Chị Hoài thở dài phủi mấy cái rau mùi bám trên tóc rồi chán nản nhìn chị Thư. Thư béo nhưng người yếu rợt, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Chị cũng từng làm dâu nhà đó nên chị hiểu được những áp lực mà Thư đang phải chịu. Chị em chơi với nhau bao nhiêu năm, giận thì giận thật nhưng vẫn thương chứ. Nhất là khi cuộc sống của chị đang suôn sẻ, chứng kiến Thư khốn khổ chị lại càng ăn năn. Giá như năm ấy sau cơn say chị nhớ được một chút gì đó, chỉ một chút thôi thì mọi thứ đã không đi quá xa như này.
- Chuyện nhiều năm trước là tôi sai rồi, hôm nay tới đây có lẽ cũng là quyết định không đúng đắn. Bây giờ bà đang u mê tôi có nói gì bà cũng không tin, rồi sau này bà sẽ rõ. Thôi...cố gắng giữ gìn sức khoẻ còn chăm Hạt Đậu.
Chị vỗ vai động viên Thư rồi xin phép mọi người mình có việc phải về sớm. Dì Kỷ nhìn Hoài rời đi mà tức điên cả người, dì chưa kịp rủ Hoài ngủ lại một đêm buôn dưa với dì thì con Thư nó đã sang gây chuyện rồi.
- Gớm chị Hoà có cô con dâu biết giữ ý ghê! Ngày cưới của em chồng mà nó cũng không nể mặt.
Dì Kỷ mỉa mai, bà Hoà bị quê với họ hàng thì uất nghẹn, đợi nhà trai tới rước dâu xong xuôi bà liền vả cho chị Thư hai phát dằn mặt. Chị chỉ khóc thút thít thôi chứ không dám trả treo mẹ chồng. Anh Hoàng thấy chuyện đến nông nỗi này mình cũng có phần trách nhiệm nên ôm Thư về phòng, vừa lấy dầu xoa má cho chị vừa ngọt ngào nịnh:
- Anh thương lắm, anh biết Thư chịu nhiều thiệt thòi mà, đợi Hạt Đậu khoẻ mạnh được về nhà anh chăm con cho, để Thư có thời gian đi tập yoga nhé!
- Em béo lắm rồi phải không?
Gớm soi gương không thấy sao mà còn phải hỏi? Tuy nhiên, sợ chị tủi thân nên anh đành dối lòng:
- Không, trong mắt anh lúc nào Thư cũng đẹp nhất. Nhưng em vẫn nên đi tập đi, anh lo cho sức khoẻ em đó.
Chị Thư cảm động rơm rớm nước mắt, chỉ cần chồng yêu thương thì mẹ chồng cay nghiệt, em chồng lạnh nhạt, nhà chồng ghét bỏ chị đều có thể nhẫn nhịn được. Chồng chị tuyệt vời lắm, anh xoa đầu cho chị mãi thôi. Anh Hoàng thấy chị Thư lim dim ngủ thì thở dài đầy tiếc nuối. Anh tiếc cho Hoài, nếu như vợ không ương bướng thì bây giờ người được anh xoa đầu cho là vợ còn gì? Anh tiếc cho cả anh nữa, chỉ vì một phút dại dột nóng nảy mà mất đi vợ đẹp. Anh mệt mỏi ghé qua phòng ba rủ rê:
- Ba Thuận nhậu với con vài chén không?
Ba không đáp anh, trên tay ba cầm tấm ảnh hồi nhỏ của Niệm, miệng lẩm bẩm một mình:
- Niệm à, hôm nay em Bích đã yên bề gia thất rồi. Liệu ba có nên cho con và mọi người biết con là con trai ba không?
Anh Hoàng choáng tưởng như bị sét đánh ngang tai, anh không thể tin được người ba mà anh hết mực yêu thương lại có thể làm ra loại chuyện khủng khiếp đến vậy. Anh vội lao tới nhà chồng con Bích kể cho nó bí mật động trời, con nhỏ nghe xong bật cười khanh khách.
- Tào lao, khí chất của anh Niệm rõ ràng thừa hưởng từ chú Nhất mà, ba cứ nhận vơ vớ vẩn. Chắc nay em đi lấy chồng ba buồn ba nói liên thiên thôi, có hâm mới tin.
Con Bích đang chửi anh hâm đấy hả? Nó mới hâm ý, chả biết nhìn nhận sự việc gì cả. Giờ thì anh đã hiểu vì sao bao nhiêu năm nay cứ nhắc đến Niệm ba lại bênh chằm chặp. Cùng là con ba nhưng ba thiên vị cậu hơn hẳn anh, cùng là con ba mà cậu được thừa hưởng tài sản kếch xù từ chú Nhất, còn anh lại chẳng có gì. Anh thấy đời mình sao mà thiệt thòi đến thế? Tủi thân cho mình bao nhiêu thì anh ghét Niệm bấy nhiêu, đã bất tài vô dụng rồi lại còn bố láo bố toét, gặp anh có bao giờ thèm chào hỏi trước đâu. Chỉ khổ thân cho cô nào sau này cưới phải người chồng ngạo mạn như cậu. Chán chường quá mà chẳng có ai chia sẻ, anh đành nhắn tin cho vợ:
"Vợ về đến nhà chưa vợ? Rảnh không anh gọi điện nói chuyện chút, anh đang buồn lắm."
"Lo mà chăm chị Thư với Hạt Đậu đi!"
Chị Hoài nhắn lại rồi mệt mỏi chui vào giường nằm. Kiểu tâm trạng không tốt nên người ngợm cũng rã rời theo. Đã thế cái thằng ôn con kia về đến nhà chẳng hỏi han được câu nào thì thôi còn thay bộ vest rõ đẹp, đầu tóc vuốt keo bóng lộn, cố ý lượn qua lượn lại trước mặt chị.
- Lại đi đâu nữa?
Chị hỏi, nó tỉnh bơ đáp:
- Đi hẹn hò chứ còn đi đâu?
- Hẹn với ai?
- Còn với ai nữa? Hẹn với người đấy giới thiệu cho ý. Đấy đã có lòng thì đây phải có dạ thôi.
Cậu khiêu khích, không thấy người kia có phản ứng gì thì lại càng tức, càng cố đóng cánh cửa thật mạnh. Buổi đêm cậu ngồi chỗ hội bạn uống vài ly chia vui với Bách nhưng mắt liên tục liếc màn hình điện thoại, mãi chẳng thấy có tin nhắn hay cuộc gọi dỗ dành từ ai đó quả thật cũng hơi cay cay. Tuy nhiên sau gần ba tiếng đối phương im lìm cậu bắt đầu cảm thấy không ổn, sốt ruột lao về nhà thì đá ngay phải chai rượu nằm lăn lóc trên sàn, có ai đó má đỏ rực nằm vạ vật một góc, khốn khổ trách móc:
- Là tại mày đó Hoài. Tại mày quên đêm say đó! Tất cả là tại mày! Khoảnh khắc chúng mày tỏ tình với nhau lãng mạn như thế mà sao mày có thể quên được cơ chứ?
Cậu nhìn chị khóc lóc tức tưởi thì như chết lặng một chỗ. Là...là...quên sao? Phải rồi...đêm đó...người ấy đã uống rất nhiều...là quên...chỉ là quên thôi mà lại bị cậu gắn cho cái tội phải bội suốt ngần ấy năm trời.
- Mày bị điên à? Hay mày bị ngu? Con ngu! Ngu! Ngu! Ngu! Mày đáng bị tao tẩn một trận Hoài ạ.
Có người say đến mất kiểm soát, có người trông thấy người kia bắt đầu tự hành xác thì hốt hoảng lao tới vỗ về. Từng tiếng nấc nghẹn ngào như từng nhát dao cứa tim cậu, cảm giác day dứt khôn nguôi, cậu luống cuống nài nỉ:
- Xin mà...thương mà...là đây sai...là đây nông nổi...không phải đấy...đây sai rồi...xin lỗi...
- Không phải. Đấy không sai, đây mới sai á. Sai nên mới bị đấy ghét, đấy không thèm quan tâm đây nữa, đấy bỏ mặc đây để đi hẹn hò với người khác.
- Xin mà, đây trêu vậy thôi chứ đây có đi đâu?
- Trêu khối ra ý, đấy đi hẹn thật thì có. Đấy hết thương đây rồi thì nói xừ nó ra đi, đây ngu thì đây phải chịu thôi.
Cô gái của cậu không ngừng dằn vặt bản thân, không còn cách nào khác, cậu đành dùng môi mình chặn luôn môi người ta. Hoài bướng bỉnh mím chặt môi, cậu dịu dàng thơm thơm xung quanh, cậu hiểu tính Hoài mà, già đầu rồi nhưng dễ bị dụ lắm, chỉ cần cậu đủ kiên nhẫn thì Hoài sẽ không ngang ngạnh nữa. Cậu vừa thơm vừa luồn tay qua mái tóc dài bồng bềnh vuốt ve nhẹ nhàng, Hoài dần thả lỏng hơn, cô ấy vòng tay qua ôm lấy cậu, đôi môi vô thức hé mở, cậu nhân cơ hội đưa lưỡi vào cọ cọ, chạm chạm. Thi thoảng cậu nghe ai đó khe khẽ gọi tên mình, nói yêu mình, khi ấy, hồn cậu muốn tan theo những tiếng nỉ non đó.
- Niệm...đêm đó...cái đêm ngày xưa ấy...ngoài nhận lời làm người yêu của nhau ra mình có...không? Đây cố mãi mà không nhớ được...đấy kể lại được không?
Có người bứt rứt đề nghị, cậu kiên quyết không kể, những chuyện như vậy nếu đã quên thì tự bản thân cô ấy phải nhớ lại mới đáng giá. Âu cũng tại cậu kiêu ngạo, muốn được tỏ tình trước nên cố ý tìm cách đưa đối phương vào tròng, ép người ta phải nói ra bằng được. Nếu biết sự việc sẽ đi xa như thế thì nhất định hôm đó cậu đã đường đường chính chính chọn lúc hai người tỉnh táo nhất để thổ lộ. Cậu ôm Hoài vào lòng, dùng bút bi viết nguệch ngoạc vài chữ lên tay cô ấy rồi trầm ngâm hỏi:
- Nếu như đấy nhớ được đêm đó và những lời hứa hẹn, đấy sẽ không lấy người khác, phải không?
- Tất nhiên rồi, đây đâu có điên.
Dẫu biết chẳng thể thay đổi quá khứ, nhưng nghe câu khẳng định của người ta cậu vẫn thấy ấm lòng. Cậu không cần Hoài thương cậu nhiều như cậu thương Hoài, chỉ cần Hoài chưa từng phản bội cậu, vậy là đủ. Cậu nằm xuống sàn nhà cạnh Hoài, hơi nghiêng người qua phía cô ấy, chăm chú ngắm nghía đôi mắt đẹp dịu dàng như những ngày nắng ngọt của mùa thu tháng Tám, đôi mắt cướp mất linh hồn cậu ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Ngày ấy cậu còn rất nhỏ, nhỏ đến mức ngây ngô trốn trong đống lưới Hoài đan với hi vọng đống lưới sẽ che kín được cậu, để cậu không bị bắt về thành phố, để cậu được ở mãi trên chiếc thuyền đó chơi với chị. Tháng trước từng có lần Hoài lôi tấm ảnh bác Thuận chụp ra ăn vạ cậu, trách cậu nói dối rằng chị dụ cậu hại cô giáo phạt chị. Cậu hơi bị mất mặt, nhưng vẫn cãi:
- Thì đúng là đấy dụ người ta còn gì?
- Dụ đâu? Nói câu nào mà kêu dụ?
- Thì không nói câu nào...cơ mà ai bảo đẹp...
Cậu buột miệng, có người được thể bắt bài:
- Ớ hoá ra là cũng thấy người ta đẹp cơ đấy!
Cứ mỗi khi bắt bài được cậu là cái người đó kiêu không sao tả xiết, ngay bây giờ đây cũng vậy, thấy cậu nhìn nhìn đầy trìu mến bắt đầu chảnh choẹ xoè tay xin tiền:
- Ngắm gái đẹp là phải trả phí đấy nhá!
Cậu rút ví nhét cho năm tờ polyme xanh rì rồi mà vẫn còn chê ít, cho mười tờ vẫn chê, rốt cuộc phải nộp cả ví người ta mới hài lòng. Cậu phì cười ôm siết lấy Hoài, dùng đầu lưỡi miên man lên cần cổ trắng mịn rồi từ từ trượt xuống cắn đứt chiếc khuy áo nhỏ nhắn, khẽ thủ thỉ:
- Tiền đã trao thì đành phải múc cháo thôi.
Chị nghe cậu trêu bật cười khanh khách. Chị đã yêu Niệm rất nhiều, nhưng khi thức giấc, nhìn thấy ánh bình minh ấm áp chiếu vào phòng, đầu óc chị lại hoàn toàn trống rỗng. Tiếng chuông điện thoại réo rắt càng khiến chị thêm khó chịu, chị đập đập vào người Niệm càu nhàu:
- Ai mà gọi sớm thế không biết? Tắt máy hộ đây với!
Cậu chau mày nhìn màn hình, là dãy số làm phiền người yêu cậu suốt thời gian vừa qua, tối ngày vợ vợ anh anh phát buồn nôn. Bản tính nhỏ nhen trỗi dậy, cậu nhấn nút nghe rồi lặng lẽ đặt điện thoại vào một chỗ kín đáo. Hoài không biết gì nên hồn nhiên nói:
- Đây chỉ nhớ tối qua đấy đi hẹn hò, đây buồn nên đã uống rất nhiều, còn vì sao đây đang e ấp trong vòng tay đấy ngay trên sàn nhà thì mời đấy giải thích hộ cái.
Cái bà già này nữa, người ta uống bao nhiêu vẫn tỉnh táo như thường, bà nốc có một chai thôi mà đã như sống trên mây vậy hả? Cậu nhân cơ hội bịa bừa:
- Đêm qua đây đang hẹn hò thì đấy gọi điện khóc lóc năn nỉ cầu xin đây về. Đây thương quá nên về thôi, vừa về tới nhà thì đấy e ấp nép vào lòng đây, nói chỉ cần đây đưa ví cho đấy thì đấy sẽ bán thân cho đây trọn đời trọn kiếp.
- Eo điêu, đấy đừng có xạo.
- Ơ thèm mà điêu. Ví đây đấy vẫn giữ mà.
Lẽ ra Hoài nên kiểm tra cuộc gọi đêm qua mới đúng, cơ mà cô ấy ngốc nên nhìn thấy ví cậu ở gần chỗ mình nằm thì tin liền. Có người ngượng ngượng lấy tay che mặt, tình cờ phát hiện ra tay mình bị vẽ bậy liền thắc mắc:
- Sao lại là "Hoài Niệm xa nhớ"?
- Đâu có, nhìn lại coi.
Vẫn là "Hoài Niệm xa nhớ" mà? Hai chữ "Hoài Niệm" viết thành một hàng dọc, song song với hàng dọc viết hai chữ "xa nhớ". Thấy chị ngây ngô, Niệm bật cười chỉ cho chị, chị lẩm bẩm đọc theo thứ tự các con chữ Niệm chỉ:
- Xa Hoài...Niệm nhớ.
Là tám năm đó phải không? Tự dưng mắt chị rơm rớm, tám năm của Niệm là tám năm oán hận chị, còn tám năm của chị là tám năm ghét bỏ cậu, cũng có kém cạnh nhau mấy đâu. Cậu lau đi giọt nước mắt chảy trên gò má chị, liếc nhanh qua màn hình điện thoại cười khẩy rồi dõng dạc tuyên bố:
- Hoài hâm! Niệm yêu Hoài!
Chị biết là Niệm quan tâm chị, thương chị, yêu chị, nhưng được nghe chính Niệm nói ra cảm giác nó vẫn khác lắm, sướng gì đâu á, sướng chảy cả nước mắt.
- Niệm hâm thì có! Nhưng mà Hoài cũng yêu Niệm nhá, kể cả Niệm hâm như cái mâm.
- Cái mâm hâm hả?
Cậu chau mày hỏi, chị ngây ngô bao biện:
- Đâu có, nói vậy cho nó vần thôi.
Cậu phì cười, chị cũng cười, hai người cùng nhìn nhau cười ngất. Cậu thơm lên trán chị rồi âm thầm tắt máy. Cuộc gọi này vừa kết thúc thì cuộc gọi khác đã ập tới, là Hương nên cậu bật loa ngoài cho Hoài nghe cùng:
- Trời ơi Hoài ơi bạn quên lịch tiếp khách VVIP à?
Khách VVIP? Ôi thôi chết, là Hoài Đan, chị hẹn bảy rưỡi sáng hôm nay mang váy qua cho em ấy thử, thế nào mà quên béng mất mới nhục chứ. Đan là một trong những khách sộp nhất của chị, chịu chơi chịu chi nên chị tất nhiên chịu nhún nhường để làm hài lòng khách, lần nào may đồ xong chị cũng cho nhân viên giặt là sạch sẽ rồi đích thân đem tới, Đan chỉ việc mặc thôi, có gì chưa ưng thì chị sẽ sửa trực tiếp luôn. Chị định với điện thoại để gọi cho Đan xin lỗi mà Niệm chẳng chịu đưa, đã thế nó còn thay chị trả lời Hương:
- Hoài bận đi khách khác rồi, chị gọi điện xin lỗi khách đồng thời xếp lại lịch hẹn cho cô ấy sang buổi chiều.
Gì thế? Bận đi khách? Thằng Niệm điên này nữa, ai dạy nó cái kiểu nói năng lấp lửng mập mờ như thế, ngứa đòn à? Chị cố nhịn tới lúc nó nhấn phím tắt mới dám vùng lên tẩn cho một trận. Nó không hề đánh trả, cơ mà xong lại xị mặt làm ra vẻ vừa bị tổn thương sâu sắc lắm.
- Ê. Sao thế?
- Đau.
- Đau á? Điêu hay thật thế? Ăn có vài quả đấm thôi mà?
- Đau thật. Bị buốt hết cả đầu rồi đây này!
Nghe thằng nhỏ than vậy chị lại sốt ruột, vội vã ôm đầu nó xoa xoa vỗ về. Niệm xích vào gần chị hơn, đầu gối lên đùi chị, tay vòng qua ôm eo chị, mắt lườm lườm chị, môi cố ý mím chặt làm kiêu nhưng vẫn không che được ý cười. Bị cái của nợ này bám riết nên đầu giờ chiều chị mới đến công ty được, chị đang gói ghém mấy bộ đồ để mang cho Đan thì thấy Hương chạy qua thắc mắc:
- Sao mới sáng sớm mà sếp Niệm đã cầm máy của Hoài vậy? Hoài đừng chối nhé, mình nhận ra giọng sếp.
- Thì nó thích thì nó cầm thôi, ai cản được.
Chị Hoài tưng tửng đáp hại chị Hương bực cả mình. Tính con Hoài như con thần kinh dẫm phải đinh ý, làm việc với nó rất ức chế luôn. Chị lo nghĩ cho công ty may nên mới cho dán mác "Hàng may thủ công phiên bản giới hạn" lên tất cả các sản phẩm đang được ưa chuộng, có thế thôi mà con dở nó cũng làm ầm lên:
- Hương sao thế? Mẫu nào cũng quảng bá hàng may thủ công thế này thì cái mẫu chó nào là mẫu may công nghiệp?
- Chả có mẫu nào cả, cứ dán vào thế thôi cho khách họ thích họ còn mua hàng. Đâu phải ai cũng phân biệt được may thủ công với may công nghiệp đâu mà Hoài phải lo?
- Không lo sao được? Hoài hiểu là Hương có những áp lực riêng đối với vấn đề doanh số, nhưng Hương làm như này dần dần sẽ đánh mất niềm tin của khách hàng, bôi nhọ hình ảnh thương hiệu đó Hương có biết không?
Khiếp bạn Hoài đã ngu còn cứ thích thể hiện, chuyện bé xé ra to. Khách hàng người này không mua thì có người khác mua, vắng mợ chợ vẫn đông làm gì mà căng? Đã thế chị chả thèm lo nữa, để người khác vào làm thay thử xem với cái thiết kế giẻ rách của nó thì một tháng bán nổi mấy chiếc váy? Chị bực bội trở về phòng làm việc, vừa mở cửa sổ ra ngắm cảnh cho khuây khoả thì tự dưng phát hiện con xe xanh rì của sếp Niệm đang đậu hiên ngang phía dưới. Một lát sau chị thấy Hoài điềm nhiên trèo lên xe sếp. Gớm chị tởm Hoài quá cơ, chuyện chị có ý với sếp cả công ty ai mà không biết? Vậy mà nó vẫn nhơn nhơn tán sếp mới sợ chứ? Gái một đời chồng bết bát ra rồi mà đòi so với gái tân như chị à? Có vẻ như Hoài đang bị mắc bệnh hoang tưởng hơi nặng thì phải? Chị Hương khó chịu gọi điện cho chồng chị Thư ton hót:
- Vợ cũ của anh đang thả thính em trai kết nghĩa của anh đó, công nhận trơ trẽn nhỉ anh nhỉ?
- Thứ nhất, là vợ tao chứ không phải vợ cũ. Thứ hai, tầm của mày vẫn còn thấp lắm, chưa đủ tư cách để đánh giá vợ tao đâu nhé. Không biết gì thì ngậm cái mõm chó lại.
Đang nóng máu nên anh Hoàng trả lời hơi gắt, cộng thêm anh cũng ghét con Hương nữa, mỗi lần đến chơi nó lại xỉa xói Hoài khiến Thư bị kích động. Suốt từ lúc gọi điện cho Hoài nghe được đoạn hội thoại không nên nghe anh đã buốt hết cả ruột rồi, nay chứng kiến vợ đi cùng thằng Niệm anh càng u uất hơn. Thì ra là thằng khốn đó chen vào phá vỡ hạnh phúc gia đình anh. Hôm vợ bắt gặp anh ôm Thư, chính nó cũng đi cùng vợ chứ ai? Chắc chắn là nó ton hót cho vợ biết chuyện của anh và Thư rồi giả bộ làm người tốt dẫn vợ đi bắt quả tang. Vì sao cơ chứ? Nó đã giành tình thương của ba với anh rồi giờ lại muốn giành vợ anh nữa là sao? Vì sao nó cứ phải cướp những thứ thuộc về anh? Vì sao nó lại sân si với anh đến vậy? Anh biết con người nó rất hiếu thắng, đã là thứ nó muốn, nhất định nó sẽ giành được. Nhưng có lẽ nó không biết đạo lý làm người cơ bản, nếu nó biết, nó sao có thể cư xử thiếu chín chắn như vậy? Anh cố nuốt những cay đắng vào lòng, đau xót lái xe đuổi theo hai người bọn họ tới khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Hình như vợ đi gặp khách hàng, mất gần một tiếng đồng hồ mới xong mà thằng ranh kia vẫn kiên nhẫn đợi bên dưới, đúng là loại giả tạo. Sau đó nó lại đưa vợ ra ngoại thành đi chợ vải đầu mối, vừa mới xuống xe đã sấn lấy vợ, nắm tay vợ, thơm lên má vợ.
- Điên à? Nhỡ có ai trông thấy thì sao?
Vợ quát Niệm, cậu liếc về phía anh cười khẩy. Hoá ra nó đã biết tỏng anh bám theo, nó còn thơm vợ thêm cái nữa rồi nháy mắt trêu tức anh, đoạn tỉnh bơ bảo nếu đen thế thì đành phải công khai chứ sao. Không giữ nổi bình tĩnh, anh hầm hầm lao tới quát lớn:
- Thằng khốn nạn! Buông vợ tao ra!