9.
“Sợ bệnh viện? Sao em lại sợ bệnh viện?” Tôi không hiểu.
Mèo rất hoảng loạn trốn vào một góc ghế sô pha, chỉ lộ ra một nửa con mắt nhìn tôi.
Tôi chậm rãi bước tới, ngồi xuống:
“Trước đây em từng đi viện rồi sao?”
Mèo gật đầu:
“Mẹ đưa em đi bệnh viện, những người ở đó dùng vật nhọn đâm vào người em, đau lắm.
”
“Vật nhọn ư?” Tôi suy nghĩ một chút, “Có lẽ đó là kim tiêm.
”
“Mèo không biết, mèo không đi đâu.
”
Giọng nói của mèo vô cùng kiên định, trốn ở trong góc sô pha, tôi đã hoàn toàn không thể nhìn thấy em ấy nữa.
"Được, được, được, em nói không đi thì không đi.
Chị vừa tra rồi, hình như chỉ cần mèo không đi ra ngoài thì không cần phải tiêm phòng.
"
"Thật sao?"
Giọng nói của mèo rụt rè, nhưng cơ thể đã thò ra khỏi nơi sâu nhất của ghế sô pha.
Đôi khi tôi thực sự không biết là em ấy quá tin tưởng người hay là quá tin tưởng tôi nữa.
Mèo tiếp tục sống ở nhà tôi thêm một tuần nữa, có những lúc nửa đêm em ấy sẽ chạy lên trên đầu tôi nằm ngủ, sau đó lại bị thôi ném trở lại ổ.
Tôi mua một ít đồ ăn nhẹ cho mèo, là loại do cô bé thực tập sinh ở công ty giới thiệu, cô ấy nói rằng dải mèo cũng giống như que cay mà con người ăn, ăn thì rất ngon, nhưng không có dinh dưỡng gì cả.
Nhưng mèo chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như vậy, mỗi lần tôi lấy dải mèo ra, hai mắt em ấy như phát sáng và vui vẻ lao về phía tôi.
Tôi coi đây như một phần thưởng cho việc em ấy sửa được những thói quen xấu.
Cuộc sống dường như sẽ mãi mãi yên bình trôi qua như vậy.
Cho đến một hôm khi về đến nhà, tôi nhìn thấy em ấy đang nằm bất động trên sàn nhà.
"Em nằm dạng tay dạng chân ra làm gì đấy?"
Tôi rất hiếm khi thấy em ấy như thế này, chỉ có một số lần vô cùng hiếm hoi khi em ấy cảm thấy cực kỳ thoải mái em ấy mới lộ bụng ra cho tôi thấy.
Nhưng mèo không trả lời tôi.
Tôi nhận ra sự tình có gì đó không ổn, khi tôi xông tới, tôi mới phát hiện cơ thể mèo đã hơi lạnh.
Đây là độ ấm rất quen thuộc, sẽ xuất hiện trên cơ thể của người đang cận kề cái c.
hết.
Tôi không nghĩ có một ngày tôi sẽ cảm nhận được nhiệt độ này trên cơ thể của mèo.
Tôi tưởng, cơ thể mèo sẽ mãi mãi ấm áp…
10.
Tôi vô cùng lo lắng đưa mèo đến bệnh viện, giây phút này, tôi đã không còn quan tâm đến việc mèo có thích hay không nữa.
Bác sĩ mặc áo khoác trắng thực hiện rất nhiều kiểm tra cho mèo, sau đó tiến hành hồi sức tim phổi.
Sau một thời gian hồi sức, nhịp tim của mèo đã bắt đầu đập trở lại.
“Bé con nhà bạn bị bệnh tim bẩm sinh, trước đây bé đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra bao giờ chưa?”
"Ah?"
Bệnh tim bẩm sinh, tôi cứ tưởng, chỉ có con người mới mắc phải căn bệnh này.
Bác sĩ ngồi trước máy tính, gõ gõ lên bàn phím rồi hỏi tôi:
"Tên của mèo con là gì?"
“Tên?"
Tôi biết phản ứng của tôi lúc này đã trở nên có chút chậm chạp, nhưng lượng thông tin khổng lồ khiến tôi phản ứng không kịp.
Mèo mắc bệnh tim bẩm sinh, mèo không có tên.
Trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho mèo, bởi vì tôi biết rồi có một ngày em ấy sẽ rời đi, và dường như tôi cũng không có quyền đặt tên cho em ấy.
Trong giây lát, thời gian như ngừng lại, cuối cùng tôi vẫn nói ra tên của mèo:
“Tên em ấy là Nini, bên trái là chữ nữ”.
*Tên em mèo là 妮妮, bên trái hai chữ này có bộ 女 là bộ nữ.
Nữ chính nói như vậy để bác sĩ có thể nhập chính xác tên của bé mèo.
Bác sĩ kê rất nhiều thuốc, nói rằng phải để bé mèo nhập viện theo dõi vài ngày cho đến khi tình trạng thuyên giảm thì mới có thể xuất viện.
Mèo nằm trong lồng, chân nhỏ đang phải truyền nước thuốc, mèo khẽ mở mắt, nhìn tôi, rồi lại tiếp tục ngủ.
Lầm mày là một giấc ngủ yên bình, chiếc bụng nhỏ nhè nhẹ phập phông lên xuống.
Trong khoa nội trú của bệnh viện có rất nhiều các bé chó mèo, có bé la hét ầm ý, cũng có bé ốm yếu chỉ yên lặng nằm.
Tôi đứng trước chuồng nhìn em mèo, nghĩ đến lời bác sĩ nói:
“Có lẽ người chủ trước đã bỏ rơi nó sau khi biết nó mắc bệnh tim”.
.