Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Mới ở bên một thời gian ngắn, Trình Trì đã lập tức cảm nhận được, Hứa Nhận thay đổi.

Hứa Nhận tối tăm nội liễm trên núi Nga Mi Sơn không còn nữa, Hứa Nhận ngấm ngầm chịu đựng ở Lộc Châu cũng không còn. Anh bây giờ, giống như đã tháo mặt nạ, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, tính cách cũng hướng ngoại, tựa như sau những ngày mưa liên miên, cuối cùng ánh mặt trời cũng đâm thủng mây đen, chiếu sáng khắp cây cỏ xanh biếc trên đỉnh núi.

Cô rất thích Hứa Nhận như vậy.

Cô hy vọng anh vẫn luôn như thế, không có gánh nặng, không phải nhẫn nhịn, không phải áp lực, hoàn toàn làm chính bản thân mình.

----

Buổi tối Dương Tĩnh mở Porsche mà cậu mới mua ra, diễu võ dương oai trước mặt Trình Trì một hồi.

"Thế nào!" Cậu dựa vào mui xe, vỗ vỗ chiếc xe, vẻ mặt đắc ý, đôi mắt sắp mọc lên đỉnh đầu đến nơi rồi.

"Targa 4s (1)!" Trình Trì kinh ngạc cảm thán: "Series truyền thuyết 911, tốc độ cao nhất 301, giá thị trường tới trăm vạn tệ!"

Phản ứng của Trình Trì khiến trong lòng Dương Tĩnh vui rạo rực: "So với Ferrari của cậu, thế nào?"

"Con xe kia của tớ cải tiến lại động cơ đã mất ba mươi vạn rồi, không so được." Trình Trì cười nói: "Nhưng cũng không tồi."

"Hừ, đợi tớ cải tiến động cơ cho con này, đến lúc đó chúng ta lên đường núi chạy một vòng."

"Vậy cậu giúp tớ lái xe từ Lộc Châu đến đây đi." Trình Trì cười, lại hỏi cậu: "Bố cậu đồng ý cho cậu mua xe à?"

"Sao lão già có thể đồng ý được." Dương Tĩnh nhìn Hứa Nhận bên cạnh, ra vẻ thần bí nói: "Người đàn ông của cậu vay tiền cho tớ mua."

Trình Trì kinh ngạc.

Không thể nào!

"Cậu ấy vay tiền mua." Hứa Nhận giải thích: "Anh làm thủ tục cho cậu ấy."

"Anh ấy cũng kiếm được không ít lời." Dương Tĩnh xen mồm vào.

Trình Trì kinh ngạc nói: "Cậu điên rồi sao? Mua xe mà cậu lại đi vay? Cậu phải trả tiền chứ?"

Cô lại chuyển hướng sang Hứa Nhận: "Sao anh lại làm thủ tục cho cậu ấy, cậu ấy vẫn là học sinh mà?"

"Không sao, xe này chính là thế chấp, nếu không trả nổi, xe vẫn còn, người cũng chạy không được." Hứa Nhận cười.

Trình Trì cảm thấy, có lẽ cô chưa gặp bao giờ, nên vẫn luôn có cảm giác không đáng tin cậy, nhưng trong nhà Dương Tĩnh thế nào cô cũng biết, mấy trăm vạn vẫn chưa là gì.

"Đến kỳ hạn mà cậu không trả, tớ sẽ mách bố cậu!" Trình Trì dọa Dương Tĩnh.

"Chậc chậc, trông cậu đáng sợ chưa kìa, làm như tớ quỵt nợ ấy." Dương Tĩnh nhún vai: "Tớ không ăn không uống mấy tháng là có tiền thôi."

"Được thôi, cậu không ăn không uống mấy tháng, tớ chiêu đãi, tớ mời cậu đi ăn một bữa lớn."

"Đúng là có hơi đói." Dương Tĩnh sờ sờ bụng: "Nếu không lên xe đi, chúng ta đi ăn."

Mọi người vừa định lên xe, bên đường có người gọi một tiếng: "Hứa Nhận?"

Trình Trì quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc quần short áo phông, chân xỏ sandal, có vẻ không chắc chắn gọi tên Hứa Nhận.

Hứa Nhận quay sang, nói: "Lương Siêu."

Ánh mắt Lương Siêu, nhìn đến chiếc xe thể thao phong cách màu đen bên cạnh Hứa Nhận đầu tiên, ngay sau đó mới nhìn về phía Hứa Nhận, khóe miệng cong lên cười nịnh nọt: "Đúng là cậu rồi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm."

"Ừ." Hứa Nhận gật đầu: "Ăn chưa?"

"Vừa mới ăn, chuẩn bị về trường." Lương Siêu nói, ánh mắt lại nhìn sang phía Trình Trì, đương nhiên ánh nhìn đầu tiên rơi xuống mặt cô, mang theo mấy phần kinh diễm.

"Đây là?"

Hứa Nhận nhìn Trình Trì, nhớ tới ba quy ước của cô, đang định giới thiệu là bạn, Trình Trì lại khoác tay anh.

Hứa Nhận bèn nói: "Bạn gái."

"Ồ." Ánh mắt Lương Siêu thoáng phức tạp: "Được rồi, Hứa Nhận, tôi về phòng ngủ trước, các cậu... Đi thong thả, khi nào dẫn chị dâu đến, phòng chúng ta tụ tập một bữa."

"Ừ."

Lương Siêu cùng người bạn xoay người rời đi, người bạn hỏi anh ta: "Người vừa rồi, là ai đấy, bộ dáng trông thật có tiền! Chiếc xe kia là Porsche nhỉ!"

"Cái rắm!" Lương Siêu nói: "Một tên nghèo rớt mồng tơi mà thôi."

"Nhưng nhìn bạn gái anh ta có vẻ nhiều tiền mà, vậy xe đấy là của bạn gái anh ta hả?"

Vẻ mặt Lương Siêu trông rất khó chịu: "Có lẽ là phú bà."

"Nhưng người phụ nữ kia cũng thật xinh đẹp!"

Lương Siêu trầm mặt, cắn chặt răng, không hề lên tiếng.

----

Trình Trì muốn thử xe, Dương Tĩnh để cô lái, còn mình ngồi xuống ghế sau, Hứa Nhận ngồi ghế phó lái.

"Người vừa rồi, là bạn cùng phòng của anh hả?" Trình Trì vừa lái xe vừa hỏi: "Sao nhìn lấm la lấm lét thế."

"Mắt cậu ta nhỏ."

Trình Trì cười cười, nói: "Hôm nay giữ được chút mặt mũi trước mặt bạn cũng phòng của anh rồi."

"Đúng vậy, bạn gái của anh thật xinh đẹp."

Trình Trì cúi đầu cười khanh khách, sau đó Hứa Nhận lại nói: "Nhưng..." Anh suy nghĩ: "Thôi."

"Em ghét nhất là nói được một nửa lại thôi."

"Quan hệ của anh với cậu ta không được tốt, cuối học kỳ 1, tranh suất học bổng, cậu ta cạnh tranh với anh, kém một phiếu, không nhận được, canh cánh trong lòng rất lâu."

Trình Trì nhớ tới, ánh mắt nhìn Hứa Nhận vừa rồi của Lương Siêu, đúng là có gì đó không thích hợp.

Trình Trì lo lắng: "Anh ta có thể nói bậy khắp nơi hay không?"

"Chắc là không sao." Hứa Nhận nói: "Anh không lừa ai, tình hình kinh tế đúng là không tốt, học kỳ này anh vẫn sẽ xin."

Trình Trì gật đầu: "Em ủng hộ anh."

"Tớ bảo này, lái xe được một lát rồi, rốt cuộc chúng ta đi ăn gì đây!" Dương Tĩnh nằm trên ghế sau, lười biếng hỏi.

Trình Trì nhìn cậu một cái qua gương chiếu hậu: "Cậu muốn ăn gì?"

Dương Tĩnh ngồi dậy, tinh thần tỉnh táo: "Cơm Pháp đi! Gần nhà họ Lục có một quán, nghe nói được ba sao Michelin (2), tớ đã sớm muốn đi ăn thử rồi."

Trình Trì nghĩ, có lời của cô, tối nay khả năng cao Hứa Nhận sẽ mời khách, cô nói: "Tớ không ăn quen mấy món đó, đĩa thì to, thịt lại nhỏ như cái đinh, từ trước đến nay chưa từng ăn no."

"Vậy thì tớ gọi thêm mấy đĩa, ăn no mới thôi."

"Thế có quê không?" Trình Trì nhìn gương chiếu hậu khinh bỉ cậu: "Cùng cậu đến nhà hàng kiểu Pháp của người ta ăn thúng uống vại, tớ không tiếp nổi cậu."

"Quê cái gì, tất cả mọi người đều là người Trung Quốc!" Dương Tĩnh rất sảng khoái: "Tớ là người Trung Quốc, không thiếu tiền!"

Hứa Nhận cười.

Trình Trì cảm thấy, cùng là phú nhị đại, nhìn xem Lâm Giản nhà người ta, luôn hẹn bạn bè ở phòng tranh hoặc là phòng âm nhạc, lại nhìn bạn bè bên cạnh cô, một cô nàng Bạch Du, ban ngày uống cái gì cũng phải chụp, còn cố tình chụp mấy chữ Starbucks vào trong ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè khoe một lượt, hiện tại lại thêm một tên Dương Tĩnh, ăn cơm Pháp như ăn đồ nước mình.

Tại sao cấp bậc lại chênh nhau lớn như vậy?

"Tớ muốn ăn sủi cảo." Trình Trì nói: "Sủi cảo mới ra lò, nóng hầm hập."

Dương Tĩnh rất rất không vui: "Trình Trì, ba người chúng ta, khó khăn lắm mới tụ tập được một bữa ở thành phố lớn như Thượng Hải, kiểu gì cũng phải ăn đến năm con số, ăn sủi cảo làm gì, mất hứng!"

Nhưng nhà giàu thật sự, lại không có ai.

Trình Trì đỡ trán: "Dương đại gia, sau này tớ nên ít gặp cậu thì hơn, cậu giàu như vậy, tớ cảm thấy tớ theo không kịp tốc độ của cậu."

"Ít mẹ nó ra vẻ đáng thương đi, Trình Trì cậu thế nào tớ còn không biết sao?"

Trình Trì không để ý đến cậu, dứt khoát dừng lại trước một quá sủi cảo trông buôn bán khá tốt.

"Ăn sủi cảo thật à?" Dương Tĩnh ỉu xìu xuống xe.

Quán ăn này tên là Quán sủi cảo Nhị Nương.

Khách ngồi đầy trong quán, nhìn vô cùng náo nhiệt, chắc là cũng không tệ lắm.

"Quán này đi." Trình Trì nói: "Buôn bán như vậy, chắc hẳn ăn rất ngon."

Cô vừa định đi vào, Hứa Nhận giữ chặt khuỷu tay cô: "Em thật sự muốn ăn sủi cảo à?"

Hứa Nhận biết cô thích ăn đồ cay, vị nặng, nhưng không biết cô thích ăn sủi cảo, anh chưa từng thấy cô ăn bao giờ.

"Thật ạ." Trình Trì gật đầu rất chân thành.

"Nhưng anh cảm thấy, em cũng không muốn." Hứa Nhận nói.

"Ồ, anh là con giun trong bụng em hả, em muốn ăn gì anh cũng biết?"

"Em nói, anh là con dao nhỏ cắm trong lòng em mà." Hứa Nhận chọc chọc ngực trái của Trình Trì: "Anh biết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui