Tâm Nhãn

Đoàn tàu khởi động, trong toa xe chợt yên tĩnh một lúc ngắn ngủi, vị trí sát cửa sổ lướt qua sóng âm thanh không mấy trôi chảy của bút ghi âm, thu hút ánh mắt của hành khách xung quanh.

Lương Thừa khẽ giọng ngăn cản: “Em còn nghe nữa thì nó sẽ hỏng luôn đấy.”

Bút ghi âm bị lấy đi, Kiều Uyển Lâm giống như bị cướp mất tài sản quý giá nhất, năm ngón tay cứng đờ, biểu cảm trông rất mất mát. Lương Thừa cởi áo khoác xuống đắp lên người cậu, trùm lên che khuất đầu, dùng cách trốn tránh để tự xóa bỏ bất an.

Tầm mắt chợt tối sầm, cậu gọi một tiếng: “Anh ơi?”

“Ừm.” Lương Thừa mò dưới lớp áo khoác cầm lấy tay cậu.

Ở khe hở hàng ghế trên, Ứng Tiểu Quỳnh nhìn lén, tấm tắc nói: “Chậc, biết ngay mục đích của chuyến đi này không đơn giản mà.”

Trịnh Yến Đông nói: “Anh đừng có nhìn nữa.”

Ở trong mắt Ứng Tiểu Quỳnh, ngoại trừ Lương Thừa ra thì tất cả những đứa dưới ba mươi tuổi đều là nhóc con vắt mũi chưa sạch, hắn khinh thường: “Mặc kệ anh, đọc sách của cậu đi.”

Trịnh Yến Đông vừa đọc xong một chương liên quan đến vụ án hình sự báo thù, hỏi: “Anh Ứng, dù sao Lương Thừa cũng thân thiết với anh… năm xưa anh phạm tội cụ thể là tình huống như thế nào vậy?”

Ứng Tiểu Quỳnh hừ một tiếng, hoàn toàn không có ý định “tẩy trắng” cho mình: “Vậy chứng tỏ là anh không phải đại gian đại ác đúng không? Mẹ nó vào tù thì cũng vào rồi, nghiên cứu kĩ thế làm gì?”

Trịnh Yến Đông đổi một kiểu nói khác: “Vậy anh làm tai mắt cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chắc hẳn là có chỗ hơn người.”

“Đương nhiên rồi.” Ứng Tiểu Quỳnh híp mắt kiểu ngả ngớn, nhưng không hề mắc lừa, “Anh đây đường đường là bông hoa của trại giam số Hai, Trình Hoài Minh bị anh mê hoặc đó.”

Trịnh Yến Đông làm việc trong hệ thống công an, dù chưa từng phá án nhưng cũng hiểu được ít nhiều. Một phạm nhân mãn hạn tù được phóng thích khôi phục lại nhân quyền vốn có, làm tai mắt rất nguy hiểm, phải do chính bản thân họ đồng ý thì mới làm được.

“Vất vả lắm mới bắt đầu cuộc sống mới, việc làm ăn phát đạt như thế.” Trịnh Yến Đông hỏi, “Tại sao anh lại chấp nhận làm tai mắt của đội trưởng Trình?”

Ánh mắt như hoa đào cành liễu của Ứng Tiểu Quỳnh chợt lặng đi, trong chớp mắt đã ngáp một cái không màng hình tượng, trả lời: “Buồn ngủ rồi, tới nơi thì gọi anh.”

Lờ mờ dưới lớp áo khoác, Kiều Uyển Lâm ngồi im phăng phắc, chỉ có đủ loại cảm xúc trong nội tâm đang xé mở kịch liệt.

Cậu cứ mãi khổ sở trong câu nói đó, cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Nhưng cậu không thể không oán giận Lương Thừa, sao anh có thể tàn nhẫn hại cậu đau lòng suốt ngần đấy năm chứ?

Nhưng cậu vẫn chẳng có chút tiến bộ nào, ngay trên bục đợi tàu đó, ở nơi bọn họ kết thúc, cậu nghe được đáp án đến muộn tám năm. Cậu không biết làm thế nào, không dám tin, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Lương Thừa lên tàu.

Cậu bằng lòng bắt đầu lại lần nữa.

Kiều Uyển Lâm cố gắng bình tĩnh, nhưng không thể nào kìm nén được sự ấm ức giày vò cậu suốt nhiều năm nay, nhấc bàn tay đang nắm lấy cậu kia, cắn một cái lên cổ tay Lương Thừa, cắn đến khi chân răng nhói đau mới buông ra.

Vén áo khoác ra, cậu muốn mắng thêm một câu “Bỉ ổi”, nhưng khi cất lời lại biến thành thỉnh cầu: “Em muốn nghe thêm một lần nữa.”

Chiếc bút ghi âm Lương Thừa giữ gìn cẩn thận suốt tám năm có thể sẽ “tàn phế” trong hôm nay, anh lại gần, chính miệng nói: “Kiều Uyển Lâm, sau này anh sẽ chỉ làm Siêu Nhân của một mình em.”

Đoàn tàu băng qua hai thành phố, chạy dọc theo non xanh nước biếc, sau khi đến nơi bọn họ thuê một chiếc xe jeep, chạy từ nội thành đến thị trấn Vân Thê.


Trấn nhỏ bao trùm cả chân núi Vân Thê, phía nam chân núi là hồ Thề Hẹn nổi tiếng trong xanh. Tuy rằng sau kỳ nghỉ lễ du khách đã giảm bớt, nhưng nơi đây bốn mùa đều có khá đông người có sở thích leo núi tới thưởng lãm.

Lương Thừa đã đặt một biệt thự nhỏ có phong cảnh thơ mộng, sau lưng là núi, trước mặt là hồ. Bọn họ cất hành lý nghỉ ngơi một lát rồi bàn bạc xem có muốn lên núi không.

Kiều Uyển Lâm đang đọc một quyển sổ tay du lịch, trên đỉnh núi Vân Thê có một đài săn mây, mây giăng kín lối có thể chạm tới tay, dân mạng bình luận nói chưa lên đỉnh núi xem như là chưa tới Vân Thê.

Vì lí do sức khỏe nên cậu rất ít khi đi du lịch, hơn nữa chỉ toàn là đi dạo quanh những danh lam thắng cảnh trong thành phố, cậu muốn thử leo núi một lần, nhưng sợ thể lực không gắng gượng được.

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Sợ cái gì, nếu thấy không khỏe thì bảo Lương Thừa chữa cho, cùng lắm thì giữa đường chúng ta quay lại.”

“Phải đó.” Trịnh Yến Đông nói, “Còn cùng lắm lắm nữa thì bảo Lương Thừa cõng nhóc.”

Kiều Uyển Lâm thấy hai người này đang bỡn cợt mình, vừa hại người vừa hại mình nói: “Lỡ như em mệt tới chết trên núi, cùng lắm thì anh Yến Đông khám nghiệm tử thi cho em, về làm tiệc ở nhà hàng hải sản.”

Mí mắt Lương Thừa giần giật: “Ông giời của anh ơi, em nói chuyện gì may mắn chút được không?”

Thu dọn hành trang chuẩn bị xuất phát, Kiều Uyển Lâm mặc một bộ áo chống rét màu trắng, nhìn từ xa như một con bồ câu đáp xuống núi xanh, cậu giơ máy ảnh suốt buổi, chụp bừa chỗ nào cũng toàn là cảnh đẹp.

Lương Thừa xách nước suối đi cuối cùng, nghiêm túc mà nói thì đây là chuyến du lịch chân chính đầu tiên của anh. Hồi ở Anh cũng từng phiêu bạt khắp nơi, mục đích tìm người là chủ yếu, sau nhiều lần không có kết quả thì anh cũng chẳng còn hứng thú với nơi đất khách quê người nữa.

Leo được một đoạn, Kiều Uyển Lâm chỉ cắm cúi đi một mình, không để ý tới ai. Lương Thừa biết cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được, giống như một bệnh nhân sau khi phẫu thuật vậy, căn bệnh bướng bỉnh đã được diệt trừ tận gốc, nhưng nhất thời vẫn chưa thể nào ra khỏi phòng chăm sóc tích cực.

Vì thế Lương Thừa đuổi tới gần, chu đáo hỏi: “Có mệt không?”

Kiều Uyển Lâm dừng lại chụp một cái cây nghiêng, lắc đầu.

Lương Thừa đứng bên cạnh, phân biệt quả dại ở đầu cành, nói: “Ăn được đấy, nhưng có thể sẽ chua, những thứ bán trong siêu thị hầu hết đều là những loại giống mới được chiết cành cải tiến.”

Đi ngang một bụi nấm có màu sắc lòe loẹt, Lương Thừa nói: “Loại này có độc, chủ yếu phân bổ ở phía nam có khí hậu ẩm ướt.”

Đi ngang một bụi cây nở đầy hoa màu xanh lam, Lương Thừa nói: “Cây thân cỏ lâu năm, mọc được ở cả bốn mùa.”

Kiều Uyển Lâm thầm nghĩ, đây là hoạt động ngoại khóa môn sinh học à? Năm xưa trước khi bỏ đi, tên bỉ ổi này còn để lại cho cậu một xấp tài liệu ôn tập đã được sắp xếp kĩ càng, bao nhiêu đêm dài, cậu vừa nhìn vật nhớ người vừa ầng ậng nước mắt ngồi học.

Đeo tai nghe lên, cậu tỏ vẻ “Đừng làm phiền em” rồi đi mất.

Lương Thừa không nói gì được nữa, vặn chai nước ra nốc một ngụm, Ứng Tiểu Quỳnh đi ngang vỗ vai anh, nói: “Không biết dỗ dành người ta thì đừng dỗ nữa, cứ như tấu hài vậy.”

Trịnh Yến Đông kiến nghị: “Không biết thì có thể học theo người khác mà.”

Lương Thừa nhìn thấy một cặp vợ chồng son đang hưởng tuần trăng mật, người con gái ngồi xổm trước bụi hoa chụp ảnh, người con trai hái một bông hoa cài lên tóc mai cô. Anh sực nghĩ ra sáng kiến, hái hẳn mười mấy cành.

Trong núi có một ngôi đình nghỉ chân, Kiều Uyển Lâm thấm mệt, dừng chân xoay người lại, thấy thân hình một mét tám tám vô cùng nổi bật của Lương Thừa, anh mặc một cây đen thui, hai tay cầm dao mổ bụng đang thắt một cái vòng hoa màu xanh lam với biểu cảm rất nghiêm túc.


Cậu không nhịn được nữa: “Anh làm gì thế?”

Lương Thừa nói: “Cho em đội.”

Bỗng nhiên Kiều Uyển Lâm cảm thấy người này không giống với bình thường lắm, hơi ngờ nghệch, hơi sợ hãi, từ khi quen biết anh tới nay, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này. Thất thần trong giây lát, Lương Thừa đã tết xong rồi, liền đội vòng hoa lên đầu cậu.

Có thể ngửi thấy mùi thơm, cậu không nhúc nhích, được sủng mà kiêu bắt đầu làm càn: “Em hết sức rồi.”

Lương Thừa thật sự cõng cậu đi, mỗi bậc thang đều đi rất vững, Những chiếc lá trên vòng hoa rũ xuống cọ vào gò má hai người, ngưa ngứa, cậu cười thật khẽ.

“Siêu Nhân.”

“Hửm?”

“Xương em nặng hơn rồi, nếu như ngồi lên vai thì anh còn giữ được không?”

“Không sao, bờ vai anh cũng rộng hơn rồi.”

Kiều Uyển Lâm nằm sấp trên bờ vai kia, nhét một bên tai nghe cho Lương Thừa, ban đầu là anh vô tình và em bồng bột không hiểu chuyện, là “Hồng trần cuồn cuộn”, anh đã thuộc làu nó từ lâu rồi.

Leo được hơn nửa đoạn đường, khi người khác mệt lử thì cũng là lúc Kiều Uyển Lâm tràn đầy sức lực, cậu trèo xuống tự mình đi, những bậc thang trở thành con đường mòn quanh núi, ven vách núi đã có những đám mây vờn.

Bước chân cậu không nhanh, nhưng Lương Thừa cũng tụt xa cậu một đoạn, đợi đến khi anh đuổi kịp, cậu nói: “Anh đi chậm quá à, có cần nghỉ ngơi không?”

Lương Thừa trả lời: “Anh sợ độ cao.”

“Sợ độ cao mà ở tầng năm mươi hai á?” Kiều Uyển Lâm không tin, giơ tay lên che ánh nắng, “Nắng quá đi, em sợ mặt trời nè.” (*)

(*)恐日: dịch word-by-word là sợ mặt trời, nhưng chữ 日 còn là tiếng lóng chỉ việc xxx, hoặc dùng như từ chửi bậy đờ mờ, vcl gì đó. Ý Bắc Nam ở đây là “sợ bị xxx”

Lương Thừa: “Em nói lại lần nữa coi.”

Kiều Uyển Lâm nhận ra mình nói sai, tiếp tục đi về phía trước, Lương Thừa liếc nhìn vách núi cao ngất, lau đi mồ hôi trên trán.

Gần lên đỉnh núi, gió ngày càng lớn, đường lên đài săn mây có hai lối đi, một lối là bậc thang, lối còn lại là đường tắt cầu treo.

Đa số mọi người đều chọn qua cầu, Ứng Tiểu Quỳnh và Trịnh Yến Đông đi sang trước, Kiều Uyển Lâm dừng lại đợi Lương Thừa, móc cuốn sổ tay du lịch chưa đọc xong ra.

Ở đây lưu truyền một câu chuyện thần thoại, có một nàng tiên nữ phải lòng một người phàm, bị nhốt trên núi Vân Thê. Người kia đồng ý sẽ tới nên nàng tiên nữ chờ đợi trên cầu từ ngày này qua ngày khác, nhưng chờ đến trăm năm sau, anh chàng kia đến chết cũng không xuất hiện.

Ngày mà nàng được thả khỏi núi, được trả lại tự do, cũng là ngày nàng gieo mình nhảy xuống hồ Thề Hẹn.


Kiều Uyển Lâm bước lên cầu treo, đúng là cao thật, không nhìn thấy mặt nước thăm thẳm bên dưới, cậu đi tới cuối cây cầu, giơ máy ảnh lên định chụp một tấm kỉ niệm.

Ngay khoảnh khắc bấm nút chụp, Lương Thừa bỗng xuất hiện ở bên kia cầu.

Áo quần ướt nhẹp mồ hôi, bước chân anh nặng trĩu, đứng như trời trồng đợi cho nhịp tim đập bình thường. Màu xanh biếc dưới cây cầu sâu không thấy đáy, anh liếc một cái, mồ hôi lạnh chảy dọc theo tóc mai.

Kiều Uyển Lâm vẫy tay gọi: “Anh ơi, em ở đây nè!”

Lương Thừa nhấc một bước chân, đồng tử nhìn Kiều Uyển Lâm đau đáu, nhưng ngay sau đó chỉ thấy trước mắt toàn là màu trắng mù mịt, anh giẫm chân lên cầu, tuy lề mề nhưng không dám dừng lại.

Kiều Uyển Lâm phóng to ống kính nhận ra có gì đó không ổn, chẳng lẽ anh sợ độ cao thật ư?

Lúc này, Lương Thừa đã đi được một nửa, giày da màu đen gõ một tiếng cộp, dừng hẳn mạch đập hỗn loạn, cả người anh khuỵu xuống run cầm cập.

Tim Kiều Uyển Lâm thắt lại, rốt cuộc cũng hiểu vẻ ngờ nghệch và sợ hãi bất bình thường của Lương Thừa là do đâu. Cậu vứt tất cả mọi thứ xuống, lúc cúi đầu, một cơn gió mạnh thổi bay vòng hoa của cậu.

Những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng túa ra, hai tay nổi đầy gân xanh của Lương Thừa chống lên mặt cầu, anh gượng đứng dậy, lảo đảo đi tới vòng hoa rớt ở mép cầu. Đi ra mép cầu thì không thể nào tránh được vực sâu khảm chặt trước mắt.

Nhận ra được anh định làm gì, Kiều Uyển Lâm sợ hãi hô gọi: “Lương Thừa… Đừng mà! Em không cần đâu!”

Càng tiến gần đến dây thừng, vực sâu cũng càng gần tầm mắt, hơi thở của Lương Thừa rất nặng nề, anh khom eo xuống, những ngón tay tê dại như không thể bấu được vòng hoa kia.

Anh vất vả nhặt lên, Kiều Uyển Lâm chỉ cách anh một bước chân, không hiểu sao anh lại thấy yên tâm đến lạ, dần dần trở nên tỉnh táo.

Kiều Uyển Lâm nuốt một ngụm nước bọt: “Anh thấy sao rồi?”

Đột nhiên Lương Thừa hé môi cười: “Anh không còn sợ nữa rồi.”

“Sao anh không nói sớm?” Kiều Uyển Lâm như đang trách cứ anh, “Tại sao anh cứ muốn leo núi? Chúng ta quay về đi, xuống núi đi đâu cũng được, em về cùng anh.”

Môi Lương Thừa tái nhợt, nhưng lại như gỡ bỏ được gánh nặng, khi ở sân ga, anh ngờ được Kiều Uyển Lâm sẽ đau lòng, cây cầu này cũng là nỗi đau nằm trong kế hoạch của anh.

Từ khi gặp lại tới nay, anh đã làm được rất nhiều chuyện, rõ ràng có, mờ ám có, có thăm dò cũng có ám chỉ, anh muốn mở ra một mối quan hệ mới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa giải thích được tiếc nuối năm xưa.

Anh có ba cơn ác mộng, một là sợ chua, lần đầu tiên ba nuôi đánh anh, anh không lên tiếng, Triệu Kiến Triết liền đánh anh đến khi anh nôn ra một vũng nước chua. Anh bị giẫm đạp lên đống ô uế đó, từ đó về sau mỗi khi ngửi thấy bất kì mùi chua gì cũng muốn nôn.

Anh từng “thèm” đau, bởi vì bị thương quá nhiều, anh bắt đầu thích cảm giác bị đau, phải đau như thế thì những đêm dài mất ngủ mới không còn khó chịu như vậy nữa.

Năm anh lên năm tuổi, Triệu Kiến Triết túm vai anh ấn lên cửa sổ, định vứt anh xuống dưới, nửa thân người đều nhào ra không trung, bên tai là tiếng đe dọa muốn anh tan xương nát thịt.

Giây phút anh giết người, ngoài sự giải thoát thì Lương Thừa còn cảm thấy nó giống như kết thúc hơn. Số mệnh xước sẹo thê thảm của anh không còn phải gắng gượng nữa, thêm một tội danh, dùng tuyệt vọng để bán đứt tuyệt vọng.

Nhưng vào ngày hôm đó, anh lại gặp được Kiều Uyển Lâm, cứu sống Kiều Uyển Lâm.

Ở trong trại giam số Hai anh đã nhiều lần suy nghĩ, rốt cuộc bản thân mình là người tốt hay người xấu, rơi vào con hẻm cụt, vào một vòng tuần hoàn chết, suýt chút nữa là phát điên.

Chưa có giây phút nào anh quên đi Kiều Uyển Lâm, mà ngược lại, người anh lo lắng nhất lại chính là cậu bé ấy, có sống tiếp được không? Đã khỏe mạnh chưa? Có biết ơn anh không?

Anh vừa giết người cũng vừa cứu người trong cùng một ngày, có thể triệt tiêu tội ác không?


Thậm chí anh còn tưởng tượng ra một ngày nào đó gặp lại cậu bé ấy, anh nhất định phải che giấu tiền án đê tiện này. Anh không dám ngừng việc đọc sách và học tập, công việc sửa chữa máy móc cũng nghiêm túc mày mò, đến cả xem vàng cũng chấp nhận thử.

Giống như cắt ra một khe hở trên tấm màn đã hạ xuống, ánh sáng le lói lẻn vào, không đến nỗi tối tăm mờ mịt nữa, anh cảm thấy mình vẫn còn một con đường sống.

Sau đó anh ra tù, cuộc sống vừa tự do vừa vô tư, mãi cho đến khi gặp lại Kiều Uyển Lâm không hề có điềm báo trước.

Khoảnh khắc đó Lương Thừa mới nhận ra, anh không hề có can đảm thừa nhận, anh không dám để lộ ra một chút manh mối nào, không muốn làm ân nhân cứu mạng có một vết nhơ.

Khoảng thời gian đó, anh không dám lên sân thượng cùng Kiều Uyển Lâm ngắm sao.

Anh không chấp nhận ly soda mơ Kiều Uyển Lâm chia sẻ cho mình.

Anh nuôi cây xương rồng, là lén lút đâm ngón tay để giảm bớt sở thích thèm đau kỳ quái.

Anh chẳng có gì ngoài một cơ thể chôn đầy vết thương, Lương Thừa bọc kín mít bản thân mình, nhưng Kiều Uyển Lâm vừa lì lợm vừa gan dạ, cứ muốn lại gần anh, còn muốn thích anh.

Thật ra anh không thích ăn bánh trôi sữa.

Những khi lơ đãng đó, là anh đang nghĩ Kiều Uyển Lâm giống như một cái bánh trôi vừa trắng trẻo vừa sạch sẽ, còn anh thì như một hòn đá thô.

Đêm mưa đó, ở trong nhà nghỉ ven đường, Kiều Uyển Lâm nằm sấp trên lưng anh, nói anh là một người tốt. Những khúc mắc kết vảy của anh cuối cùng cũng biến mất.

Có lẽ là Kiều Uyển Lâm cứu sống anh.

Mấy năm nay, Lương Thừa cố gắng làm một người bình thường, đi học lại từ đầu, làm bác sĩ, liên lạc với bạn bè, trả ra gấp bội vất vả để đổi lại một cuộc sống như bao người.

Bây giờ anh có thể ăn ô mai rồi, không còn nôn khan nữa. Cây xương rồng nuôi trong văn phòng, dưới vô vàn ánh mắt anh cũng có thể nhịn được dục vọng tự hành hạ.

Ở tầng năm mươi hai, lần sau anh sẽ có can đảm đi ra cửa sổ.

Cây cầu treo đung đưa trong gió lớn, Lương Thừa buông dây thừng ra, chìa bàn tay về phía Kiều Uyển Lâm.

“Khi em ở trung học số Bảy đợi anh, anh cũng ở trong trại giam nhớ về em.” Lương Thừa nói, “Trước giờ em không phải là tội ác gì hết, Kiều Uyển Lâm, em là đặc biệt nhất, ngay từ đầu đã là như vậy rồi.”

Kiều Uyển Lâm bị gió thổi đỏ cả mắt, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Lương Thừa đến gần cậu: “Nhờ có em mà anh được hưởng thụ những niềm vui trước giờ chưa từng có, dù nơm nớp lo sợ sẽ bại lộ quá khứ, nhưng cũng chẳng thể kiềm chế bản thân mình.”

Gò má mát lạnh, Kiều Uyển Lâm cố gắng nuốt xuống những nghẹn ngào.

Lần đó Lương Thừa nói chuyện qua điện thoại với Vương Nhuế Chi, đã cam kết rằng sẽ không bao giờ để Kiều Uyển Lâm tổn thương nữa, cậu đều biết cả rồi: “Có hai chuyện tàn nhẫn nhất anh từng làm, một là giết người, hai là từ chối em.”

Kiều Uyển Lâm từng nói, Lương Thừa, anh nhất định phải đi đến nơi tuyệt vời nhất.

Bây giờ, đứng giữa khoảng không cao nghìn thước, đỉnh đầu và bên chân đều là ánh nắng mặt trời lưa thưa và tầng mây mịt mù, Lương Thừa trút bỏ tất cả sợ hãi, nói: “Ở bên cạnh em, chính là nơi tuyệt vời nhất.”

Ánh mắt Kiều Uyển Lâm hơi sững sờ, cậu nắm lấy bàn tay kia.

Lương Thừa ôm cậu vào lòng, sau khi xé toang tất cả, để cho mây gió chứng kiến, anh khẩn cầu: “Từ lâu anh đã yêu em rồi, sẽ không bao giờ kết thúc, em có muốn làm người yêu của anh không?”

Tiếng khóc át cả tiếng trả lời, Kiều Uyển Lâm gật đầu như giã tỏi, giống như dù có chết đi cũng không còn gì hối tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận