Hứa Nhận nắm lấy tay cô, hai người dẫm lên ánh trăng đi ra khỏi rừng cây nhỏ.
"Em vốn định trừng phạt anh." Trình Trì cau mày, có phần nản lòng: "Không có lần sau."
Hứa Nhận cúi đầu nhìn cô thật lâu sau, nắm chặt tay cô: "Được, không có lần sau."
"Em nói thật!" Trình Trì dậm chân: "Ba tháng tới anh đừng mong chạm được vào em."
"Được."
"Em không nói đùa với anh đâu." Cô sốt ruột: "Thật đấy!"
Cuối cùng, Hứa Nhận dừng bước chân, nhìn cô, chân thành nói: "Trình Trì, đừng như vậy, trừng phạt này nặng nề quá, anh chịu không nổi, mỗi ngày anh đều muốn làm với em, từng phút từng giây trong đầu đều là em, ba tháng thật là đáng sợ."
Trình Trì nghe được câu trả lời vừa ý, giống như đạt được thắng lợi, cười trừng mắt nhìn anh một cái: "Nhìn bộ dáng nóng vội của anh kìa, chết không tiền đồ."
Hứa Nhận cũng cười, ngẩng đầu, vầng tăng trên cao, trong trẻo tĩnh lặng.
Thật đẹp.
----
"Bố, bố cho con tiền đi, con muốn mua xe." Trong điện thoại, Trình Trì nói với Trình Chính Niên.
"Trước đại học, con mua xe làm gì?"
"Trường con rất rộng, vài trăm hecta lận, lái xe cho tiện." Trình Trì chu miệng làm nũng: "Hơn nữa, Dương Tĩnh cũng mua mà, Porsche hơn trăm vạn cơ."
"Đằng sau mới là lời nói thật của con đúng không, con ghen tị người ta đến đỏ mắt rồi chứ gì."
"Người ta là phú nhị đại, con cũng là phú nhị đại, người ta có xe..." Trình Trì chu miệng.
"Không phải bố đã mua Ferrari cho con rồi sao?"
"Vậy bố lái nó đến Thượng Hải cho con đi."
"......"
Trình Chính Niên thương con gái, trách cô vài câu, bảo cô đừng quá lộ liễu, không được đua đòi với người ta, sau đó đành thỏa hiệp: "Con muốn mua của hãng nào, bao nhiêu tiền?"
"Hơn ba mươi vạn ạ."
"Ba mươi mấy vạn?" Trình Chính Niên không tin: "Có phải bố nghe thiếu mất một số không hay không?"
"Bố, con thật sự chỉ dùng thay đi bộ thôi, hơn nữa ở đây cũng không có ai đua xe cùng con, không cần thiết mua xe quá tốt, với lại, bố cũng nói không thể quá lộ liễu mà."
"Được rồi, chiều bố sẽ chuyển tiền cho con."
"Con cảm ơn bố, bố tốt nhất."
"Hừ, cũng chỉ có lúc đòi tiền con mới có bộ dáng con gái."
Trình Trì đang định cúp điện thoại, lại nghe thấy Trình Chính Niên do dự một lát, hỏi cô: "Gần đây... Anh của con có liên lạc với con không?"
Trình Trì biết, thật ra ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Trình Chính Niên vẫn có Trình Lệ Minh, dù sao cũng là con trai ruột.
"Đầu tháng sáu anh từng gọi cho con một lần, con gửi tiền qua cho anh, gần đây không có tin tức gì ạ." Trình Trì rối rắm, không biết có nên nói Trình Lệ Minh đang ở Thượng Hải cho Trình Chính Niên hay không, nhưng nghĩ lại, gã kia chân không mọc rễ, nhỡ đâu lại chạy đi nơi khác thì sao, dứt khoát không nói.
Trình Chính Niên hừ lạnh một tiếng: "Cái tên không có tiền đồ kia, lần sau nó mà liên lạc với con, không phải quan tâm đến nó, cũng không phải cho nó tiền, để nó tự sinh tự diệt."
"Dạ, vâng, bố, lần sau anh có liên lạc với con, con sẽ nói cho bố."
----
Trình Trì mua chiếc Honda nhỏ, lái xe chở Hứa Nhận tới trường dạo hai vòng, sau đó dừng lại trước núi tình nhân sau trường.
Từ đầu đến cuối Hứa Nhận không nói một lời, cuối cùng Trình Trì đành mở miệng trước: "Sao anh không hỏi em tại sao lại mua xe?"
"Em muốn nghe suy nghĩ của anh à?" Hứa Nhận nhìn về phía cô.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, hắt lên sườn mặt Hứa Nhận, dịu dàng mà lại cứng rắn.
"Nói em nghe một chút xem nào." Trình Trì cười.
"Em cảm thấy, khoảng cách từ trường học đến công ty quá xa, mà anh đi bộ không tiện, đi xe buýt thì quá chậm, xe taxi lại quá đắt. Nhưng em biết anh sẽ không nhận, cho nên mua một chiếc giá thấp, chờ thêm một thời gian nữa, lấy cớ đi chán, trực tiếp ném cho anh, đây là tính cách của em, anh sẽ không suy nghĩ nhiều, dứt khoát nhận lấy."
Trình Trì ngây ngẩn cả người, cô không ngờ, chút tâm tư nhỏ của mình, lại bị Hứa Nhận liếc mắt một cái đã nhìn thấu, đoán đúng rồi.
"Hứa Nhận... Anh có thuật đọc tâm hả?"
Hứa Nhận thật thà lắc đầu: "Nhưng anh đọc được em."
"Vậy anh nói xem, bây giờ em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ, nếu đã bị anh đoán được, đành phải đổi sang cách khác, may còn có phương án dự bị."
"......"
"Tiếp theo em sẽ nói, anh ra ngoài làm việc, không tránh khỏi phải tiếp xúc với người cho vay hoặc là người cần gây dựng sự nghiệp, một cái xe ô tô, không cần quá tốt nhưng cũng không được quá kém, có thể tạo ám hiệu với bọn họ, tin tưởng anh, ít nhất có thể giúp xác suất hợp tác của anh tăng lên 70%."
"......"
Trình Trì sởn tóc gáy.
Buổi sáng Hứa Nhận cùng cô đi mua xe, không nói một lời, cô hỏi anh thấy thế nào, anh nói được.
Cô cùng không để ý.
Tên này... Thế mà chuyện gì cũng đoán được.
"Em nói, anh là dao nhỏ cắm trong lòng em, anh hiểu được tấm lòng của em."
Hứa Nhận cúi người, ghé sát vào Trình Trì, tay ấn lên ngực cô, nhìn ánh mắt luống cuống tránh đi của cô: "Cảm ơn em."
Cảm ơn em đã suy nghĩ cho anh như vậy.
Trình Trì kinh ngạc nhìn anh: "Anh chấp nhận?"
"Tại sao không?" Hứa Nhận hỏi lại.
Trình Trì có phần không dám tin vào lỗ tai mình, cô đã chuẩn bị tốt kết quả bị từ chối.
"Trình Trì, trọng lượng của chiếc xe này, đối với anh hiện tại mà nói, quả thật quá nặng. Nhưng tin anh, sẽ không lâu đâu. "Anh nghiêm túc nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh Nhận nhận được tấm lòng của em."
Anh nói anh nhận được.
Sau này tất nhiên còn hơn thế nữa.
Trình Trì nhìn thấy được hứa hẹn nặng trĩu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Hứa Nhận, em tin anh." Trình Trì nắm chặt tay trái của anh, nhấn mạnh lần nữa: "Em tin anh."
----
Tháng chín mùa khai giảng, lặng yên tới.
Bạn cùng phòng Trình Trì cũng lần lượt đến phòng ngủ.
Người tới đầu tiên là Ngô Sương.
Khi cô ta đi vào phòng ngủ, Trình Trì đang chơi Liên Minh Huyền Thoại rất sung, không phát hiện ra trong phòng ngủ có thêm một người nữa.
Mà mặt Ngô Sương lạnh tanh, liếc Trình Trì một cái, lại nhìn một vòng quanh phòng ngủ, chọn vị trí gần ban công, đặt hành lý của mình xuống. Sau đó bắt đầu lau bàn học, trải giường chiếu, dán giấy hoa dán tường.
Trình Trì đánh xong một ván, nhìn cô ta một cái, cô ta mặc một cái quần dài và áo phông trắng, họa tiết trên áo phông đã bị giặt đến phai đi, buộc một cái đuôi ngựa dài, làn da ngăm ngăm do phơi nắng nhiều năm, cô ta mím chặt đôi môi thâm, nhìn trông có vẻ không dễ ở chung.
Chú ý tới ánh mắt của Trình Trì, cô ta cũng quay đầu lại nhìn cô một cái.
Đối mặt nửa giây, hai người cùng dời ánh mắt.
Không ai nói chuyện.
Trò chơi nhắc nhở đang kết hợp tướng, Trình Trì không để ý tới cô ta nữa, lực chú ý lại tập trung vào máy tính lần nữa.
Một mình Ngô Sương dọn dẹp xong xuôi bàn học, Trình Trì vô tình liếc qua, đúng là học sinh ngoan, tràn đầy giá sách, dày mỏng, mới cũ, đủ mọi thể loại.
Cô đã hiểu, đây là một học sinh giỏi thực thụ.
Ngô Sương là người phá vỡ sự im lặng trước.
Cô ta từ trong phòng vệ sinh đi ra, sau đó lạnh mặt đi đến trước mặt Trình Trì: "Bồn rửa mặt trong WC, đồ để trên đó là của cô?"
Giọng cô ta hơi trầm, hơi dày, còn mang theo chút khàn khàn.
Không êm tai cho lắm.
Điệu bộ nói chuyện, chứa tính công kích rất mạnh.
Trình Trì nói: "Ở đây, còn có người khác hả?"
"Phiền cô đi thu dọn một chút."
Trình Trì điều khiển tướng, đi đường giữa.
"Tại sao?"
"Phòng vệ sinh là khu vực công cộng, dầu gội, sữa tắm và sữa rửa mặt của cô, chiếm toàn bộ bồn rửa mặt, đồ của chúng tôi không có chỗ để." Ngô Sương lạnh giọng nói.
"Ờ." Trình Trì gật đầu: "Chờ một chút."
Cô tiếp tục chơi trò chơi, Ngô Sương quay người lại, ngồi xuống bàn học của mình, cầm một quyển sách lên, bắt đầu đọc.
Năm phút sau, cô ta mất kiên nhẫn húc giục: "Phiền cô nhanh lên đi."
Trình Trì nói: "Tôi chưa chơi xong, chờ một chút."
"Tôi muốn đi tắm."
"Cô đi tắm đi."
"Nhưng cả phòng vệ sinh đều là đồ của cô."
"......"
Màn hình trò chơi mờ đi, Trình Trì mới đi chậm một chút, đã bị đánh chết.
Cô đẩy bàn phím lên phía trước, chửi một tiếng: "Đệch."
Cùng lúc đó Ngô Sương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô: "Cô chửi ai?"
Hết chương 40