Tâm Như Mộng

TÂM NHƯ MỘNG - GIA TỘC PHONG VÂN I - Lạc Hy
Văn án:
"Có thể em không bao giờ biết được, ngày em quay lưng lại với tôi là ngày cả thế giới trong tôi chỉ còn là bóng tôi vô tận..." - Lãnh Mạt Diễn
"Mạt Diễn, em yêu anh! Vì quá yêu anh nên em phải quay lưng lại mà bước. