Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Trình Trì khoác áo khoác của Hứa Nhận, châm điếu thuốc, hút một ngụm sâu, tay cầm điều khiển từ xa, bật đi bật lại xem chương trình nhàm chán trên TV.

Ngoài cửa sổ đêm đã rất sâu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gào điên cuồng của học sinh, đêm nay, nhất định có rất nhiều người không ngủ để ăn mừng.

Hứa Nhận ôm lấy bả vai cô cùng cô xem TV, thỉnh thoảng cô lại đưa điếu thuốc hơi ẩm ướt trong miệng đút cho Hứa Nhận, Hứa Nhận ngậm lấy, hút một ngụm, lại đưa cho cô.

Hai người không biết mệt cùng hút điếu thuốc.

"Hứa Nhận, bao một đêm của anh hết bao nhiêu tiền?" Cô vui vẻ lần mò quần áo của mình, rút mấy tờ một trăm tệ trong túi ra, đập vào bộ ngực nở nang của anh, cười hỏi: "Có đủ không."

Hứa Nhận cầm lấy cổ tay cô, nói: "Lần đầu tiên đã có thể làm em lên đỉnh, chút tiền ấy, không khỏi quá keo kiệt."

Trình Trì cố ý phun khói thuốc vào mặt anh: "Do em lợi hại, liên quan gì đến anh?"

"Em lợi hại." Hứa Nhận cười cười, đầy ẩn ý: "Vô cùng lợi hại."

Cô nghiêng người ôm lấy eo anh, áp sườn mặt lên bộ ngực cứng rắn của anh, quyến luyến không buông: "Chúng mình ở lại thêm hai tiếng rồi đi nhé."

"Không phải đêm em thường xuyên không về ngủ à." Hứa Nhận hỏi: "Sao bây giờ lại ngoan thế?"

"Không giống, trước đây buổi tối không trở về nhà, chỉ có một mình em." Trình Trì buồn bực nói: "Hai người chúng mình, có thể ông già sẽ nghĩ nhiều."

"Em sợ bị biết?"

"Anh sợ không, Hứa Nhận."

"Anh sợ." Hứa Nhận không hề giấu giếm mà thừa nhận.

"Em cũng vậy."

----

Vừa mới nghỉ hè chưa đến hai ngày, Hứa Nhận đã ra ngoài làm thêm, lần này dưới sự giám sát của Trình Trì, anh rời xa những nơi như quán bar hay câu lạc bộ đêm, nhưng làm công việc khác, ví dụ như ở công trường hoặc nhà hàng, Trình Trì cũng không hài lòng, cảm thấy quá mệt mỏi, cô không nỡ.

Chọn đi chọn lại, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý Hứa Nhận làm phục vụ ở một quán cà phê yên tĩnh, nửa bán cà phê, nửa bán sắc đẹp.

Quán cà phê có nhân viên phục vụ đẹp trai mới tới, buôn bán lập tức đi lên, không ngoài dự đoán, tiền lương của Hứa Nhận cũng tăng, cuối mỗi ngày có thể nhận được vài trăm tệ.

Ngày công bố điểm thi đại học, không khí trong nhà họ Trình vẫn như thường.

Sau giờ cơm trưa, Trình Trì định đến quán cà phê tìm Hứa Nhận, cùng anh ngồi chờ công bố kết quả.

Mặc dù thi thiếu một môn, cô gần như hết hi vọng vào chính quy, nhưng dẫu sao trước đó đã cố gắng lâu như vậy, cô cũng rất mong chờ kết quả mà mình đã bỏ công sức ra.

Nhưng buổi sáng Trình Trì đã bị Trình Chính Niên kéo từ trong phòng ra, phòng khách, vẻ mặt Trình Chính Niên nghiêm khắc, đập giấy báo điểm lên bàn, lạnh giọng hỏi: "Môn tiếng Anh của con đã xảy ra chuyện gì?"

Trình Trì nhìn tờ giấy báo điểm màu trắng trên bàn, đoán được nhất định bố đã dùng quan hệ, lấy được điểm cô trước.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải tới, Trình Trì tỏ thái độ không có việc gì phải lo: "À, môn cuối cùng, con không đi thi."

Vì lần thi thử cuối cùng Trình Trì phát huy tốt đến mức mọi người phải vui mừng, cho nên Trình Chính Niên đặt kỳ vọng rất cao vào lần thi đại học này của cô, sáng sớm đã gấp gáp lợi dụng quan hệ, lấy được phiếu báo điểm của Trình Trì, vốn cho rằng sẽ có bất ngờ lớn, lại không nghĩ rằng... Môn tiếng Anh cuối cùng 0 điểm, làm ông không thể chấp nhận nổi.

"Cái gì! Con không đi thi tiếng Anh?!" Trình Chính Niên kinh ngạc nhìn cô: "Thi xong bố hỏi con thế nào, con nói cũng không tệ lắm, đây là cũng không tệ lắm của con đấy hả! Không ngờ con lại dám không đi thi!" Nói đến chỗ kích động, Trình Chính Niên trực tiếp đập bàn đứng lên: "Con khốn nạn!"

"Tiếng Anh của con vốn đã rất nát, thi hay không thi cũng như nhau thôi." Trình Trì vừa nói xong mới chợt nhận ra mình nói bậy, vì thế vội vàng ngậm miệng.

Trình Chính Niên vô cùng tức giận, cả người run lên: "Con đến phòng thi, dùng mấy mẹo trước đây, cho dù chọn toàn C, cũng có thể lên được mấy chục điểm để vào khoa chính quy, con nhìn xem hiện tại, 389, con nói xem con có thể học được trường nào?"

"389?" Trình Trì thoáng kinh hãi, cầm giấy báo điểm của mình lên, không hề nhìn nhầm, ngay cả tiếng Anh không có một điểm nào, cô cũng được 389 điểm!

Dựa theo điểm chuẩn 440 của khoa chính quy năm ngoái, nếu tiếng Anh của cô chỉ cần đạt tiêu chuẩn, chắc chắn đủ điểm đỗ khoa chính quy.

"Con thật là... Lợi hại!" Trình Trì hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có ông bố đang tức giận, có phần lâng lâng, trước đây thi lớn thi nhỏ, lần tốt nhất cũng không vượt qua 200 điểm, không ngờ lần này thi có thể được gần bốn trăm!

Trình Trì kìm nén vui sướng trong lòng, đặt giấy báo điểm xuống, bày ra vẻ mặt cá ươn: "Bố, bố chấp nhận đi, con gái bố không có số phận vào khoa chính quy."

Trình Chính Niên áp chế cơn tức giận, ông ngồi xuống sô pha, cầm phiếu báo điểm lên, nhìn thành tích các môn khác của cô, hỏi Trình Trì: "Trình Trì, con nói thật với bố, tại sao không thi tiếng Anh."

Ánh mắt Trình Trì hấp háy, nói: "Không phải con đã nói rồi sao, chắc chắn thi không tốt, thế nên con không muốn đến trường thi."

"Trước khi thi, con vẫn luôn luyện nghe tiếng Anh."

"Đấy là con đang nghe nhạc." Trình Trì bao biện, sợ ông già lại nghi ngờ linh tinh, đơn giản nói: "Chọn bừa một khoa cao đẳng rồi học, tương lai bố cho con một chức vị trong công ty, cũng như nhau cả thôi, bố cần gì phải cố chấp với mấy thứ như thành tích thế."

Trình Chính Niên nhìn cô, lúc này ông không hề nổi giận, mà trầm giọng nói: "Trình Trì, nếu con thật sự cam lòng sống một cuộc sống như anh con, cũng không phải không thể, sản nghiệp nhà chúng ta, đủ cho anh em các con tiêu xài cả đời."

"Nhưng mà Trình Trì, con nhớ cho kỹ, con người sống, không chỉ đơn giản là ăn cơm uống rượu ngủ như vậy, người là động vật có dục vọng, cho nên tất nhiên cũng sẽ có lý tưởng để theo đuổi, đương nhiên, bây giờ con sẽ nói, bản thân không có lý tưởng, chỉ muốn chơi, đó là con còn trẻ, đến khi con sống đến tuổi này của bố, quay đầu lại nhìn con đường mình đã đi, bố chỉ hy vọng con sẽ không hối hận với lựa chọn trước đây của mình."

Bất ngờ phải nghe đủ thứ đạo lý, Trình Trì khó chịu đi ra khỏi nhà, vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ dưới chân, Trình Chính Niên nói, cô vốn cũng chẳng thể nghe vào, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cô không muốn trở thành sâu mọt như anh trai, cô khinh thường gã, nhưng hôm nay Trình Chính Niên nhắc nhở cô, dường như cô đang đi trên con đường của Trình Lệ Minh mà không biết.

Thật phiền.

Đúng rồi, Trình Trì nhìn đồng hồ, 12 giờ mười lăm, kết quả chắc cũng đã có rồi, cô muốn nhanh chóng nghe được tin tốt từ Hứa Nhận, dứt khoát chạy chậm về phía quán cà phê.

Trình Chính Niên ngồi trên sô pha hút thuốc, ông cầm giấy báo điểm của cô lên nhìn, thở dài vài tiếng, gấp gọn giấy báo điểm, thật cẩn thận cất vào túi của mình, đứng dậy chuẩn bị lên tầng, dì Đào đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, do dự, gọi Trình Chính Niên lại.

"Lão gia."

Trình Chính Niên quay đầu lại: "Ừm, có việc gì không?"

"Vừa rồi..."

Vừa rồi bà ở trong phòng bếp nghe thấy lão gia và tiểu thư tranh chấp với nhau, hình như là về môn thi cuối cùng, bà vẫn nhớ rõ trưa hôm ấy tiểu thư đi thi rồi lại quay lại, nói muốn tìm chứng minh thư của Hứa Nhận, vừa rồi tiểu thư ở đây, bà không định nói chuyện này, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy, không nên dấu diếm, không nên để lão gia cho rằng tiểu thư là người giống anh trai cô.

"Ngày thi cuối cùng, tiểu thư từng về nhà một lần vào lúc hai giờ." Bà nơm nớp lo sợ: "Chứng minh thư của Hứa Nhận đánh rơi trong nhà, cô bé về tìm giúp cậu ấy, tìm được rồi lại vội vàng chạy về trường học."

"Hứa Nhận?"

"Đúng vậy lão gia, là chứng minh thư của Hứa Nhận, tiểu thư còn dặn tôi tìm giúp."

"Tôi đã biết." Sắc mặt Trình Chính Niên, thoáng thay đổi, ông xoay người, một mình trở về thư phòng, đóng cửa thật mạnh.

----

Bóng cây thấp thoáng, quán cà phê vô cùng yên tĩnh, Hứa Nhận ngồi trước máy tính trong quán cà phê, nhìn điểm trên màn hình, hơi giật mình.

674 điểm.

Đây là điểm cao nhất của anh từ trước tới nay.

Có người đẩy cửa quán cà phê ra, Trình Trì thở hồng hộc chạy vào, anh ngẩng đầu, cùng cô liếc nhau một cái từ xa.

Chỉ cần một ánh mắt, Trình Trì đã biết.

"Bao nhiêu ạ?" Cô hỏi.

"674."

"Ồ." Cô ra vẻ bình tĩnh, chân trái di di trên mặt đất: "Cũng tạm được."

Hứa Nhận cười khẽ một tiếng, rốt cuộc Trình Trì cũng không giả vờ được nữa, hưng phấn hét lên chạy tới, Hứa Nhận đứng dậy, cô trực tiếp nhảy lên người anh, hai chân vòng lấy eo anh, ôm đầu của anh hôn vài cái.

"Hứa Nhận, anh quá tuyệt vời! Sân nhà thắng tuyệt đối!"

"Em đánh phó bản cũng không kém." Anh đã tra điểm của cô trước: "So với dự đoán của anh, tốt hơn nhiều."

"Anh luôn khinh thường em." Trình Trì hờn dỗi.

"Trình Trì, anh muốn đi Thượng Hải."

"Vâng, em đi cùng anh."

----

Chiều hôm đó, bọn họ lại đến khách sạn nhỏ lần trước, đó là nơi Hứa Nhận chọn, Trình Trì thích nơi đó.

"Tương lai, anh dẫn em đến khách sạn lớn." Hứa Nhận ôm Trình Trì vào phòng, đóng sầm cửa lại, đẩy ngã xuống giường.

"Chỗ này cũng rất tốt mà." Cô nói.

Hứa Nhận lại gần, giúp cô cởi áo phông trên người, nói: "Chỗ này không tốt."

