Tâm Ngứa

Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Sau khi ăn cơm xong, hai người trở về.

Đi ngang qua cửa hàng đồ uống, Lâm Cam đi sải bước dài về phía trước để đuổi kịp nhịp chân Chu Viễn Quang.

"Bạn học Chu, tôi mời cậu uống nước."

Chu Viễn Quang không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm chân mình dưới lòng đường.

"Không cần."

Lâm Cam bĩu môi, cự tuyệt cũng dứt khoát quá đi.

"Vậy mời cậu ăn cốc kem nhé?"

"Không cần."

"Vậy cậu muốn ăn gì?"

Chu Viễn Quang đột nhiên dừng bước, bất đắc dĩ liếc Lâm Cam một cái.

"Tôi không muốn ăn gì cả."

Lâm Cam nhìn sắc mặt ảm đạm của anh, vừa rồi cũng không thấy anh ăn mấy. Bình thường trong giờ học lại càng không thấy anh ăn gì hết.

"Bạn học Chu, không phải cậu bị chứng chán ăn chứ? Sao có thể không ăn gì được? Vừa rồi cậu cũng ăn ít lắm."

Sắc mặt Chu Viễn Quang có chút thay đổi, dù thay đổi này rất nhỏ nhưng Lâm Cam vẫn nắm bắt được như cũ. Anh liếc Lâm Cam một cái, không lên tiếng mà chỉ đi về phía trước.

Lâm Cam đi theo sau lưng anh, lại cảm thấy mình nói sai rồi.

Vừa rồi trong quán mì, cô cũng nói đùa hỏi anh giảm cân sao, vừa rồi lại hỏi anh có chứng chán ăn hả, sắc mặt Chu Viễn Quang có gì không đúng cho lắm...

Nếu là bình thường, với tính cách của anh nhất định phản ứng lại sẽ là lạnh lùng. Nói không chừng sẽ dùng con mắt lạnh tanh kia liếc một cái lãnh đạm. Sau đó môi mỏng khẽ mở, nói ra câu: "Lo chuyện bao đồng."

Mà vừa rồi anh lại không nói gì.

Nghĩ vậy, nỗi lo trong lòng Lâm Cam lại tăng thêm. Anh không quen ăn cơm ở gần trường học hay căn bản không hề muốn ăn cơm?

Lâm Cam mím môi, sau này cô sẽ mang cơm trưa đi cho bạn học Chu, nói không chừng anh sẽ thích ăn.

Nghĩ vậy rồi, tâm tình Lâm Cam tốt hơn nhiều.

Lâm Cam hướng mắt về phía bóng dáng phía trước, muốn bắt được ai đó thì phải thu phục được dạ dày của người đó trước.

Bạn học Chu, chờ tiếp chiêu đi.

Tình yêu là cái gì chứ? Đúng là không nên mang tâm tình thiếu nữ quá lớn!

Có điều như vậy Lâm Cam lại cảm thấy hình như mình suy nghĩ nhiều rồi. Bây giờ cô đang ở trong trạng thái "không thoải mái vì bị Chu Viễn Quang lạnh nhạt".

Suy nghĩ ngược xuôi một lúc, tới khi bừng tỉnh Lâm Cam đã cách Chu Viễn Quang một đoạn xa. Cô vội vàng chạy về phía trước hai bước.

Chu Viễn Quang vẫn một mực đi về phía trước, anh có thể cảm nhận được người phía sau không đuổi theo nữa. Không biết vì xao động trong lòng, vì thời tiết nóng nực, hay vì lời Lâm Cam nói lúc nãy, trong ngực nghẹn một hơi bực bội, bước chân Chu Viễn Quang càng không chậm lại, vẫn tiến về phía trước.

Cuối cùng, sau khi anh nghe thấy tiếng bước chân phía sau đang tăng dần nhịp độ, một chút lại một chút chạy nhanh hơn thì chân mày không nhịn được mà nhíu lại. Trong thời tiết nóng nực này mà còn chạy nhanh như thế, không biết sẽ dễ bị cảm nắng hay sao...

Một lúc sau, vai anh bị người ta vỗ nhẹ một cái. Chu Viễn Quang nghiêng đầu theo bản năng, đối mặt chính là khuôn mặt tươi cười, tràn đầy nét thanh xuân, thiếu nữ đơn thuần đang cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đôi môi cong lên rõ ràng.

Chu Viễn Quang thản nhiên nhìn một cái, sau đó tầm mắt rời khỏi mặt cô. Có thể vì bị gọi đột ngột, chân mày Chu Viễn Quang đang nhíu chặt lại như giãn ra mấy phần.

"Bạn học Chu, cậu đi nhanh như vậy làm gì? Suýt chút nữa tôi không đuổi kịp cậu rồi." Lâm Cam vừa nói vừa cười hì hì đi bên cạnh Chu Viễn Quang, chỉ cách anh 50cm mà thôi.

Các bác sĩ tâm lý đã nói, khoảng cách 45 đến 120cm vừa có thể khiến người ta có cảm giác rung động, vừa có thể cảm nhận được hơi thở thân mật của nhau. Lâm Cam rất hài lòng với khoảng cách bằng nửa cánh tay này giữa hai người.

Dĩ nhiên, sau này nếu có thể thân mật hơn nữa, cô cũng sẽ không cự tuyệt.

"Đuổi theo tôi làm gì?" Chu Viễn Quang vô thức nhắc lại từ cô dùng rồi hỏi lại. Có điều lời vừa nói ra miệng, anh lập tức thấy hối hận. Lời này nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Đúng như dự đoán, anh thấy Lâm Cam nở nụ cười giảo hoạt, sau đó kéo dài giọng mà hỏi: "Bạn học Chu, cậu nói tôi đuổi theo cậu làm gì nhỉ?" Giọng cô vui vẻ lại giảo hoạt. Bầu không khí đột nhiên có chút ý vị.

Nhất là khi Lâm Cam cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Tôi "đuổi" theo cậu." *

* Ở đây dùng từ 追 (truy): có thể hiểu là đuổi theo hoặc theo đuổi tùy ngữ cảnh. Bạn Cam đang ghẹo bạn Quang =))

Chu Viễn Quang quyết định giữ im lặng.

Lâm Cam thấy anh không tiếp lời thì cũng không so đo, lại tự nhiên nghĩ. Đúng là phí lời, nếu Chu Viễn Quang trả lời thì chính cô sẽ hoài nghi người trước mặt là Chu Viễn Quang giả.

"Đuổi theo cậu còn không phải vì thích..." Lâm Cam cố ý cao giọng, lại kéo dài âm điệu.

Lỗ tai Chu Viễn Quang hơi đỏ lên, anh nhíu chân mày, cúi đầu nhìn về phía Lâm Cam trầm giọng: "Nói bậy gì đó?"

Anh còn chưa dứt lời, Lâm Cam đã tiếp tục bổ sung nốt nửa câu mình chưa nói ra.

"... cùng cậu xây dựng Trung Quốc xã hội chủ nghĩa mới sao?"

"..."

Đuổi theo cậu còn không phải vì thích cùng cậu xây dựng Trung Quốc xã hội chủ nghĩa mới sao?

...

Sắc mặt Chu Viễn Quang lạnh tanh. Chỉ có vành tai đỏ ửng vẫn chưa nhạt đi như muốn tố cáo, nhìn thế nào cũng thấy không có sức thuyết phục.

Lâm Cam nhìn miệng anh lại thẳng tắp một đường, người cũng không nói gì mà đi về phía trước thì nghĩ mình tiêu đời rồi.

Cô vừa làm gì đây? Trêu chọc nam thần sao?

Miệng cô sao có thể bỉ ổi như vậy chứ?

Có lẽ bây giờ bạn học Chu vẫn tưởng lúc nãy cô định bày tỏ với anh, giờ chắc đang thấy bị "hớ" đây.

Ai... Lòng thiếu niên này như kim đáy bể vậy.

Lâm Cam thở dài trong lòng một cái. Bạn học Chu, nếu cậu muốn nghe tỏ tình, sao không nói sớm một chút?

Tôi cũng sẽ không... phạm lỗi ngu ngốc như thế.

Hay là tôi xoay chuyển 180 độ, bây giờ lại bày tỏ được không?

Lâm Cam liếc mắt thấy mặt anh đen lại nên cũng không dám lên tiếng. Xem tình huống bây giờ dường như anh đang tức giận.

Nếu bây giờ bày tỏ, có lẽ Chu Viễn Quang sẽ cảm thấy cô đang trêu chọc anh. Kết quả sau đó cô có thể tưởng tượng được, nhất định sẽ bị cự tuyệt tới cùng.

Lâm Cam mím môi, hay là nhịn lại đã.

___

Giờ học buổi chiều, ngay cả một cái liếc mắt Chu Viễn Quang cũng không nhìn cô. Mỗi khi Lâm Cam nhìn sang, anh cũng không quay đầu lại.

Trong giờ nghỉ, Tiết Giai Kỳ nhỏ giọng hỏi: "Ánh mắt cậu như muốn xuyên thủng người ta vậy?"

Lâm Cam nhoài người lên bàn, thở dài.

"Ánh mắt tớ rõ ràng như vậy, chắc cậu ấy biết tớ đang nhìn cậu ấy chứ? Vậy mà vẫn không quay đầu nhìn một cái."

Khẳng định là đang tức giận.

Tiết Giai Kỳ bật cười một tiếng: "Không phải cậu lại trêu người ta chứ?"

"Tớ chỉ đi ăn cơm trưa cùng cậu ấy thôi."

Tiết Giai Kỳ nhướn mi, sau đó nhìn Chu Viễn Quang cách đó không xa, tiến tới nói thầm vào tai Lâm Cam.

"Không phải cậu tranh miếng thịt trong bát cậu ấy chứ?" Không phải Tiết Giai Kỳ chưa từng chứng kiến chấp niệm của Lâm Cam đối với đồ ăn.

Lâm Cam trừng mắt cô ấy một cái: "Tớ không có tiền đồ như vậy sao? Tớ giống cậu chắc?"

Tiết Giai Kỳ nghe được thì bĩu môi.

"Nghiêm trọng hơn so với cậu nghĩ nhiều."

"Hả?" Tiết Giai Kỳ thấy khó tin.

Sau đó Lâm Cam kể chuyện "Xây dựng Trung Quốc xã hội chủ nghĩa mới", Tiết Giai Kỳ cười đến chảy nước mắt.

"Đại tỷ, cậu theo đuổi người ta cũng độc thật." Nói xong lại tiếp tục cười.

Lâm Cam đang muốn đáp lại thì cảm thấy sau lưng có ánh mắt bắn tới. Cô quay đầu lại thì thấy đôi mắt lạnh nhạt của Chu Viễn Quang đang nhìn mình chằm chằm. Lúc hai người đối mắt, Chu Viễn Quang lại quay đầu trở về.

Một màn này đương nhiên không tránh được ánh mắt của Tiết Giai Kỳ, cô ấy ở một bên vừa cười vừa lẩm bẩm: "Tiêu đời rồi, ánh mắt của bạn học Chu chính là tức giận."

Trong lòng Lâm Cam không vui nổi, cô cảm thấy con đường hái hoa Cao Lãnh lại xa thêm một chút rồi.

Tiết Giai Kỳ đẩy Lâm Cam một cái, muốn đi ra ngoài.

"Sao vậy?"

"Tớ đi vệ sinh, cậu đi cùng không?"

Lâm Cam khoát tay, vẻ mặt uể oải: "Không đi đâu, cậu đi nhanh chút, lát nữa lại học rồi."

Tiết Giai Kỳ ừ một tiếng.

Lúc gần kết thúc giờ nghỉ, Lâm Cam đột nhiên nhận được tin nhắn, cô liếc mắt nhìn một cái rồi vội chạy ra ngoài.

"Học sinh bây giờ không xin nghỉ đã ra ngoài, đúng là không coi ai ra gì." Thầy giáo nhìn bóng lưng Lâm Cam biến mất ở cửa phòng học, oán trách một câu.

Có điều, bình thường học sinh này đã không tập trung, giờ có thể tới lớp học thêm đã khiến các thầy các cô trong lớp giật mình rồi.

Kệ con bé đi vậy.

Chu Viễn Quang nhìn hàng ghế phía đối diện trống không cũng không có biểu hiện gì. Anh thờ ơ nhìn về phía sau, nam sinh tên Kiều Dục kia cũng không có ở đó.

Anh cúi đầu, xoay xoay chiếc bút trên tay.

Có chút phiền muộn trong lòng.

___

Lớp học đang học được một nửa, thầy giáo đột nhiên nhận được điện thoại nên khoát khoát tay, tỏ ý cả lớp yên lặng một chút.

"Thầy mới nhận được điện thoại, hôm nay chúng ta học tới đây thôi. Giờ các em chuẩn bị về nhà đi."

Không biết phía sau ai hỏi một câu: "Thầy ơi, có phải bộ giáo dục hỏi đến việc học thêm không?"

Thầy giáo trên bảng cười mắng một câu: "Em thì biết nhiều rồi. Các em đừng chần chừ nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà."

Học sinh trong lớp bắt đầu thu dọn sách vở, cũng không vội vã gì.

Điểm thi đua ở các trường tại Ngu Châu rất gắt gao. Vì vậy các trường trung học có cùng thực lực khác trong thành phố đều để mắt tới nhất cử nhất động của nhau. Lớp học thêm cho đến giờ đều là lén dạy lén học. Chỉ cần có học sinh đi học thêm thì nhất định sẽ bị tố cáo với phía trên.

Chỉ là lo lắng bị trường khác vượt thành tích mà thôi. Chuyện này ai ai cũng biết rõ, vì vậy bây giờ học sinh trong lớp cũng không vội vã, ngược lại mặt mày không che giấu nổi nỗi vui sướng.

Phía sau còn có học sinh không thích học hành nhỏ giọng lầm bầm: "Năng lực hành động của trường nào tệ thật, khó trách không vượt mặt được trường chúng ta. Báo hại ông đây mài mông ở lớp mấy ngày đợi người tố cáo."

"Ai... Lát nữa trên đường có người hỏi các em tới khu này làm gì, các em sẽ nói thế nào?"

"Đi dạo phố."

"Gần đây có lớp học thêm sao?"

"Không có."

"Nếu hỏi vấn đề nào khó trả lời thì nói thế nào?"

"Không biết."

Thầy giáo trên bảng thở phào nhẹ nhõm với câu trả lời của bọn họ, khoát tay cho học sinh ra về.

Hết chương 12.

Lời của B.: Nhờ chị Hamilk giới thiệu mà hôm nay đông vui quá, cảm ơn chị nhiều ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui