Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

Vương Dao Dao khổ sở đợi suốt ba ngày ròng rã, rốt cuộc cũng tới ngày cuối cùng của kỳ thi. Từ sáng sớm, nàng đã ngồi xe ngựa đến trước cổng trường thi, thấp thỏm chờ đợi. Tới khi cánh cổng vừa mở ra, thoáng thấy bóng người quen thuộc, nàng đã vội bước xuống xe, chạy ào về phía chàng, sau đó nhào vào lòng chàng, mừng rỡ gọi:

“Phu quân!”

Các thư sinh khác bên cạnh trông thấy cảnh ấy, đều thầm khinh thường trong lòng, cho rằng đôi phu thê này thật không biết xấu hổ, lại dám ôm ôm ấp ấp trước cửa Khổng sân Trình. 

Lý Quân Ngọc biết nhưng chẳng trách nàng, chỉ xót cho đôi chân của nàng, nhíu mày nói:

“Miên nhi, không phải đã dặn nàng không được chạy hay sao, có phải lại quên lời của vi phu không?”

Vương Dao Dao ôm chàng cứng ngắc, bám dính như sam, lí nhí đáp:

“Miên nhi biết sai rồi, chỉ vì... chỉ vì lúc nãy mừng quá nên quên mất, phu quân đừng giận...”

Chàng khẽ thở dài, cảm thấy như mình có con gái nhỏ trong nhà, chẳng lúc nào bớt lo được, nhưng nhìn nàng mừng đến như vậy, chàng cũng không nỡ trách thêm, chỉ đành ôm nàng lên, nhanh chóng bước lên xe. 

Người xung quanh nhìn thấy vậy, xì xầm bàn tán:

“Xem kìa, thư sinh kia thật là yêu thương thê tử, đi mấy bước cũng phải ôm ấp!”

“Hừ, vừa nhìn đã biết là thê nô, không có khí phách nam nhân, quả là làm mất mặt nam nhân chúng ta!”

....

Mặc kệ những tiếng thị phi bên ngoài, trong xe ngựa, Vương Dao Dao rúc vào lòng biểu ca, sau ba ngày dài đằng đẵng, cuối cùng nàng cũng được ngửi lại mùi hương hoa quế dìu dịu trên người chàng, cả người nàng thư thái hẳn ra, lâng lâng như đang trôi bềnh bồng giữa mây. 

Nàng ôm cánh tay chàng, bắt đầu huyên thuyên hỏi:

“Phu quân, chàng có mệt lắm không? Ba ngày ở trong đó có được ăn uống đầy đủ không? Chàng có thấy đói không?”

Lý Quân Ngọc khẽ cười, xoa xoa gò má của nàng, nói:

“Vi phu rất khỏe, trái lại là nàng, tại sao lại gầy đi rồi, ở vương phủ không cho nàng ăn cơm sao?”

Vương Dao Dao dụi dụi đầu vào tay chàng như con mèo nhỏ làm nũng, đáp:

“Ăn quen thức ăn do chàng làm, bây giờ không ăn nổi thứ khác nữa. Đều tại chàng cả!”

Lời này quả là ngang ngược vô lý, chàng lại không giận, chỉ nhẹ nhéo nhéo má nàng, dịu dàng nói:

“Được, được, là lỗi của vi phu. Về nhà ta sẽ nấu cho nàng mấy món tạ tội, được không?”

Vương Dao Dao tất nhiên là mỉm cười tít mắt, càng cảm thấy biểu ca nhà nàng đẹp như thiên tiên, dịu dàng đảm đang, không ai sánh bằng. 

Ngồi xe một lúc, Lý Quân Ngọc chợt lên tiếng hỏi:

“Sao nàng không hỏi ta thi cử thế nào?  Nàng không lo lắng sao, vạn nhất vi phu thi không đỗ...”

Vương Dao Dao vẫn đang lim dim nằm trong lòng chàng, nghe vậy liền nói:

“Thi không đỗ thì thi không đỗ, cùng lắm thì chúng ta trở về Tô thành, chỉ cần không phải xa chàng là được, chàng đi đâu, Miên nhi cũng theo chàng.”

Sở dĩ nàng vui mừng khi biểu ca đỗ đạt, cũng là vì nàng biết chàng rất mong thi đỗ, nàng chỉ mừng cho chàng, hoàn toàn không để tâm đến việc phu quân của mình có công danh gì hay không. Trong mắt nàng, chàng có ra sao cũng là biểu ca của nàng, phu quân của nàng, điều này sẽ không vì chàng có được làm Trạng Nguyên hay không mà thay đổi. 

Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa tiểu biểu muội này của chàng với tất cả những kẻ khác. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẫu thân của chàng, đều chỉ quan tâm tới công danh khoa bảng. Chàng đi thi trở về, mẫu thân lập tức sẽ hỏi chàng thi cử ra sao, chỉ có nàng lo lắng chàng có mệt hay không. Tuy rằng Lý Quân Ngọc thiên tư hơn người, thông minh tài giỏi, nhưng mà, thành quả chàng đạt được, tất cả cũng là nhờ dày công khổ luyện. Thế nhưng, người khác nhìn vào chỉ thấy đó là thiên phú bẩm sinh, cũng chỉ có nàng hiểu, chàng đã phải nỗ lực ra sao. 

Lý Quân Ngọc thoáng siết lại vòng tay, giữ chặt nàng trong lòng mình, khẽ nói:

“Vi phu đi đâu, tất nhiên sẽ mang nàng theo đó, mãi mãi không rời nhau.”

Cho dù là chết, cũng phải nằm chung quan tài, để ngàn năm sau, nếu có tan thành cát bụi, thì da thịt của nàng cũng hòa lẫn vào da thịt của chàng, trong nàng có chàng, trong chàng có nàng, vĩnh viễn không thể tách rời. 

Thật là kết cục viên mãn. 

.............

Về đến biệt viện, trời đã ngả bóng. Lý Quân Ngọc xuống bếp nấu cho nàng bữa tối, Vương Dao Dao không có gì để làm, chỉ biết quanh quẩn trong thư phòng.

Đáng lẽ ra, biệt viện này khá lớn, còn có lầu gác bên trên, đi lên ngắm cảnh cũng rất tuyệt. Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, chẳng hiểu vì sao biểu ca nhà nàng lại một mực cấm nàng bước lên lầu, chỉ cho phép nàng ở tầng dưới, thậm chí nàng vừa bén mảng tới cầu thang, chàng cũng đã xanh mặt, lập tức ôm nàng đi chỗ khác. Còn nhớ, có lần nàng ham vui, len lén lên lầu cao, đứng cạnh lan can ngắm phong cảnh bên dưới. Biểu ca vừa trông thấy, sắc mặt chợt trắng bệch, hốt hoảng lao tới ôm chặt lấy nàng, phải mất một lúc lâu, chàng mới khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, sau đó liền nghiêm mặt trách nàng mấy câu. Đấy là lần đầu tiên nàng thấy biểu ca giận đến như vậy. Trước kia, chàng tuy giận, vẫn chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt một chút, chưa từng biểu lộ ra mặt như thế. Từ đó về sau, nàng liền không dám bén mảng tới lầu cao nữa. 

Vương Dao Dao thở dài, chán nản nhìn kệ sách dày đặc chỉ toàn những quyển nàng không thể đọc hiểu. Bất chợt, nàng trông thấy một bức họa nằm lẫn trong đó. Nàng tò mò, vươn tay cầm lấy, sau đó mở ra nhìn thử. Chỉ thấy, bên trên bức họa vẽ một thiếu phụ, mà dung nhan ấy, vừa giống nàng, lại không phải là nàng. Nàng chỉ mới mười ba tuổi, mà người trong tranh, rõ ràng đã là nữ nhân trưởng thành, độ chừng trên dưới hai mươi tuổi. 

Vương Dao Dao nghĩ rằng biểu ca vẽ người khác, trong lòng bỗng thấy chua chua. Đúng lúc ấy, Lý Quân Ngọc bước vào, mỉm cười gọi:

“Miên nhi, qua đây ăn đi.”

Nàng phụng phịu bước đến, giơ bức họa ra, hỏi:

“Phu quân, trong bức họa này là ai?”

Nhị thiếu phu nhân nhà họ Lý lúc này đầy bụng ghen tuông, giọng nói chứa đầy ấm ức nghẹn ngào, nào biết bản thân đang tự ghen với chính mình. 

Lý Quân Ngọc bật cười, kéo nàng vào lòng, nói:

“Miên nhi không nhận ra chính mình sao?” 

“Chàng nói dối, nàng ta lớn như vậy, làm sao là ta được?” Vương Dao Dao hừ hừ, nghĩ rằng chàng xem nàng là kẻ ngốc, dễ bị lừa như thế. 

Lý Quân Ngọc cười khổ, dịu giọng giải thích:

“Đó chỉ là vi phu dựa vào dung mạo của Miên nhi hiện tại mà phỏng đoán ra dáng vẻ của nàng sau này. Miên nhi phải nhanh lớn lên một chút, có biết không?”

Huyên náo cả một buổi, cuối cùng biểu ca cũng dỗ được con mèo của mình hết giận. Vương Dao Dao ăn xong bát mì mà chàng nấu, bị mỹ thực mê hoặc, giận dỗi cũng quên sạch, tiếp tục bám lấy chàng. Bấy giờ, trời đã tối, dưới ánh đèn ấm áp, chàng ngồi đọc sách, nàng nằm trong lòng chàng xoa xoa cái bụng no đến căng tròn, bên cạnh là  Noãn Noãn đang ngủ say sưa. Thật là một khung cảnh êm đềm ấm áp. 

Nhưng mà, vị biểu ca nào đó ôm ôn nhu hương trong lòng, tâm trí bắt đầu nhộn nhạo. Từ góc độ của chàng, chỉ cần hơi liếc mắt xuống, đã có trông thấy cảnh xuân lộ ra trong cổ áo, một vùng da thịt trắng ngần như trêu ngươi tâm thần người ta. Một tay của chàng cầm sách, tay còn lại chầm chậm luồn vào mép áo của nàng, nhè nhẹ xoa nắn. Đôi thỏ ngọc của nàng mềm như bông, không hề nhỏ hơn các thiếu nữ trưởng thành, tuyệt đối chẳng giống một tiểu cô nương vừa mới mười ba. Lý Quân Ngọc biết rất rõ, đợi vài năm nữa, tiểu thê tử của chàng sẽ càng mê hoặc lòng người, khiến chàng chỉ muốn quấn lên người nàng mấy lớp áo lông mỗi khi ra ngoài. Tất nhiên, cách tốt nhất vẫn là, giấu nàng ở trong nhà, mãi mãi không cho kẻ khác nhìn đến. 

Vương Dao Dao đang lim dim chuẩn bị ngủ thiếp đi, lại bị bàn tay của người nào đó đành thức. Nàng vẫn ngây thơ, chẳng biết mình đang bị quấy rối, chỉ cảm thấy có chút khó chịu,  lẩm bẩm:

“Không biết tại sao chàng cứ thích chạm vào nơi đó, khó chịu chết đi được...”

Biểu ca khẽ cười, dáng vẻ vô cùng đường hoàng nói:

“Xoa nhiều một chút, sau này sẽ càng lớn.”

Vương Dao Dao nghe vậy, lo sợ nói:

“Đã béo như vậy rồi, sau này còn phải to ra nữa sao?”

Trong suy nghĩ của tiểu cô nương, nàng so sánh thân hình của mình với tỷ tỷ và các thiếu nữ khác, liền buồn rầu tự ti, cho rằng nơi đó của nàng béo hơn người khác, nào biết rằng, bao nữ tử đều ước ao được “béo” như nàng. 

Biểu ca nhìn vẻ mặt sầu muộn khổ não của nàng, không nén được bật cười thành tiếng. 

Nàng nghe thấy tiếng cười êm tai của chàng, giận dỗi nói:

“Chàng còn cười sao?” 

Biểu ca tủm tỉm cười, khẽ hôn lên trán nàng, thì thầm:

“Bảo bối ngốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui