Xin nghỉ phép hai ngày không mở báo thức nên hôm nay Kiều Uyển Lâm dậy muộn, gối nệm bên cạnh đã không còn độ ấm, cậu xuống giường mở cửa, đúng lúc Hạ Tiệp đang đứng trước phòng cậu gõ cửa, bà gọi: “Uyển Lâm ơi, dậy đi con.”
Cậu tỉnh táo ngay, cầm cổ áo nhấc nhấc lên nói: “Dì ơi, con ở bên này…”
Hạ Tiệp thấy lạ “Ủa” một tiếng, thấy đầu tóc cậu bù xù, rõ là mới thức dậy, đang bối rối sao lại đi ra từ phòng của Lương Thừa.
Cái khó ló cái khôn, Kiều Uyển Lâm nói: “Con tìm anh để mượn đôi tất, nhưng không tìm thấy.”
Hạ Tiệp cười nói: “Để dì tìm cho, con mau đi tắm đi.”
Kiều Uyển Lâm vội vàng chui về phòng mình, thu dọn ổn thỏa rồi ra ngoài, cậu tưởng Lương Thừa đi làm rồi, kết quả lại thấy anh và Kiều Văn Uyên đang vừa ăn sáng vừa nói chuyện rôm rả.
Hai người kia đồng thời nhìn về phía cậu, không biết đã âm thầm bày mưu tính kế gì mà đồng thanh nói: “Mua bánh ngọt cho con/em đây.”
Trên đường, hai tay Kiều Uyển Lâm cầm hai cái bánh ngọt mà người cha già và người bạn trai mua cho mình, ngồi gặm trên ghế phụ lái. Lương Thừa nhiều lần ngó sang cậu lúc thì đưa khăn giấy, lúc thì đưa giấy ướt, lòng nơm nớp lo sợ chiếc Mercedes sẽ dính dầu mỡ.
Tới trước cổng đài truyền hình, Kiều Uyển Lâm ăn no căng bụng, lúc xuống xe vẫn còn lưu luyến: “Tối nay anh có phải trực không?”
“Không cần.” Lương Thừa nói, “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì anh tới đón em.”
Danh sách tình yêu của Kiều Uyển Lâm vẫn chưa được thực hiện, bèn hỏi: “Vậy tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”
“OK.” Lương Thừa chẳng biết chút gì về ngành văn nghệ này, không biết phim nào hay phim nào dở, “Anh đặt nhà hàng, em mua vé phim.”
Kiều Uyển Lâm tiến vào tòa nhà trung tâm tin tức, người đứng đợi thang máy rất đông, có thang máy đối diện thì ít người hơn, có lẽ là vì thấy Tôn Trác đang chầu chực trước cửa.
Cậu cũng không thích bắt chuyện với lãnh đạo, nhưng mà Tôn Trác là ngoại lệ, cậu đi sang nói: “Chào sếp ạ.”
Tôn Trác nhìn cửa thang máy gật nhẹ đầu.
Đột nhiên Kiều Uyển Lâm nhớ tới Andrew, hé miệng định nhắc một câu, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại ngậm chặt. Trước mặt mọi người không tiện, quan trọng là số điện thoại cậu để lại chắc đã bị ném vào sọt rác từ đời tám hoánh rồi, dù có bày tỏ mình đã gặp mặt người ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.
Tầng mười hai đông vui như chợ, bên tài trợ mới ký là một nhãn hiệu chăn tơ tằm, tặng cho tổ tiết mục mười mấy bộ, mọi người đang chia nhau dùng thử.
Kiều Uyển Lâm cất tiếng chào hỏi rồi về bàn xử lý những công việc tồn đọng hai ngày nay.
Sau khi đã vào guồng, cậu lật đọc kế hoạch phỏng vấn, phát hiện có một người đã gọi cho tổ tiết mục năm sáu lần xin giúp đỡ.
Những cuộc gọi kiểu này không phải là ít, bởi vì lúc trước bọn họ lười đào bới tin tức, mấy chuyện nhỏ như hạt vừng cũng quay, cho nên chuyện nhà chuyện cửa gì cũng tìm tới bọn họ.
Muôn Nẻo Đường từ từ thụt lùi, sau khi Kiều Uyển Lâm tới cho dù không tính là xoay chuyển càn khôn nhưng cũng xem như là xoay chuyển tình thế. Bây giờ hình tượng tổ tiết mục đã thay đổi nên muốn sàng lọc những tin tức có giá trị hơn.
Kiều Uyển Lâm kiểm tra ghi chép chi tiết, tìm hiểu xong thì quyết định chạy một chuyến, hỏi: “Chia chăn xong hết rồi hả?”
Biên tập nói: “Mấy bộ đẹp bị lấy hết rồi, chỉ còn một bộ màu xám đậm thôi.”
Kiều Uyển Lâm chẳng hề để tâm, nhanh chóng thu dọn cặp, nói: “Chia xong rồi thì một nhóm đi theo em.”
Mọi người lập tức chuẩn bị ngay, trợ lý tạp vụ chuẩn bị xe, mười phút sau, xe của Muôn Nẻo Đường rời khỏi đài truyền hình.
Tiệm băng đĩa nằm ở phía tây bắc thành phố, diện tích không lớn lắm, kinh doanh được hai mươi năm rồi. Gần đó là một làng đại học, buổi tối ba hôm trước có một nhóm sinh viên tới, có hai người hút thuốc, tiện tay vứt đầu lọc đã cháy ở trong tiệm.
Chắc là vô ý thôi, tóm lại là đầu lọc chưa cháy hết tiếp xúc với bao giấy gói ở kệ hàng dưới cùng, rồi bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng. chẳng may là chân ông chủ bị tật, khi dập đám cháy thì bị ngã, thành ra bị gãy một tay.
Kiều Uyển Lâm tưởng là ông chủ nhờ truyền thông tìm tới mấy cậu thanh niên kia, đến tiệm mới biết là phía cảnh sát đã kiểm tra camera đêm đó và tóm được người rồi, cũng đã bồi thường xong hết rồi.
Hóa ra ông chủ từng là một quân nhân, sau khi nghỉ hưu vì cứu người nên dẫn đến tàn tật, ông cũng là một fan điện ảnh thâm niên, thích sưu tập đĩa phim cho nên mở ra tiệm này.
Bình thường ông chủ hay tạo nhóm trò chuyện với những người tàn tật trên mạng, tuần nào cũng tích cóp tiền tổ chức hoạt động chiếu phim cho mọi người. Bây giờ bị thương nên làm việc không thuận tiện, ông hy vọng tổ tiết mục có thể giúp đỡ.
Kiều Uyển Lâm rất cảm động, nghe xong là đồng ý ngay.
Phỏng vấn ở tiệm băng đĩa xong, bọn họ học ông chủ quá trình tổ chức hoạt động chiếu phim, Kiều Uyển Lâm viết đầy ra giấy, lúc đang dự tính số lượng người thì sực nhớ ra buổi hẹn tối nay.
Chắc Lương Thừa đang bận, nên cậu gửi tin nhắn: Tối nay em không đi đến rạp chiếu phim được rồi.
Mười mấy phút sau, Lương Thừa trả lời: Phải tăng ca à?
Kiều Uyển Lâm: Có một tin tức.
Lương Thừa quan tâm nói: Không sao, hôm khác đi cũng được.
Kiều Uyển Lâm: Nhưng mà có thể đi chỗ khác xem phim đó.
Lương Thừa không hiểu câu này, nhưng mà hội nghị sắp bắt đầu rồi nên anh cất điện thoại vào không hỏi nhiều nữa.
Mỗi quý sẽ mở một cuộc hội nghị theo thường lệ, chủ yếu là nghe lãnh đạo nói chuyện, trong hội trường xếp ngồi theo khoa, một phòng áo blouse trắng tranh thủ thời gian tám chuyện.
Lương Thừa cầm một quyển truyện tranh, tịch thu tạm thời từ chỗ bệnh nhi, vắt chéo hai chân đặt lên đầu gối lật ra đọc.
Bác sĩ Tiểu Hồ ghé sang chủ động tiết lộ: “Khoa ung bướu truyền tin, cái người tên Andrew vừa đoạt giải hóa ra là một nhà khoa học nữ.”
Lương Thừa nghe Kiều Uyển Lâm kể từ lâu rồi: “Ừm.”
“Rốt cuộc thì chuyện gì mới có thể lay động được anh vậy hả anh Lương của em ơi?” Tiểu Hồ tiếp tục, “Chủ nhiệm Dương của khoa ung bướu bệnh viện chúng ta đi Mỹ du học về đó, bạn học của ổng lúc trước từng làm chung phòng nghiên cứu với Andrew.”
Lương Thừa: “Ừm.”
Tiểu Hồ vẫn chưa chịu từ bỏ: “Nghe nói hồi Andrew còn đi học do bị kì thị giới tính nên chọn tên cho nam. Mọi người tưởng đống thành tích chồng chất đó là từ một người đàn ông, kết quả lại là một phụ nữ, đối phương kinh ngạc sẽ lấy lòng bà ấy.”
Dù chưa từng gặp mặt nhưng Lương Thừa có thể tưởng tượng ra được sự kiêu ngạo đó, cũng có thể thấu hiểu cách thức phản kích như một “trò đùa dai” đó.
“Haiz.” Tiểu Hồ cảm thán, “Hình như Andrew không kết hôn cũng chẳng có con cái, xem ra thiên tài đều chẳng màng chuyện thế tục, em không làm nổi rồi.”
Lương Thừa hiểu “chuyện thế tục” bao gồm yêu đương và thất tình lục dục, cuối cùng mới phụ họa một câu: “Tôi cũng không làm nổi.”
Dù sao thì cái danh “hoa đã có chủ” đã được lan truyền khắp Nhược Đàm rồi, mỗi lần nhắc tới anh cũng không phủ nhận, bác sĩ Tiểu Hồ trố mắt nhìn anh, nói: “Chẳng lẽ chị dâu sắp có tin vui rồi hở?”
Sự chú ý của Lương Thừa đặt trên quyển truyện, anh bật cười.
“Chẳng lẽ chị dâu đã…” Bác sĩ Tiểu Hồ hỏi, “Anh Lương, anh ăn cơm trước kẻng hả?!”
Lương Thừa: “… Học phí ở Đức Tâm cậu trả hộ tôi à?”
Hội nghị bắt đầu kịp lúc, chứ nếu còn thảo luận nữa thì chắc sẽ nghiên cứu xem nên đẻ đứa thứ hai hay là buộc garô (*) mất thôi. Hội nghị hết sức trầm lặng, Lương Thừa dán sát vào lưng ghế không nhúc nhích gì, thỉnh thoảng nắm tay lại đặt dưới mũi ngáp một cái.
(*) buộc garô: phương pháp tránh thai
Hội nghị kết thúc thì sắp đến giờ tan làm, dù sao cũng hủy hẹn nên không vội gì, anh đợi đồng nghiệp về gần hết mới đứng dậy.
Trời tối đen như mực, chiếc việt dã màu đen bao trùm ánh sáng neon bên trong, Lương Thừa thả chậm tốc độ, do dự không biết nên về tiểu khu Minh Hồ hay là về chung cư của mình.
Lúc bình thường khi không có Kiều Uyển Lâm thì anh ở đâu cũng như nhau, bây giờ lại nghĩ, ăn một bữa cơm tối với Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp cũng là ý kiến hay.
Vẫn chưa quyết định xong thì Kiều Uyển Lâm đã gửi định vị tới.
Lương Thừa mở máy dẫn đường ra, định vị hiển thị là một quảng trường ở phía bắc thành phố, anh không thèm hỏi đã quay đầu ngay, tăng tốc chạy về phía bắc.
Trên đường đợi đèn đỏ, Lương Thừa gọi cho Kiều Uyển Lâm nhưng không ai bắt, nên anh cứ đi tới điểm đến trong mơ hồ.
Quảng trường này đã có từ lâu, tính chất cũng giống như khu dân cư ở ngõ Vãn Bình, bình thường xe qua lại không nhiều, tối nay thì lại hơi đông.
Lương Thừa giảm ga, không biết phía trước có phải xảy ra tai nạn gì không, chầm chậm lái tới một đoạn, nhìn thấy không ít xe cộ rẽ vào cổng quảng trường.
Anh đánh vô lăng rẽ theo, diện tích quảng trường khá rộng, bốn phía là những ngọn cây tùng, giữa những ngọn cây thấp thoáng một tòa tháp nhỏ đã được xây dựng từ mấy trăm năm trước.
Ở giữa quảng trường là nơi tụ tập đông người nhất, phía trước có giăng một tấm màn trắng thật lớn, liên tục có những chiếc xe hơi dừng lại ở đây.
Lương Thừa tìm một chỗ phía ngoài rồi tắt máy xuống xe.
Trong đám người phía trước, Kiều Uyển Lâm tìm tới từng hàng xe, vì là tác nghiệp ngoài trời nên cậu mặc một cái áo lông khoác thêm một cái áo ngoài do cơ quan phát, cả người đều bừng bừng sức sống.
“Anh ơi!” Cậu nhìn thấy bóng người cao lớn dựa vào cửa xe, không kịp chờ đợi đã hô gọi.
Lương Thừa dang hai tay đón lấy cậu, hỏi: “Ngài phóng viên đại tài, đây là gì thế?”
Kiều Uyển Lâm cười nói: “Xem phim á.”
Bình thường người tàn tật ra ngoài không tiện, những khó khăn họ phải vượt qua là những điều mà người khỏe mạnh chưa từng trải nghiệm. Đa số bọn họ đều khát vọng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vì thế mỗi khi chiếu phim đều ở ngoài trời, cho mọi người cơ hội được ra khỏi nhà.
Vết thương của ông chủ tiệm băng đĩa cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa, tổ chuyên mục không thể cứ làm thay mãi được, vì thế trên chương trình Muôn Nẻo Đường đã mời gọi cư dân thành phố cùng tới xem phim, vừa để cho nhóm người tàn tật không còn gò bó trong cộng đồng của riêng mình, vừa chiêu mộ được tình nguyện viên tham gia công việc chiếu phim về sau.
Tối nay ngoại trừ những người bạn tàn tật mà ông chủ tiệm liên lạc được thì cũng có rất nhiều người thành phố tới tham gia, quảng trường dần trở thành một rạp chiếu phim ngoài trời.
Kiều Uyển Lâm ở ngoài bận rộn cả một buổi chiều, người lạnh cóng, mặt đỏ ửng, nói: “Chúng ta cũng xem cùng họ được không anh?”
Lương Thừa dùng bàn tay to lớn của mình ôm mặt cậu, xoa nắn tới khi ấm lên, vừa đáp: “Được, nghe em hết.”
Trời lạnh rồi, Kiều Uyển Lâm đi lấy chăn tơ tằm được phát. Lương Thừa dòm ngó xung quanh, anh chưa tới rạp chiếu phim bao giờ, cảm thấy cách xem phim này khá là mới lạ.
Đứng ngẩn ra một hồi, Lương Thừa học theo những đôi tình nhân khác, mở cốp sau lên, đặt hai cái gối tựa, khi thấy mọi người ngồi lên thì chau mày ngay.
Không bẩn sao? Đã khử trùng chưa?
Sau đó Kiều Uyển Lâm tới túm anh ngồi lên.
Thân xe hơi lắc lư, Lương Thừa buông cặp chân dài xuống, trong vẻ anh tuấn toát lên sự câu nệ, Kiều Uyển Lâm mặc dày cộm, vụng về đắp chăn lên người mình.
Có mấy người nhiệt tình còn đem theo cả nước nóng và đồ ăn vặt, liếc qua hai người thấy họ lạnh lẽo quá nên ném cho một gói bắp rang bơ.
Cặp tình nhân bên cạnh ôm lấy nhau.
Lương Thừa liếc mắt một cái, không chịu thua thiệt, kéo Kiều Uyển Lâm tới ngồi trước người mình, vòng tay ôm cậu, trước mặt công chúng da mặt hơi mỏng, nói hoa mỹ: “Em cản gió cho anh.”
Phim bắt đầu chiếu, là bộ “Sau cửa sổ” của Alfred Hitchcock. nam chính là một phóng viên, do bị thương nên ở trong chung cư không có gì làm, anh nhìn lén sang cửa sổ ở tòa nhà đối diện thì phát hiện một vụ mưu sát.
Kiều Uyển Lâm đã xem bộ phim này từ lâu rồi, được bộ phim dẫn hướng, nếu không thì năm mười sáu tuổi cũng không dám chơi trò mạo hiểm vượt biển theo dõi kia.
Những khán giả trước màn hình đều là những người tàn tật, hôm nay Kiều Uyển Lâm nhận được rất nhiều lời cảm ơn, cậu thấy hài lòng lắm, nhưng cũng khá mệt, nằm ngả vào lòng Lương Thừa như chim nhỏ về tổ.
Dù đang ở mùa đông giá rét nhưng cậu lại nhớ về mùa hạ xa xăm, khẽ hỏi: “Anh có nhớ giáo đường Lan Minh không?”
Đương nhiên là Lương Thừa nhớ chứ, bọn họ đã giúp đỡ tổ chức lễ cưới tập thể cho một nhóm người câm điếc, đứng dưới cây ngô đồng đằng sau giáo đường, chỉ có hai người nghe thấy lời thề ngày hôm đó.
Anh nói: “Anh còn nhớ em cố ý nắm tay anh.”
“Tại em căng thẳng quá mà.” Kiều Uyển Lâm nói, “Bây giờ em cũng căng thẳng một xíu.”
Lương Thừa hỏi: “Căng thẳng chuyện gì?”
Dưới tấm chăn tơ tằm, Kiều Uyển Lâm nắm lấy bàn tay của anh đang đặt trên bụng mình, cuộn tay anh lại thành nắm đấm, sau đó dựng ngón cái lên.
Quên hết tất cả những thủ ngữ học hồi xưa rồi, cậu chỉ nhớ cái này, là đáp án của cô dâu chú rể đọc cho nhau nghe trước sự chứng kiến của mục sư, sau khi lời thề kết thúc.
Kiều Uyển Lâm chạm vào đầu ngón tay cái của Lương Thừa, nhẹ nhàng vuốt xuống theo mu ngón tay, vuốt tới khớp xương, bọn họ cùng nhau hoàn thành ngôn ngữ kí hiệu.
Cậu ngước mặt lên: “Vậy có nhớ cái này không?”
Lương Thừa giả vờ: “Cái này là cái gì?”
Từ mùa hạ tới mùa đông, từ quá khứ tới hiện tại, Kiều Uyển Lâm hà ra một làn khói trắng ấm nóng, nói: “Là em yêu anh.”Thủ ngữ “yêu” của người trung quốc: Lòng bàn tay này vuốt dọc ngón tay cái tay kia