Buồng tắm chứa hai người đàn ông trở nên nhỏ hẹp, hơi nước khuếch tán ra xung quanh, Kiều Uyển Lâm híp mắt lại trong mơ hồ, Lương Thừa hôn cậu, đôi môi anh lướt từ xương gò má đến cằm của cậu.
Báo thức trong điện thoại ở ngoài phòng ngủ cứ liên tục réo lên, bọn họ hoàn toàn không biết sắc trời đã sáng bảnh rồi.
Lương Thừa nhấc tay Kiều Uyển Lâm lên, quả chuông dưới sự tấn công của dòng nước không thể nào phát ra tiếng được, dây bện ướt nhẹp dán chặt lên làn da trắng mịn, anh cúi đầu hôn cổ tay, mu bàn tay, các khớp xương và cuối cùng là đầu ngón tay của cậu.
Một bên vai của Kiều Uyển Lâm tê dại cả rồi, vì lí do sức khỏe nên trước giờ dục vọng về mặt sinh lý của cậu đều rất nhạt nhẽo, dậy thì muộn hơn những bạn cùng lứa, ít khi để ý đến những chuyện này.
Nhưng dù sao thì cậu cũng còn rất trẻ, ngây ngô đơn thuần không cần phải cố ý khiêu gợi, hơn nữa đối mặt với Lương Thừa thì sự thúc đẩy của trái tim cũng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cậu thoáng gọi: “Anh ơi.”
Lương Thừa nói: “Gọi tên đi.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Tại sao cơ?”
“Vì anh sẽ lẫn lộn với em mười sáu tuổi.” Lương Thừa thẳng thắn vừa bất đắc dĩ vừa rất kiềm chế, “Anh sẽ không xuống tay được.”
Nhưng Kiều Uyển Lâm đang lúc điên đảo thần hồn nên lại nói toẹt ra: “Nhưng mười sáu tuổi em đã mơ thấy anh ——”
Cậu khựng lời, Lương Thừa nhạy cảm hỏi: “Mơ thấy anh làm sao?”
Kiều Uyển Lâm xấu hổ, chưa kịp tìm lý do đã bị lật người đè lên cửa, cậu giơ tay chống lên mặt kính, bị ép khai thật lần mộng tinh đầu tiên trong đời.
Lương Thừa đứng phía sau cười.
Kiều Uyển Lâm bối rối: “Là vì hôm đó ngủ anh ôm lấy em mà.”
Lương Thừa nói: “Ừm, tại anh.”
“Anh nói đừng bắt em đi mất.” Kiều Uyển Lâm vẫn còn nhớ rất rõ, “Em vui tới cỡ nào, nhưng sau đó anh lại không cần em nữa.”
Lương Thừa dỗ dành: “Đều tại anh hết, anh sai rồi được chưa?”
Kiều Uyển Lâm muốn xoay người lại nhìn biểu cảm của Lương Thừa, vừa mới cựa quậy một chút là cậu đã nhận ra điều gì đó nên giật mình dừng lại. Ở trong chăn nhéo cậu mấy cái đã buông ra, cậu nhỏ giọng nói: “Em tưởng là anh không có ý nghĩ gì với em chứ.”
Lương Thừa nín thở: “Em xem anh là thần thánh à?”
“Nhưng anh là bác sĩ mà.” Kiều Uyển Lâm nói, “Ở trong mắt bác sĩ các anh, dù có trần truồng thì chẳng phải cũng toàn là xương cốt, mạch máu, da thịt, bộ phận thôi hay sao?”
Lương Thừa dán vào người cậu, nói: “Anh cũng là đàn ông mà, bây giờ anh chỉ có thể nhìn thấy ngực eo tay chân mà thôi.”
*
Đi làm muộn gần hai tiếng, Kiều Uyển Lâm ngồi trước máy tính bàn làm việc, tay cầm con chuột, ánh mắt dừng trên cổ tay đeo vòng chuông.
Buồng tắm ngột ngạt, dòng nước nóng ran kéo cao thân nhiệt, cậu dường như không thể thở nổi. Lương Thừa không làm đến bước cuối cùng, dụi đến khi thỏa mãn rồi thì thả cho cậu đi.
Kiều Uyển Lâm ngẩn người nhìn màn hình, vừa hồi tưởng vừa trầm tư, cậu biết Lương Thừa e ngại sức khỏe của cậu, dáng vẻ hết sức nhẫn nhịn đó, sự để tâm đó, làm cậu thấy vừa áy náy vừa được an ủi.
Chính cậu cũng rất lo lắng, lỡ như thật sự vào lúc đó đột nhiên bệnh phát tác, thế thì chả khác nào cậu trở thành “chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” à?
“Phắc.” Kiều Uyển Lâm vớ lấy tập tài liệu đập lên đầu mình, “Đừng nghĩ nữa đồ khờ này.”
Bào Xuân Sơn ra khỏi văn phòng, đang nói chuyện điện thoại, thái độ hiền lành lạ thường: “Cô giáo Trương à, cô nói chí phải… Tôi không có ép nó, nhưng mà thằng nhóc này nếu không nghiêm khắc thì không nên người, tôi là mẹ nó, tôi hiểu nó nhất.”
(*) không biết cô hay thầy, cứ để tạm là cô trước sau này có gì sửa sau
Kiều Uyển Lâm ngước mắt lên, chắc là Tiểu Nhạc bị nhà trường mắng vốn rồi.
“Tôi không phải hổ mẹ, cho dù phải thì đã làm sao? Hổ mẹ không ăn thịt con!” Bào Xuân Sơn cố gắng nhịn, “Quả thật Tiểu Nhạc khởi đầu chậm, nhưng tôi yêu cầu nó vào top mười thì có làm sao đâu? Cô cảm thấy nó không làm nổi à?”
Nhóc con này, Kiều Uyển Lâm thầm nhủ, cái não của Tiểu Nhạc mà thi được top mười á?
Bào Xuân Sơn vào phòng trà nước: “Gì mà áp lực, tôi đâu có bảo nó một phát ăn ngay, ý tôi nói là tiến bộ từng bước!”
Kiều Uyển Lâm chợt tỉnh ngộ, nảy ra một sáng kiến.
Thứ Sáu, xe của Lương Thừa đem đi bảo dưỡng, sau khi tan làm thì đi tàu điện về tiểu khu Minh Hồ, tình cờ gặp được Kiều Uyển Lâm ở ngoài cửa. ngày nào hai người cũng trò chuyện qua WeChat hoặc là gọi điện thoại, nhưng mấy ngày nay vẫn chưa có thời gian gặp nhau.
Kiều Uyển Lâm không kìm được nụ cười: “Hiếm khi anh tan làm đúng giờ.”
Tình trạng của bệnh nhi không lỗ van ba lá đã dần chuyển biến tốt, tâm trạng Lương Thừa rất vui vẻ, cầm cặp của Kiều Uyển Lâm, nói: “Nhớ em.”
“Em cũng thế.” Kiều Uyển Lâm kéo tay anh, “Nhưng ngày mai em có hẹn với bạn học rồi, Điền Vũ đó anh có nhớ không?”
Lương Thừa nghĩ một hồi: “Bạn cùng bàn cấp ba của em phải không?”
Cùng nhau vào trong nhà, trời lạnh rồi, bữa tối là một nồi lẩu sườn dê. Sau khi bọn họ chính thức làm người yêu thì chưa từng ăn cơm chung với ba mẹ, ai cũng cố gắng ra vẻ ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng tầm mắt va chạm, gắp đồ ăn, nói cảm ơn rất hiểu ý nhau, nhưng trong đầu lại lóe lên cảnh tượng không thể nói nên lời.
Hạ Tiệp hỏi: “Ngày mai hai đứa có được nghỉ không?”
“Có ạ.” Kiều Uyển Lâm nói, “Buổi tối con ra ngoài chơi, bạn học cấp ba của con về nước nên muốn họp mặt một bữa.”
Kiều Văn Uyên cũng có ấn tượng: “Là Điền Vũ phải không? Bây giờ nó đang làm công việc gì?”
Kiều Uyển Lâm trả lời: “Nó đang làm hậu kỳ cho một công ty lập trình game khá nổi tiếng, lần này về hình như là đi công tác.”
Kiều Văn Uyên hỏi: “Ba mẹ nó ở trong nước à?”
“Dạ.” Kiều Uyển Lâm nói, “Còn có bà nội rồi cô dì chú bác gì đó nữa, cả tuần nay nó chỉ dành để đi thăm họ hàng thôi đó.”
Lương Thừa nói: “Đừng chơi muộn quá, có cần anh đón em không?”
“Hmmm.” Kiều Uyển Lâm trả lời dây dưa, “Không cần đón.”
Lương Thừa liếc cậu một cái nhưng không nói gì.
Ăn tối xong, Kiều Uyển Lâm lười biếng chuồn mất. Lương Thừa phụ dọn dẹp phòng ăn, sau đó đổ thuốc ra lòng bàn tay, cầm theo ly nước ấm đi vào phòng ngủ.
Cửa đang mở, trong phòng không có ai, anh tiến vào phòng nghe thấy Kiều Uyển Lâm đứng ngoài ban công gọi điện thoại.
“Chúng ta bảy tám năm chưa gặp nhau rồi, đương nhiên là phải chơi thâu đêm cho sảng khoái chứ.” Kiều Uyển Lâm đeo tai nghe, giọng rất phóng khoáng, “Mày không cần lo, tao đặt khách sạn rồi.”
Lương Thừa đứng ở đầu giường, thảo nào lại bảo không cần đón, hóa ra là muốn chơi thâu đêm không về nhà?
Kiều Uyển Lâm nói tiếp: “Tao đã chọn phòng chủ đề rồi, trải nghiệm tốt lắm.”
Lương Thừa chau mày, còn thuê phòng nữa à? Phòng chủ đề, chủ đề gì?
“Phải rồi, chỉ có một giường lớn thôi.” Kiều Uyển Lâm nói, “Dù sao cũng có ngủ đâu, nếu mệt quá thì chợp mắt một lúc.”
Mí mắt Lương Thừa giần giật, hai đứa này rốt cuộc tính làm cái gì đây?
Trước khi kết thúc, Kiều Uyển Lâm còn dặn dò: “Mày nhớ đem đồ theo đó nha, tao nói trước, tao chưa có kinh nghiệm đâu, mày không được ức hiếp tao đó.”
Lương Thừa: “…”
Kiều Uyển Lâm từ ban công quay vào phòng, thấy Lương Thừa đang cầm thuốc đứng sững như trời trồng, cậu tiến lại gần uống thuốc xong, nhanh nhẹn hôn cái chóc lên môi anh.
“Đắng không?” Cậu hỏi.
Mặt Lương Thừa xám xịt, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng cảm thấy hỏi ra giống như là anh đang nghi ngờ cậu vậy, hồi sau anh chỉ nói: “Không đắng.”
Điện thoại vang lên tiếng nhắc nhỏ, Kiều Uyển Lâm “ui cha” một tiếng: “Tổng kết công việc tháng này em vẫn chưa viết nữa, tối nay không nộp thì chị Cục Súc (*) sẽ giết em chết mất.”
(*) Mấy bữa trước mình để Sư Tử Núi đúng ko, mình sửa lại nha. Lý do ở dưới cmt.
Lương Thừa ra khỏi phòng đóng cửa lại, đầu óc mông lung không biết nên đi đến phòng nào.
Hạ Tiệp nói: “Áo khoác vứt trên sô pha sẽ bị nhăn đó, của ai đây, treo lên đi.”
Lương Thừa đi tới cầm áo khoác Kiều Uyển Lâm vứt bừa bộn lên, cổ áo huống xuống dưới, một tấm thẻ từ trong túi rơi ra.
Anh nhặt lên xem, khách sạn Duyệt Long 8043, là một tấm thẻ phòng.
Đêm xuống gió lớn nhiệt độ hạ thấp, Lương Thừa trằn trọc nghe tiếng gió hết cả đêm, sáng sớm anh đi làm, còn Kiều Uyển Lâm vẫn đang ngáy khò khò trong phòng, giống như muốn bồi dưỡng tinh thần cho buổi hẹn tối nay vậy.
Thật ra thì oan ức cho Kiều Uyển Lâm quá, tới rạng sáng mới viết tổng kết xong, nơm nớp lo sợ gửi cho cấp trên, không giờ năm phút nhận được tin nhắn thoại “nổi bão” siêu dài của Bào Xuân Sơn.
Cậu ngủ thẳng một giấc tới trưa, buổi chiều ra khỏi nhà, hẹn gặp mặt Điền Vũ ở trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Vừa xuống xe, từ xa Kiều Uyển Lâm đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vẫy tay gọi: “Điền Tiểu Vũ!”
Điền Vũ cao hơn một khúc so với hồi cấp ba, trông rắn chắc hơn rồi, tóc cũng được uốn, còn những cái khác thì không thay đổi gì, cậu ta phấn khích nói: “Uyển thần!”
Hai người ôm chặt lấy nhau, quàng vai bá cổ đi vào khu trung tâm thương mại, hồi trước bọn họ thích nhất là cùng nhau đi dạo mua giày.
Vừa đi vừa ôn chuyện cũ, năm xưa Kiều Uyển Lâm tốt nghiệp xong không đi du học, cả lớp đều lác mắt, đến tận bây giờ Điền Vũ vẫn chưa hết bất ngờ.
“Tại sao thế mày?” Điền Vũ hỏi, “Sau khi trợ giảng Lương từ chức, mày như biến thành một người khác vậy.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Nói ra thì dài lắm, tóm lại là bây giờ tao sống rất tốt.”
Điền Vũ nhớ tới tấm ảnh trên vòng bạn bè: “Có phải là vì trợ giảng Lương quay về rồi đúng không? Hai người rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
“Sao vừa về nước là mày nhiều chuyện thế?” Kiều Uyển Lâm nói, “Đi thôi, tao khao mày!”
Đang chuyển mùa, hai người dạo một vòng mua ít quần áo, Kiều Uyển Lâm khao bữa tối. Điền Vũ lái xe của ba cậu ta, ăn xong đi hóng gió thưởng thức cảnh đêm của Bình Hải.
Trò chuyện đến khi khô ran cả miệng, Kiều Uyển Lâm nói: “Đến khách sạn đi.”
Trong văn phòng khoa Ngoại tim mạch, các bác sĩ không cần trực ban đều đã đi hết rồi, chỉ có Lương Thừa làm việc xong vẫn chưa chịu về, ngồi ở bàn lướt điện thoại suốt.
Chủ nhiệm Mạnh tới lấy bình giữ ấm nói: “Tiểu Lương, vẫn chưa về à, cuối tuần rồi đấy.”
Lương Thừa trả lời qua loa: “Vâng, giờ em về đây.”
Chiếc việt dã được rửa sạch bong sáng bóng lái ra khỏi bệnh viện, tốc độ chậm hơn bình thường, dường như chưa nghĩ ra được đích đến, Lương Thừa chống đầu theo thói quen, tì lên ngón tay cắn vết chai sần.
Kiều Uyển Lâm đang làm gì nhỉ?
Gặp mặt Điền Vũ, đến khách sạn chưa?
Bạn cùng bàn cấp ba, hồi đó quan hệ đã rất thân thiết rồi, Kiều Uyển Lâm từng viết nhật ký hoạt động cho Điền Vũ, Điền Vũ suốt ngày ăn đồ ăn vặt của Kiều Uyển Lâm, Kiều Uyển Lâm cũng từng vì trốn anh mà đến nhà Điền Vũ làm bài tập.
Tuy Điền Vũ vô tư hời hợt, nhưng nói một cách tích cực thì là tính cách cởi mở, chơi cùng rất vui, hơn nữa sau khi Kiều Uyển Lâm bị anh tổn thương, thừa nước đục thả câu tặng cho em ấy chai Lão Sơn Sâm.
Phía trước có một chiếc xe lái lụa, Lương Thừa bực bội đập còi xe.
Hiếm khi anh so sánh bản thân mình với người khác, bây giờ chỉ thiếu điều kiểm tra ADN xem gien của ai trội hơn mà thôi. Anh không cách nào xác nhận được, bèn mở đài radio lên.
Giọng nam thê lương lan tỏa khắp khoang xe: “Có phải hứa hẹn với em quá nhiều, hay là những thứ anh cho em không đủ?”
“Mặc em tung hoành, mặc em phóng túng…”
“Sao mà nhẫn tâm trách em sai chứ… là tự do mà anh cho em quá nồng cháy…”
Lương Thừa nghe mà tăng huyết áp, không muốn đoán lung tung nữa, lập tức nhấn chân ga chạy hết tốc lực, đến ngã tư rẽ sang một con đường lớn.
Nửa tiếng sau, chiếc việt dã phanh lại trước cửa khách sạn Duyệt Long.
Lương Thừa xuống xe liếc tòa nhà khách sạn, quy mô có hơi nhỏ hơn trong tưởng tượng của anh, từ cửa xoay tiến vào đại sảnh, không biết sẽ gây ra hậu quả gì.
Lễ tân nhìn thấy anh liền hỏi: “Chào buổi tối, anh có cần tụi em giúp đỡ gì không ạ?”
Lương Thừa hoàn hồn, nói: “Tôi muốn lên phòng 8043 tìm bạn… Bọn họ tới chưa?”
Cô lễ tân kiểm tra hệ thống, nói: “Phòng đó đã có người vào ở, là hai người ạ.”
Lương Thừa: “Ừm.”
“Anh ơi, anh có qua đêm không?” Cô lễ tân hiểu lầm anh cũng muốn vào ở, bèn giải thích, “Bởi vì đó là phòng chủ đề cho hai người, không thể thêm giường đơn được nữa.”
Lương Thừa nói: “Là sao?”
Cô lễ tân kiến nghị: “Nếu như có nhu cầu thì tốt nhất là nên chuyển sang phòng chủ đề ba người.”
Lương Thừa khó tin, mẹ nó còn có phòng cho ba người cơ à?
Là anh lạc hậu quá rồi ư, khách sạn bây giờ đều xem khách hàng là thượng đế như vậy à?
Anh không tiếp tục nói thừa thãi nữa, đi thang máy phải quẹt thẻ, nên anh đi lối cầu thang bộ, chập hai bước làm một đi thẳng lên lầu tám, đến trước cửa phòng 8043, anh hít sâu một hơi.
Khi giơ tay lên lại do dự lần nữa, có lẽ là anh nhầm thôi.
Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện của một người con trai: “Mày cởi áo ra trước đi.”
Ngay sau đó là giọng nói của Kiều Uyển Lâm: “Mày gấp gáp làm gì, tao đang cởi đây này.”
Trước khi nổ tung mạch máu, Lương Thừa dứt khoát nhấn chuông cửa, nhấn xong không muốn đợi thêm giây nào nữa, gõ cửa rầm rập.
Chẳng lâu sau cửa mở ra, Điền Vũ vẫn mặc quần áo chỉnh tề, hết sức kinh ngạc: “Ủa? Trợ giảng Lương?!”
Lương Thừa nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời, đẩy cửa ra bước dài xông vào trong phòng, ngay sau đó liền sững sờ.
Trên giường lớn, Kiều Uyển Lâm đã cởi áo khoác của mình, mới vừa tròng vào áo lông Canada, nhìn thấy Lương Thừa, cậu hoàn toàn sửng sốt, lời nói rỉ ra từ khóe miệng: “… Cũng vừa vặn lắm.”
Bên giường là hai bàn máy tính được đặt bên cạnh nhau, màn hình, headphone, bàn phím, ghế e-sports đều giống hệt nhau, Lương Thừa nhìn quét qua, cầm lấy tờ giới thiệu trên bàn.
Phòng chủ đề e-sports hai người, cùng anh em dắt tay nhau quyết đấu!
Đây là thứ gì vậy trời, Lương Thừa hỏi: “Hai đứa là định…”
Kiều Uyển Lâm nói: “Chơi thử bộ game mà cậu ấy tham gia lập trình.”
Lương Thừa cố gắng điềm nhiên gật gù.
Kiều Uyển Lâm lại nói: “Còn anh thì sao?”
Lương Thừa xoay người lại, nhìn về phía Điền Vũ đang chẳng hiểu mô tê gì, dùng giọng điệu trợ giảng khi xưa, cố gắng cứu vớt mà nói: “Anh đến… để chào mừng cậu về nước.”
Tác giả:
Tiểu Kiều: Cạn lời!