Anh muốn có cuộc sống tốt hơn.

Trình Trì duỗi tay tháo thắt lưng của anh, cô nói: "Em muốn anh vui vẻ."

Hứa Nhận cúi đầu nhìn cô.

Trong con ngươi của cô lóng lánh ánh nước.

Trừ túi xách Hermes trên tay mà Trình Chính Niên đi công tác về tặng cho cô, cả người Trình Trì không có một chỗ nào giống thiên kim đại tiểu thư, à, chiếc Ferrari kia cũng không tính.

Cô quen mặc quần jean mài rách rộng thùng thình và áo phông, khiến bản thân trông gọn gàng khỏe khoắn, đồ trang sức duy nhất trên người, cũng chính là lắc chân bạc gắn chuông cô đeo.

Dường như cô không quá để ý đến chất lượng cuộc sống và hưởng thụ vật chất, có lẽ là bởi cô đã có được, người đối với thứ bản thân đã sẵn có, cũng không quá xem trọng, cô còn yêu Hứa Nhận, yêu một người không cùng thế giới với mình.

Cô không để ý đến tiền tài, đối với thành tích của Hứa Nhận, gần như chỉ vì đó là điều anh muốn, anh đạt được nên cô vui vẻ, cô cũng không suy nghĩ, phía sau điểm số đó có ý nghĩa gì, có lẽ đó chính là cơ hội đổi đời duy nhất của anh, Trình Trì sẽ không suy nghĩ như vậy, Trình Trì cảm thấy, nghèo khổ cũng không sao, cô không thể hiểu được, tại sao anh lại chấp nhất như vậy.

Cô không thể thấu hiểu.

Hứa Nhận cúi người, hôn cô, đôi môi mềm mại của cô, xương quai xanh trắng nõn trơn mịn của cô, đôi bồng đào đẫy đà trước ngực cô...

Hạ thân sưng to khó chịu, chỉ có cô mới có thể giúp anh, cô là điều tốt đẹp nhất, anh muốn khảm cô vào cơ thể của mình, anh muốn hòa làm một thể với người con gái này, cô là tất cả niềm khao khát của anh, cô yêu anh như vậy.

Rất kỳ lạ, khi một người đạt đến khoái cảm tột cùng, ký ức đau khổ cũng sẽ dâng lên như thủy triều.

Anh nhớ tới những ngày đêm bị nhốt dưới tầng hầm ẩm ướt oi bức, tất cả xung quanh đều là đàn ông phụ nữ có cơ thể không lành lặn, nằm ngổn ngang, bọn họ than khóc, bọn họ mắng chửi, bọn họ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Chuột gặm cắn chân anh, anh bắt chuột ăn vào trong bụng, anh đói đến hoa mắt. Nhưng so với đói khát, tuyệt vọng hơn nữa đến từ chính sự sợ hãi, đến từ chính địa ngục Tu La xung quanh, bởi vì rất nhanh, có lẽ anh sẽ giống như những người xung quanh, cơ thể không lành lặn.

Đêm mưa hôm đó, anh bỏ chạy thục mạng, không biết đã ngã bao nhiêu lần, không biết trên người mình có bao nhiêu vết thương, toàn bộ suy nghĩ của anh, chỉ có một từ: Chạy!

Trong khoảnh khắc bỏ chạy kia, hội tụ thành toàn bộ ý nghĩa tính mạng anh.

Chạy! Chạy mau!

Hứa Nhận ôm chặt cô, cơ thể liên tục run rẩy co rút.

Giống như cành cây bị mưa gió thổi rung, nhưng ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn yên tĩnh.

Mưa gió, ở trong lòng Hứa Nhận.

Trình Trì ở dưới thân anh, vừa khóc vừa cười.

Một nửa vui sướng, một nửa đau đớn.

Làm tình là một chuyện vô cùng tuyệt vời, nó đâm thẳng vào sâu trong lòng người, tháo xuống tất cả mặt nạ giả dối, khiến hai người thẳng thắn phô bày ra trước mặt nhau.

"Cô bé điếc, anh thích em." Anh tháo máy trợ thính của cô ra, sau đó nằm xuống ghé vào bên tai cô khẽ nói: "Anh rất thích em!"

Hết chương 32


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui