Tam Nhật Triền Miên

Lâm Thiên Long giật mình tỉnh dậy, mặt đầy mồ hôi lạnh, cả người tê mỏi, tựa như vẫn bị điểm huyệt vậy, quay đầu sang bên cạnh, lại phát hiện hóa ra Liễu Dịch Trần đang nằm ngủ cạnh mình, một tay một chân gác lên người hắn, hại hắn tưởng rằng mình bị trói gô rồi.

Nổi giận đùng đùng hất tay chân y ra, hắn chẳng hiểu sao mình lại mộng mị ra chuyện vừa nãy, đúng là bị ma ám thật rồi.

Vừa mới tính ngồi dậy, lại phát hiện phần hông không nghe lời mà mềm nhũn ra, chẳng ngờ vừa trở mình một cái, toàn thân đã đau nhức như bị thiên quân vạn mã đạp lên.

“Ặc… đau quá.” Cắn răng rên rỉ, lúc này hắn mới nhớ ra đêm qua xảy ra cuyện gì.

Càng nhớ sắc mặt càng đen, rất nhanh, mặt hắn hết xanh lại đỏ, hết đỏ lại trắng, hết trắng thì tím bầm lại, nghiến răng nghiến lợi quay đầu, lại thấy Liễu Dịch Trần ngủ say mà vẫn cố xích lại gần mình, hai hàm răng Lâm Thiên Long phát ra tiếng kin kít.

Cái tên khốn kiếp này lại còn dám ngủ bên cạnh mình, cho rằng mình không dám giết y sao?

Càng nghĩ càng tức, Lâm Thiên Long bực bội vung tay đánh y một quyền, lại đau khổ phát giác, tuy rằng huyệt đạo đã được giải khai, nhưng eo và đùi vì bị gập quá độ, giờ căn bản không còn sức lực, mỗi khi cử động lại đau như bị kim châm.

“Mẹ nó, tha cho ngươi lần này, đợi lão tử cử động được đi, sẽ dạy dỗ nhà ngươi sau.” Lâm Thiên Long bất lực nói, sau đó nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục nghỉ ngơi.

Mà Liễu Dịch Trần đang say giấc nồng chẳng hề hay biết chuyện gì, giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh, hai người một cường tráng một thon thả quấn chặt lấy nhau trên giường…

Khi Lâm Thiên Long thức giấc lần thứ hai, thì ngoài cửa sổ mặt trời đã xuống núi.

Chống thắt lưng miễn cưỡng ngồi dậy, Lâm Thiên Long liền nghe thấy tiếng mở cửa.

“Thiên Long, ngươi tỉnh rồi à?” Giọng nói có phần vui vẻ. Lâm Thiên Long quay ra nhìn, chính là Liễu Dịch Trần, tay còn đang bưng một chiếc khay, bên trên để một bát mỳ, bên cạnh là đĩa thịt bò.

Lâm Thiên Long lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Dịch Trần, nhưng Liễu Dịch Trần lại cứ như không để ý tới vẻ mặt của hắn, vẫn tươi cười, đặt khay đồ ăn lên trên bàn.

“Thiên Long, hẳn là ngươi đói rồi, ngủ lâu như vậy, lại ăn bát mỳ đi.”

“Liễu Dịch Trần! Ngươi cho lão tử là thằng ngu à? Ngươi tưởng rằng chuyện tối qua cứ thế là xong hả?” Lâm Thiên Long căm giận nói.

“Ý? Chuyện tối qua…” Liễu Dịch Trần quay đầu nhìn hắn, sau đó hơi có chút xấu hổ cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Sao có thể coi như xong chứ.”

“Biết thế thì tốt!” Lâm Thiên Long đập mạnh xuống giường một cái. “Nói, ngươi muốn chết thế nào!”

“Hả? Sao phải chết?” Liễu Dịch Trần ra vẻ không hiểu.

“Cái tên khốn kiếp này! Tối qua ngươi làm một chuyện… không bằng cầm thú với ta.” Nói đến đây, Lâm Thiên Long không khỏi đỏ mặt, cứ thấy cách nói này quái quái sao ấy.

“Không bằng cầm thú?” Liễu Dịch Trần cắt ngang lời hắn. “Ngươi đang nói gì vậy Thiên Long. Đêm qua chẳng phải là ngươi cầu hôn ta trước, sau đó ta đồng ý, rồi chúng ta động phòng còn gì?”

“Dóc tổ! Lão tử cầu hôn ngươi hồi nào.” Lâm Thiên Long rống giận.

“Thế nhưng… là ngươi sờ môi ta trước mà.” Liễu Dịch Trần cười nho nhã trả lời.

“…” Vào thời điểm mấu chốt, Lâm Thiên Long lại chột dạ. Nhưng hắn lập tức phản bác lại: “Nói bừa! Ta sờ miệng ngươi thì làm sao, chẳng liên quan chi đến cầu hôn cả.”

“Đương nhiên có liên quan rồi.” Liễu Dịch Trần ngồi xuống, chậm dãi giải thích: “Đây là truyền thống của gia tộc ta, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần bị ai khác chạm vào môi, thì bắt buộc phải lấy người đó.”

Nói đến đây, y nhìn Lâm Thiên Long một cái: “Tối qua thừa lúc ta ngủ lén sờ môi ta. Có phải vì ngươi biết nhà ta có giáo huấn này hay không?”

“Dóc tổ!!!” Lâm Thiên Long thổ huyết đến nơi. “Rõ ràng là ngươi đối với ta…”

“Nói thế nào đi nữa…” Liễu Dịch Trần lại cắt ngang lời hắn. “Thiên Long, hôm qua chiếu theo giáo huấn của gia tộc, ngươi cầu hôn ta, ta cũng đã nhận lời rồi, hơn nữa lúc động phòng, ngươi rõ ràng cũng rất hưng phấn mà.”

Nói đến đây, còn cố ý liếc xuống dưới đũng quần của Lâm Thiên Long một cái.

Nghe y nói, Lâm Thiên Long liền nhớ tới phản ứng của mình đêm qua, đồng thời cũng nhớ tới giấc mơ kia, thế là càng thêm chột dạ.

“Ừm, ta cũng biết, Thiên Long ngươi là nam nhân, hẳn là có phần không chấp nhận được.” Liễu Dịch Trần nói tiếp, Lâm Thiên Long liên tục gật đầu.

Không sai, hắn chẳng hiểu sao bị một nam nhân thượng tới hai lần, lần đầu trúng xuân dược tì thôi đi, nhưng tối qua thì tính sao đây, mình rốt cuộc lại có phản ứng, lẽ nào mình thích một nam nhân thật sao? Nhưng kết nghĩa phu thê thì phải một nam một nữ mới được, hai gã nam nhân có thể kết phu thê sao?

“Nhưng trong gia tộc ta, nam nhân ở bên nam nhân là chuyện rất bình thường.” Liễu Dịch Trần chăm chú giải thích.

“Bình thường???” Lâm Thiên Long thấy quái gở, khi ở núi Khốn Long, hắn trước giờ chỉ thấy một nam một nữ ở bên nhau. Chưa từng thấy trường hợp nào là hai nam nhân cả. Thế nhưng hắn lại nghĩ, mình chưa từng đến nơi nào khác, mà quê mình chỉ là một thôn nhỏ, sau này lên thẳng núi Khốn Long, không rõ mấy việc này cũng là chuyện bình thường.

“Hơn nữa… Đừng có quên, Thiên Long, hôm qua ngươi sờ mó ta trước.” Liễu Dịch Trần liếc hắn, lời nói vô cùng có sức nặng. Tối qua là Lâm Thiên Long sờ mó y trước, điểm này chính là chỗ dựa của y.

“…” Lâm Thiên Long im lặng không nói, hắn luôn thấy mình chịu thiệt to, nhưng tối qua đúng thực là hắn động thủ trước, đến giờ vẫn chẳng rõ sao mình lại làm thế, đúng là bị ma nhập thật rồi.

“Vậy đi.” Cuối cùng, Liễu Dịch Trần kết lại vấn đề: “Thiên Long có thể còn chưa quen với sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng bằng chúng ta phát triển chậm một chút, tối qua ngươi chạm ta trước, chứng tỏ ngươi không hề phản cảm với ta, đã như vậy, chúng ta sống chung với nhau, ngươi cũng không chịu thiệt thòi phải không nào?”

“Hơn nữa ta đảm bảo…” Nhìn ánh mắt Lâm Thiên Long đã dao động, Liễu Dịch Trần lập tức thêm một câu: “Chỉ cần ngươi không chạm vào ta, ta tuyệt đối không động thủ với ngươi, thế nào?”

“Được… thôi…” Lâm Thiên Long do do dự dự tán thành, hắn không rõ mình thích Liễu Dịch Trần hay không, nhưng nói thật, ai mà ghét bỏ gương mặt xinh đẹp mĩ miều kia được chứ, hơn nữa, đến giờ hắn cũng chẳng hiểu sao cơ thể mình lại phản ứng mạnh với Liễu Dịch Trần, đã vậy, vốn định rằng hai người cùng về huyện Quan Hà hỗ trợ điều tra án, vậy cái gọi là sống chung với việc đó cũng có khác nhau đâu, sống chung một thời gian cũng không việc gì.

“Vậy được rồi.” Vừa nghe Lâm Thiên Long tán thành, lòng Liễu Dịch Trần liền thở phào một hơi. Y sợ nhất là Lâm Thiên Long kiên quyết bỏ đi, chỉ cần còn có thể ở bên hắn, dựa vào phản ứng của Lâm Thiên Long trong hai lần đó, y tin rằng hắn nhất định sẽ thích mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui