhị cô nương, sau đó đã qua đời.”

Dương Húc Minh rủ mắt, chẳng biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng phất tay áo đứng lên, nói:

“Ngươi nói cho ta nghe chuyện này để làm gì? Nàng ta có làm sao đi nữa thì cũng có liên quan gì đến bản thế tử!”

Nói đoạn, hắn đã hầm hầm phẩy tay áo bỏ đi.


Lại Tử Khang biết tính khí Dương thế tử xưa nay vẫn thất thường như vậy, chỉ lắc đầu cười, không hề kinh ngạc.

Đợi khi Dương Húc Minh đã đi xa, từ ngoài tửu lâu bước vào một thiếu nữ. 

“Tiểu Lại, làm tốt lắm!” Một giọng nói du dương réo rắt vang lên. Chính là Vương Diệu Diệu đang vén rèm bước vào. 

Lại Tử Khang cười khổ, nói:

“Nhưng thế tử gia có vẻ không muốn can thiệp vào chuyện này.”

Vương Diệu Diệu cười cười, bảo:

“Hắn không muốn can thiệp thì cũng đã không hỏi nhiều như vậy.”

Lại Tử Khang nhún vai, nói:

“Nói thật, Lý huynh cũng là một trượng phu không tệ. Hơn nữa cũng đã bái đường rồi, cô lại muốn đem thê tử của người ta tác hợp với Thế tử gia, không phải quá thất đức sao?”

Vương Diệu Diệu hừ lạnh, nói:

“Lý Quân Ngọc lừa gạt ta thì không phải thất đức sao? Lúc hắn tính kế tỷ muội ta, có cảm thấy thất đức không? Huống hồ, số trời đã định Dao Dao với Thế tử gia mới là một đôi, ta đây là thuận theo ý trời, có biết chưa?”

Lại Tử Khang ngạc nhiên, hỏi:

“Cô biết cả thiên cơ sao?”

Vương Diệu Diệu đắc ý đáp:

“Đương nhiên.”

Thế nhưng lúc này, Vương Diệu Diệu không hề ngờ, thiên cơ mà cô ấy biết trước, đã sớm lệch khỏi quỹ đạo. 

--- -------

"Này A Minh, trong thoại bản có nói, nam nhân da trắng ấy à, đều rất dịu dàng chu đáo!"

"Hừ, mẫu phi của ta cũng có nói, nam nhân quan trọng nhất là khí khái, da trắng bủng beo thì là loại nam nhân gì chứ!"

"Chậc chậc, huynh đang ghen tỵ đúng không, bởi vì huynh không trắng bằng biểu ca của ta!"

"..."

--- -------

"Bánh Bao, nếu ta cùng biểu ca của muội rơi xuống nước, muội sẽ cứu ai trước?"

"... Vấn đề nhàm chán như vậy mà cũng hỏi sao."


"Trả lời mau đi!"

"Cứu huynh."

"Thật sao? Quả nhiên trong lòng muội, ta vẫn quan trọng hơn hắn!"

"... Không phải, cứu huynh là bởi vì biểu ca lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, làm sao có thể không biết bơi? Còn con vịt cạn phương Bắc như huynh nhất định sẽ chết đuối, hiểu chưa?"

"... Muội có thể không cần giải thích mà."

--- ------

"Này, A Minh, chân của bản tiểu thư đau rồi, mau cõng ta đi!"

"Cái gì? Ta đường đường là Thế tử của Trấn Bắc vương phủ, là tướng quân thống lĩnh mười vạn binh mã ở Nhạn Môn quan, là..."

"Nói ngắn gọn thôi, cõng hay không cõng?"

"... Ta cõng."

"Gà Trống công tử ngoan lắm."

"... Kiếp trước ta nhất định có thiếu nợ muội đúng không?"

"Đúng đó, cho nên huynh phải cõng ta cả đời để trừ nợ!"

"... Được."

--- ------ ---

Dương Húc Minh giật mình thức giấc.

"A Phúc, bây giờ là giờ nào rồi?"

"Bẩm gia, mới giờ Sửu ạ."

Dương Húc Minh thầm nghĩ, giờ Sửu, vậy là trời còn chưa sáng. 

Thật là một giấc mộng hoàng lương, tỉnh dậy nồi kê vẫn chưa vàng. [1]

--- -----☆--- ------

*Chú thích:

[1] Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.

Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận