Tâm Nhãn

Chuông báo thức lặp lại đúng ba lần.

Mọi người trong kho hàng đều giật mình. Lương Thừa thấy rất quen tai, phản ứng cũng nhanh, đoán được chính xác nguồn âm thanh phát ra từ đâu: “Cửa sổ thứ hai.”

Kiều Uyển Lâm suýt nữa tắt thở tại chỗ, tuy là cậu đã rất cẩn thận nhưng vẫn quên tắt báo thức nhắc nhở lớp học trên mạng. Lúc này một tay cầm gậy chống rung, một tay lướt loạn trên màn hình, kết quả táy ma táy máy bật phải đèn pin.

Tiêu tùng rồi.

Chuyện đến nước này, chạy là thượng sách.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một bóng đen phi qua cửa sổ vỡ, đáp ngay xuống đất. Kiều Uyển Lâm bị tóm tại trận, đèn pin còn rọi sáng cho đối phương.

Lão Tứ quan sát cậu, hô vào bên trong: “Thảo nào lại là chuông báo vào học, ở đây có một nhóc học sinh cấp ba!”

Kiều Uyển Lâm xem xét tình thế, quyết định giả bộ thân thiết, nói: “Anh trai, em cúp cua tới đây chơi ấy mà.”

Lão Tứ hỏi: “Chơi vui không?”

Kiều Uyển Lâm tỏ vẻ ngoan hiền: “Em không biết, em không thấy gì hết á.”

Ngoại hình Lão Tứ cũng bình thường, da hơi ngăm đen, khi cười lên để lộ ra một hàm răng trắng, nói: “Tới cũng tới rồi, vậy vào xem thử đi.”

Kiều Uyển Lâm vội vàng nói: “Không cần đâu anh…”

Lão Tứ không nói nhiều lời, túm cái túi trước ngực cậu lôi đi, còn nhẹ nhàng hơn cả kéo một chiếc vali có bánh xe vậy.

Đến cửa lớn tiến vào kho hàng, vào phòng trong, lão Tứ đẩy mạnh cậu một cái.

Kiều Uyển Lâm lảo đảo, sau khi đứng vững thì cúi gằm đầu, mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt chỉ để lộ cái cằm nhòn nhọn. Tầm nhìn có hạn, cậu không thể phán đoán Lương Thừa đang đứng ở đâu.

Cũng không biết Lương Thừa sẽ có phản ứng như thế nào.

Trên thực tế, Lương Thừa đứng cách cậu chưa tới một mét, nhìn một cái là nhận ra ngay. Sau một giây ngạc nhiên thì anh lập tức hiểu ra vì sao Kiều Uyển Lâm lại xuất hiện trên đảo.

Lão Tứ nói: “Anh Ứng, nhóc này ở bên ngoài thập thập thò thò.”

Ứng Tiểu Quỳnh giống như hoàng đế trong phim cổ đại đang chọn tú nữ, nói với Kiều Uyển Lâm: “Khỏi ngại ngùng, ngẩng đầu lên xem nào.”

Giờ có trốn cũng không được, chi bằng khí phách một chút, Kiều Uyển Lâm nghiêm nghị ngẩng đầu lên.

Đồng thời cậu cũng nhìn rõ được Ứng Tiểu Quỳnh —— Anh Ứng có cái tên trên mạng quê mùa, sở hữu một khuôn mặt đẹp hơn lão Tứ tám trăm lần.

Nhờ khuôn mặt này mà dù Ứng Tiểu Quỳnh khoác lên mình một bộ quần áo hoa hòe lòe loẹt diêm dúa quê mùa, có thể nói là khiêu chiến giới hạn thẩm mỹ thì cũng có thể trở nên trắng bóc, tuấn tú, tuyệt mỹ lạ thường.

Ứng Tiểu Quỳnh cũng rất hài lòng với thái độ của “tú nữ” này, nhìn Kiều Uyển Lâm từ đầu đến chân, khi nhìn về phía Liễu Nghị thì chán ghét “chậc chậc” mấy cái, nói: “Heo mập chết bằm, đây là con trai mày à?”

Liễu Nghị phủ nhận: “Không phải.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Mày cũng chẳng thể sinh được một đứa con trai có nhan sắc cỡ này, trừ khi bị cắm sừng.”

Liễu Nghị: “…”

Ánh mắt Ứng Tiểu Quỳnh quay về trên người Kiều Uyển Lâm, hỏi: “Nhóc con, nhóc là ai?”

Kiều Uyển Lâm đã lén liếc Lương Thừa mấy lần rồi, cậu không dám trả lời bừa, lại đắn đo nhìn sang lần nữa. nhưng Lương Thừa vẫn đứng ung dung khoanh tay, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Ứng Tiểu Quỳnh hỏi: “Quen à?”

Lương Thừa đáp rất dứt khoát: “Không quen.”

Kiều Uyển Lâm sửng sốt, sáng sớm còn giúp mình thông bồn cầu, đây gọi là không quen á?

Cũng tốt thôi, cậu cũng không muốn quen phần tử phạm tội.

Ứng Tiểu Quỳnh nhìn thấy hàng chữ thêu trên túi của Kiều Uyển Lâm, đọc lên: “Ban biên tập tin tức. Nhóc là phóng viên à?”

Kiều Uyển Lâm ậm ờ “Ừm” một tiếng.

Ứng Tiểu Quỳnh: “Đài truyền hình nào thế?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Thì… đài truyền hình thành phố Bình Hải.”

“Dữ ta, cơ quan lớn đó.” Ứng Tiểu Quỳnh cười lớn, “Cùng lắm chỉ mười sáu tuổi phải không, thế mà làm phóng viên rồi à?”

Kiều Uyển Lâm bổ sung: “Con trai của phóng viên.”

Ứng Tiểu Quỳnh đá cái thùng gỗ bên chân ra, miệng vẫn cười, nói: “Hôm nay cho nhóc biết ‘dành dành nở hoa’ (*) là thế nào.”

Kiều Uyển Lâm: “Hả?”

“Mặt nhỏ vừa đẹp vừa mềm thế này, anh không nỡ ra tay.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Lương Thừa, đập nát điện thoại nó trước đi!”

(*) Dành dành nở hoa chỉ là tên một bài hát thôi, ý nghĩa về tình yêu thanh xuân vườn trường. Còn ở đây chắc là ví Kiều Uyển Lâm như hoa dành dành, muốn chém muốn tẩn muốn làm gì gì đó nên gọi là nở hoa

Hình như không muốn động đậy, Lương Thừa lề mề mấy giây mới đi về phía Kiều Uyển Lâm, đến trước mặt cậu, anh vươn tay ra nhấc mũ lưỡi trai của cậu cao lên một chút.

Kiều Uyển Lâm rất phòng bị, siết chặt điện thoại và gậy chống rung.

Lương Thừa nói: “Đưa tôi.”

Kiều Uyển Lâm lí nhí nói: “Nằm mơ đi.”

Lương Thừa túm lấy cậu, khớp ngón tay khẳng khiu giống như một cái khóa sắt còng tay cậu, cậu càng giãy ra thì càng bị khống chế chặt hơn, hai người ngày càng dí sát vào nhau.

Đợi đến khi gần trong gang tấc, Lương Thừa khẽ nói: “Theo dõi tôi à?”

Kiều Uyển Lâm phản bác: “Chúng ta cũng có quen biết gì đâu, tại sao tôi phải theo dõi anh?”

Lương Thừa nói: “Đế giày bôi xi đánh giày, cậu không thấy bẩn sao?”

Kiều Uyển Lâm tiếp tục mạnh miệng: “Anh đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu.”

Lương Thừa hỏi cậu: “Có sợ bị giết người diệt khẩu không?”

Con ngươi Kiều Uyển Lâm lấp lánh, tất cả lời phản kích đều kẹt trong cổ họng, làm thinh vài giây, cậu dũng cảm nói: “Tới đây đi, có giỏi thì đánh tôi như đánh bọn họ ấy.”

Ứng Tiểu Quỳnh không kiên nhẫn nữa, nói: “Lương Thừa, quật nó luôn đi!”

Kiều Uyển Lâm liều mạng giãy dụa, chắc cảnh sát sắp tới rồi, đồng thời cao giọng hô cứu. Giằng co hồi lâu, cậu tự làm bản thân mình thở hồng hộc luôn.

Lão Tứ quát: “Lương Thừa, mày làm được không đấy!”

Lương Thừa nói: “Không quật được.”

Liễu Cương nghe thế, nằm dưới đất cựa quậy hai cái.

Trong lúc giằng co một góc gậy chống rụng đụng vào lồng ngực Kiều Uyển Lâm, đâm vào da thịt cậu, cậu ôm ngực, mặt rất đau đớn: “A…”

Lương Thừa giật phắt lại.

Kiều Uyển Lâm nhắm chặt hai mắt, từ bỏ việc chống cự.

Lát sau, bàn tay kia đặt lên đỉnh đầu cậu, đè mũ lưỡi trai xuống. Tim cậu đập loạn nhịp, mở hai mắt ra, nghe thấy Lương Thừa nói: “Em quen cậu ta.”

Giới hạn quen biết rất rộng, Ứng Tiểu Quỳnh hỏi: “Quan hệ gì?”

Lương Thừa đáp: “Chủ thuê nhà.”

“Ồ.” Ứng Tiểu Quỳnh không nghi ngờ gì, nhìn về phía Kiều Uyển Lâm, “Vậy nhóc tới tìm Lương Thừa à?”

Chuyện đã tới nước này, Kiều Uyển Lâm gật đầu thừa nhận.

Ứng Tiểu Quỳnh ra vẻ nghiền ngẫm: “Đuổi theo xa thế, nó nợ tiền thuê phòng của nhóc à?”

Kiều Uyển Lâm chần chừ chưa đưa ra đáp án, đang lúc không biết làm sao thì một nhóm người xông vào cửa lớn kho hàng, tiếng bước chân vừa nhanh vừa đồng loạt, cảnh sát tới rồi.

Nhóm tới là cảnh sát nhân dân do đồn cảnh sát Lĩnh Hải phái đến, tổng cộng có tám người. Bảy người đi đầu mặc cảnh phục màu xanh lam đậm, cuối hàng có một người đàn ông mặc thường phục, trông rất nổi bật.

Cảnh sát bao vây toàn cảnh, cảnh sát Vương đi đầu, nói: “Chúng tôi nhận được báo án, nghi ngờ ở đây đang diễn ra hành vi trái pháp luật.”

Ứng Tiểu Quỳnh thong thả đứng dậy, nghiêng đầu qua nhìn về phía sau đội cảnh sát, nói: “Đã có cảnh sát nhân dân còn có thêm cảnh sát hình sự, coi trọng chúng ta quá ấy chứ.”

Cảnh sát Vương hơi bất ngờ, quay đầu nhìn người đàn ông ở cuối hàng, gọi: “Đội trưởng Trình?”

Người đàn ông mặc thường phục tên Trình Hoài Minh, vóc dáng cao to, tướng mạo đoan chính, gã đút tay vào túi quần từ từ đi tới, giày da giẫm trên sàn xi măng phát ra tiếng vang lộc cộc.

Ứng Tiểu Quỳnh cười nhẹ nhàng, nói: “Đội trưởng Trình, được điều đến Lĩnh Hải khi nào đấy?”

Trình Hoài Minh nói: “Tới xử lý chút chuyện, không ngờ lại có thu hoạch ngoài dự kiến.”

“Trùng hợp thế.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Đã lâu không gặp, tôi khá nhớ anh đấy.”

Trình Hoài Minh cười cười: “Tôi là lính, cậu là cướp, gặp nhau thì chẳng có chuyện gì tốt.”

Ứng Tiểu Quỳnh giơ hai tay lên, tư thế đầu hàng: “Ai nói tôi là cướp, dưới sự che chở và dạy dỗ của anh, tôi sớm đã cải tà quy chánh làm một công dân tốt rồi.”

Trình Hoài Minh: “Vậy sao.”

“Đương nhiên.” Ứng Tiểu Quỳnh hỏi, “Hôm nay có bận không, tối nay mời anh nhậu một bữa.”

Trình Hoài Minh nói: “Tôi thấy cậu mới bận. Có người báo án, bây giờ cảnh sát nghi ngờ các cậu có liên quan đến hành vi tụ tập đánh nhau, làm loạn an ninh xã hội.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Nơi khỉ ho cò gáy thì làm gì có ai báo án, có phải anh đặc biệt theo dõi chúng tôi không đấy?”

Cảnh sát vừa tới, Kiều Uyển Lâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lấy hết các vị thần tiên từ cổ chí kim từ trong nước ra ngoài nước cảm ơn hết một lượt, đang cảm ơn tới đảng thì nhìn thấy hai anh em nằm trên sàn có hơi… kỳ lạ?

Liễu Nghị và Liễu Cương vốn bị trói đối mặt với nhau, không biết khi nào đã quay lưng với nhau, quỳ trên mặt đất như đà điểu.

Kiều Uyển Lâm không rảnh để tâm, việc cấp bách bây giờ là phải phân rõ giới hạn với phần tử phạm tội, phủ nhận mình là đồng lõa là xong.

Nhân lúc yên lặng, cậu giơ tay lên nói: “Anh cảnh sát, là em báo án.”

Trình Hoài Minh chưa kịp phản ứng thì Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Ồ, cậu ta báo thì không tính.”

Kiều Uyển Lâm: “Mắc mớ gì?!”

Ứng Tiểu Quỳnh nói với Trình Hoài Minh: “Cậu ta là bồ của đàn em tôi, người yêu cãi nhau thôi ấy mà.”

Kiều Uyển Lâm sửng sốt, đây là xã hội đen hay là tiểu thuyết gia đấy, sao mà bịa kinh thế?

Với lại, cậu là bồ của ai cơ?

Trình Hoài Minh nhìn quanh một lượt, nói: “Đàn em của cậu đều là đàn ông.”

“Đội trưởng Trình, đừng hạn hẹp như thế.” Ứng Tiểu Quỳnh cười nói, “Đàn ông với đàn ông cũng cặp bồ được mà, anh có muốn thử không?”

Trình Hoài Minh hỏi: “Có phải cậu cảm thấy tôi rất dễ qua mặt không?”

“Tôi nào dám.” Ứng Tiểu Quỳnh nháy mắt một cái, “Uây, chúng mày đùa nghịch lãng phí công sức của cảnh sát rồi kìa, còn không mau dỗ ngọt bạn trai mày đi?”

Không đợi Kiều Uyển Lâm phát tiết thì vai cậu chợt trùng xuống, Lương Thừa đã ôm lấy cậu rồi.

Mọi người trố mắt nhìn, Lương Thừa dùng một tay kéo Kiều Uyển Lâm vào trong lòng, bả vai kia gầy gò cảm giác rất cấn tay, lòng bàn tay anh dời lên ấn bên đầu Kiều Uyển Lâm.

Ngón tay anh chạm vào vành tai cậu, cả hai đều nổi da gà.

Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Kiều Uyển Lâm nghiến răng nói: “Anh bỏ tôi ra.”

Lương Thừa vuốt ngọn tóc cậu, suy nghĩ mấy câu dỗ dành người ta, không lâu sau anh xoay đầu sang, mở miệng nhưng lại không thể nói được.

Trong hơi thở ấm nóng ấy, Kiều Uyển Lâm bình tĩnh lại, la lớn: “Tôi với anh ta ——”

Chỉ nói được một nửa thì bỗng nhiên cậu bị siết chặt lại.

Cách nón lưỡi trai, Lương Thừa cúi đầu hôn lên trán cậu.

Nụ hôn này nhanh như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như không có chuyện gì, nhưng đủ khiến toàn thân Kiều Uyển Lâm cứng đờ, ôm đầu ngã quỵ như sụp đổ.

Từ đầu đến cuối Trình Hoài Minh đều nhìn chằm chằm Lương Thừa.

Lương Thừa không hề chột dạ hay nhăn nhó gì, quang minh chính đại nhìn lại.

Trình Hoài Minh nói: “Dẫn tất cả về đồn.”

Ánh nắng bên ngoài kho hàng sáng đến chói mắt, mặt đất toàn mái ngói vỡ vụn vừa cứng vừa nóng rát.

Ngoại trừ người báo án thì đám người phạm tội ai cũng vô cùng điềm tĩnh.

Suốt dọc đường Kiều Uyển Lâm ấm ức lắm, cậu sống mười sáu năm vậy mà bây giờ lăn lộn thế nào phải ngồi xe cảnh sát.

Chuyện hôm nay nhà trường có biết không, phụ huynh có biết không? Cậu bị kẻ xấu liên thủ vu khống, cảnh sát sẽ không tin rằng cậu có liên can đồng lõa phạm tội chứ?

Mà chuyện quá đáng nhất là cậu bị phần tử phạm tội hôn một cái.

Đột nhiên cậu thấy rất nhớ Điền Vũ, nếu thời gian quay ngược lại cậu nhất định sẽ chọn đến nhà trẻ đánh đàn cho các bạn nhỏ.

Suy nghĩ của Kiều Uyển Lâm ngày càng bay xa, Lương Thừa ngồi đối diện cậu, nửa thân trên ẩn mình ở nơi không đón được ánh nắng chói lóa, lông mi chuyển thành màu nhạt, rũ xuống chợp mắt.

Đồn cảnh sát nằm ở vị trí trung tâm đảo Lĩnh Hải, sau khi đến nơi tất cả mọi người được chia ra để lấy lời khai.

Kiều Uyển Lâm là người báo án, tính chất khác những người còn lại, tuổi lại còn nhỏ, trước tiên anh cảnh sát xoa dịu cảm xúc của cậu.

Quá trình lấy lời khai rất thuận lợi, Kiều Uyển Lâm miêu tả toàn bộ những gì mình được chứng kiến, và giao cả đoạn phim mình quay được. Trong lúc đó cậu đã nhấn mạnh tám trăm lần Lương Thừa chỉ là khách thuê phòng của nhà cậu.

Lấy lời khai xong, anh cảnh sát nói: “Anh bạn nhỏ, sau này làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới an toàn của mình.”

Kiều Uyển Lâm vâng lời nói: “Em nhớ rồi ạ, em cảm ơn.”

Anh cảnh sát: “Anh cũng cảm ơn sự phối hợp của em, em có thể về nhà rồi.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Những người kia sẽ bị xử lý như thế nào ạ?”

Anh cảnh sát trả lời: “Mức độ khác nhau, kết quả cũng sẽ khác.”

Kiều Uyển Lâm chọn ra trọng tâm: “Cái người tên Lương Thừa kia… có thuộc mức độ nghiêm trọng không anh?”

Anh cảnh sát nói: “Chuyện này bọn anh không thể tiết lộ được.”

Kiều Uyển Lâm cất lại tính tò mò của mình, đeo túi lên rồi đi, đi được một đoạn thì dừng lại, nhấn mạnh lần thứ tám trăm lẻ một với người ta: “Em với tên Lương Thừa kia không có một chút liên can nào hết, em chỉ tiện thể hỏi thăm vậy thôi.”

Cậu được dẫn xuống lầu, đi ngang một văn phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện của Trình Hoài Minh và một người khác.

Nói cái gì mà như thế này không hợp quy củ, sau đó Trình Hoài Minh bày tỏ sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm.

Kiều Uyển Lâm nghe không hiểu, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, sau khi tạm biệt anh cảnh sát thì ra khỏi cổng đồn cảnh sát.

Trước cửa là một khoảng sân nhỏ, giữa sân có một gốc cây cổ thụ trăm tuổi, Lương Thừa đang ngồi dưới tán cây chơi đùa với một con cảnh khuyển đã nghỉ hưu.

Kiều Uyển Lâm tưởng là mình hoa mắt, nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt khó tin.

Lương Thừa đứng dậy, nhàn nhã cứ như tới ăn bánh uống trà vậy, anh nói: “Ra rồi à, cùng về thôi.”Bình luận trên Tấn Giang:

Anh Ứng với Trình Hoài Minh có phải là CP không?

- >Tác giả: Không phải


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui