Cảnh Hoài mang theo túi đồ ăn đi dưới lầu, khi vừa chuẩn bị bước vào cửa thì phía sau vang lên hai tiếng còi xe.
Phản xạ có điều kiện, Cảnh Hoài quay lại, vừa lúc thấy chiếc xe Maybach đen ở bãi đỗ hạ cửa sổ, lộ ra khuôn mặt mà chiều nay vừa mới gặp.
Im lặng nhìn đối phương mà không nói gì, Cảnh Hoài đổi tay cầm túi nhựa.
Tần Quân mở miệng, suy nghĩ một lúc, rồi mở cửa xe bước ra đi đến.
Đèn xe nhấp nháy sau lưng anh, cùng với tiếng khóa xe.
Màn đêm sắp buông xuống, bầu trời đã tối dần, đèn đường trong khu dân cư đã bật sáng.
“Đã ăn tối chưa?” Cảnh Hoài đột nhiên mở miệng.
Tần Quân lắc đầu, thuận tiện trả lởi: “ Vẫn chưa.”
“Có muốn không,” Cảnh Hoài do dự một chút, rồi hơi nâng tay cầm túi đồ ăn lên: “Lên ăn một bữa nhẹ nhé?”
“Tốt quá.” Tần Quân không cần suy nghĩ đã đáp ứng ngay, tự nhiên nhận lấy túi đồ trong tay Cảnh Hoài.
Hai người im lặng đi lên lầu, Cảnh Hoài lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đèn cầu thang sáng lên rồi tắt, nhưng chìa khóa của Cảnh Hoài vẫn chưa được cắm vào ổ khóa.
“Để tôi.” Tần Quân mở miệng.
Cảnh Hoài nhích sang một bên, đưa chìa khóa cho anh, hơi ngại ngùng mím môi: “Tôi bị cận thị nặng, buổi tối sẽ không nhìn rõ.”
Căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, không lớn, được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ.
Cảnh Hoài ở trong bếp, máy hút khói có vẻ khá cũ kỹ, phát ra tiếng ồn rất lớn, bao trùm lấy cả người.
Tần Quân đứng trên ban công, lơ đãng chìm vào suy tư.
Căn nhà giống như một cái lồng chim thế này, Tần Quân chưa bao giờ sống qua.
Dù nhân phẩm của Tần Chỉ Dung ra sao, ông ta cũng chưa bao giờ để con thiếu thốn về vật chất, cũng chỉ có vật chất mà thôi.
Một căn nhà lớn, một thiếu niên trầm lặng chưa trưởng thành, khi im lặng, căn nhà giống như một ngôi mộ.
Người giúp việc đến nấu ăn, bốn món ăn một món canh đầy đủ dinh dưỡng, màu sắc và hương vị đều rất hấp dẫn, nhưng Tần Quân chỉ ăn được hai miếng đã không thể ăn thêm.
Một lần, Tần Quân ngồi trên ghế sofa cảm thấy chán nản mà xem tivi, hắn nghe thấy người giúp việc đang gọi điện trong bếp.
Có lẽ vì sợ làm ồn đến chủ nhà, giọng nói rất thấp, nhưng lại rất dịu dàng, còn mang chút hương vị bất đắc dĩ và an ủi.
Cô ấy nói, mẹ đang làm việc, bây giờ không thể về.
Con ngoan nhé, đợi mẹ về mua thịt xay, sáng mai mẹ sẽ làm bánh hoành thánh cho con, được không?
Người giúp việc khoảng bốn mươi tuổi, con trai đã mười mấy tuổi, nhưng cô vẫn gọi cậu là 'bé yêu'.
Bữa ăn đó, Tần Quân cảm thấy vô vị, không lâu sau hắn đã rời đi đến trường nội trú ở.
“Ăn cơm thôi, Tần tiên sinh.”giọng nói của Cảnh Hoài kéo hắn trở về thực tại.
Tần Quân quay người một cách đột ngột, dưới ánh đèn vàng cam ấm áp của phòng ăn, người đang chờ hắn ăn cơm và những món ăn nóng hổi trên bàn đồng loạt đập vào mắt hắn.
.............................................................
Đã uống hơn nửa chai rượu Mao Đài.
Sau khi rượu đã vơi đi một nửa, bầu không khí trên bàn ăn đã đạt đến mức cười nói vui vẻ như thể họ là anh em quen biết đã lâu.
Tần Quân đưa cho giám đốc Nguỵ một điếu thuốc, trợ lý Tiểu Lộc ở bên cạnh rất tinh ý mà đến gần châm lửa.
Các vấn đề công việc đã nói gần xong, Tiểu Lộc lại nhiệt tình muốn rót rượu cho giám đốc Nguỵ.
Người đàn ông béo xua tay, nói với giọng hàm hồ: “Không thể uống nữa, ở nhà có một con hổ cái quản lý.
Say rồi thì không vào được cửa.”
Phó tổng Nghiêm cười đùa: “Chị dâu quan tâm đến anh Nguỵ, Omega nữ thì thường rất dịu dàng, khác hẳn với Omega nam.”
Tiểu Lộc cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, trên lầu nhà tôi có một cặp vợ chồng, ngày nào cũng cãi nhau, người Omega nam ấy rất dữ, thường đánh cả Alpha của mình.”
Mọi người cùng nhau cười.
Phó tổng Nghiêm bỗng nhớ ra: “Cũng không hoàn toàn đúng, như hôm trước ở nhà máy máy sản xuất bánh xe, khi ông Nguỵ dẫn chúng ta tham quan, gặp Cảnh tiên sinh ở phòng thí nghiệm vật lý hóa học, trông anh ấy rất dịu dàng.
Giám đốc Nguỵ gật đầu: “Tiểu Cảnh thật sự là người có tính cách rất tốt.” Suy nghĩ một lát rồi lại lắc đầu: “Cũng không đúng, tính cách quá mềm yếu, nếu không cũng sẽ không bị bắt nạt mãi như vậy.”
Tiểu Lộc tò mò hỏi: “Hả? Trong nhà máy có ai bắt nạt Cảnh tiên sinh sao?”
“Không phải trong nhà máy” giám đốc Nguỵ cầm cốc trà uống một ngụm: “Cậu con trai ở nhà của cậu ấy, tôi chỉ gặp hai lần, không biết vì lý do gì mà cậu ta rất lớn tiếng và dữ dằn, nhìn như kẻ thù.
Tiểu Cảnh thì đứng bên cạnh cúi đầu không nói gì.
Hừ hừ, Alpha tuổi dậy thì tính tình thật nóng nảy? ây da, người đã không còn, thôi không nhắc nữa.”
Tần Quân kịp thời hỏi: “Hôm đó anh Nguỵ có nói về chồng của anh ấy , anh ta không quản sao?”
“Chồng?” Giám đốc Nguỵ nói với giọng lắp bắp: “ Alpha đó, không phải thứ tốt đẹp gì.
Có lần tôi ra ngoài làm việc, khi lái xe ra cổng lớn, thấy Tiểu Cảnh đứng bên cạnh phòng tiếp khách, đối diện là một người đàn ông cao.
Hai người đang cãi nhau về cái gì đó, tôi chỉ nghe được vài câu cái gì mà quyền nuôi con, cái gì mà ngày trước không nói một tiếng đã đi du học, cái gì mà giờ quay về lại giành lấy đứa trẻ.”
Trong làn khói thuốc cuộn quanh, người đàn ông béo hạ giọng: “Ban đầu tôi không để ý, nhưng Tiểu Cảnh đứng ở chỗ khuất với người đàn ông đó, như thể cố ý tránh đi một chút.
Hơn nữa, người đàn ông ấy trông quen quen, nên tôi đã nhìn thêm vài lần.
Tần lão đệ, cậu đoán xem người đàn ông đó là ai?”
Tiểu Lộc còn trẻ, rất hợp tác truy hỏi: “Ai vậy?”
“Con trai của Tập đoàn Đại Sáng, Viên Khởi Lan, vừa nhậm chức vào năm ngoái.”
Điện thoại của Phó Tổng Nghiêm đến rất nhanh.
Tần tổng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, đã đưa Giám đốc Nguỵ về nhà, và cũng đã đưa thẻ cho ông ấy.
“Tốt, nghỉ ngơi sớm đi.”
Ở đầu dây bên kia, Phó Tổng Nghiêm cười khẽ: “Cái gã già đó, ngay cả việc từ chối cũng không làm, cứ thế mà nhận lấy, thật là.”
“Đều như vậy cả.”Tần Quân có chút mệt mỏi, ấn ấn mi tâm.
Điện thoại vừa tắt, tin nhắn của Tiểu Lộc đã đến.
“Tần Tổng, tôi đã điều tra xong, tài liệu về Viên Khởi Lan tôi sẽ gửi cho anh trong một giờ nữa.”
Ngay sau đó lại có một tin nhắn: “Không cần đâu, đợi tôi hai mươi phút tôi sắp xếp lại một chút.”
Cô gái cuối cùng cũng không nhịn được mà châm chọc: “Gã này thật là một kẻ ăn chơi đúng nghĩa, chỉ có vẻ bề ngoài, bên trong thì rỗng tuếch.’"
Tiểu Lý đang lái xe thì đạp phanh, dừng lại trước đèn đỏ: “Tần Tổng, đi đến Hoa Đình hay là tới chỗ khác?”
Hoa Đình là căn hộ gần công ty mà Tần Quân đã mua.
Tần Quân im lặng một chút, nhắm mắt lại dựa vào ghế để thư giãn: “Đi đến thôn Mai Lĩnh Tân.”
Tiểu Lý không hỏi thêm nhiều, bật định vị để xác nhận địa chỉ lạ: “Là khu bên đường Nhàn Lĩnh đúng không ạ?”
.....................................................................
Không thể nói là khuya muộn, nhưng vào khoảng hơn chín giờ, cũng không phải thời gian quá thích hợp.
Cảnh Hoài có lẽ vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, làm ướt một mảng nhỏ trên chiếc áo ngủ kẻ ô.
Tần Quân không uống nhiều, chỉ khoảng sáu bảy phần say.
“Ánh đèn thật ấm áp.” Người đàn ông lầm bầm, không biết đang nói cho ai nghe.
Cảnh Hoài bưng một cốc nước ấm đến, đặt lên bàn trà trước mặt anh: “Nước mật ong giúp giải rượu, mai sẽ không bị đau đầu.”
Những lời nói ngây thơ và ngốc nghếch như vậy suýt nữa đã khiến Tần Quân bật cười, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cầm cốc nước mật ong và uống hết.
Dưới ánh đèn, hàng mi dày rợp của Cảnh Hoài khẽ rủ xuống như những chú bướm mệt mỏi không thể bay lên vào mùa thu, tạo thành một bóng mờ nhẹ trên gương mặt.
Hai người lặng im, một người ngồi, một người đứng, dường như không có gì để nói.
Tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn và nhẹ nhàng khiến mí mắt người nghe trở nên nặng trĩu.
Khoảnh khắc này, Tần Quân cảm thấy rất thoải mái, như thể được thả lỏng, không cần suy nghĩ gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Hắn nghiêng người một chút, cố gắng tìm một tư thế thoải mái hơn: “Tôi ngủ một lát.”
“Đừng ngủ trên sofa.” Giọng Cảnh Hoài trầm tĩnh, gần gũi như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm vào màng nhĩ, khiến người ta cảm thấy ngứa ngứa: “Cậu qua phòng Tiểu Nghị ngủ đi.”
“Không muốn nhúc nhích” Tần Quân nói với giọng mơ màng, cảm giác như một nửa cơ thể đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào: “Tôi chỉ ngủ một chút, một chút thôi.”
Thời gian dường như trở nên vô nghĩa.
Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, với tư thế lúng túng, đầu cúi xuống, thân thể thoải mái thư giãn không chút phòng bị.
Qua một lúc, có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng phủ lên người hắn.
Tần Quân bỗng giật mình, theo phản xạ ngồi thẳng dậy.
Phản ứng đột ngột của hắn khiến nam nhân trước mặt giật mình, động tác cúi người đắp chăn cho hắn cũng trở nên cứng ngắc.
Một mùi hương nhạt nhưng không thể bỏ qua tràn vào mũi.
Tần Quân vừa mới tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ hồ, theo bản năng hít một hơi, rồi hỏi: “Là mùi gì vậy?”
Cảnh Hoài ngẩn người một chút, bối rối lùi lại một bước, chân va vào bàn trà.
Nam nhân nhíu mày, che cổ lại: ‘Xin lỗi, tôi quên dán miếng dán ức chế rồi.
Tôi đi ngay đây.”
Cảnh Hoài chạy vào phòng ngủ, lúc này Tần Quân mới tỉnh táo lại.
Anh ở trong nhà mình, tắm xong mà không dán miếng ức chế thì cũng bình thường, nhưng lại nói xin lỗi với vị khách không mời này.
Cảm giác say đã giảm bớt, lý trí nói với Tần Quân rằng đã đến lúc anh nên rời đi.
Như vậy thật là kỳ cục
Nhưng như đêm nay và ánh đèn lại quá dịu dàng, hắn không muốn rời đi.
Như một đứa trẻ bướng bỉnh, mong cha mẹ mua cho viên kẹo vậy.
Thì ra mùi hương mà Cảnh Hoài tỏa ra là hương nhài.
Tần Quân mơ màng suy nghĩ.
Hắn không mấy thích pheromone của mình, là hương rượu cay nồng, lạnh lùng và mạnh mẽ, một mùi đặc trưng của Alpha.
Nam nhân sau khi đã dán miếng dán ức chế thì quay trở lại.
Tần Quân nhận thấy đối phương đang đi đôi dép bông hình đầu ếch, nhìn qua có vẻ không nhất quán, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại cảm thấy thật phù hợp.
Thế mới đúng.
“Tôi rất sợ phải ở một mình.” Cảnh Hoài cúi đầu ngồi trên sofa, hai tay cho vào trong túi áo ngủ, nói chậm rãi.
Tần Quân không đáp lại, nhưng trong lòng hắn lại rất nhạy bén.
Hắn nghĩ mình hiểu rõ lý do tại sao, thậm chí còn có cảm giác đồng cảm.
Ngoài cửa sổ, không biết là con của nhà ai đang khóc, ồn ào nhưng cũng đầy sức sống.
Tần Quân thấy Cảnh Hoài rụt cổ lại.
“Cảm ơn cậu.”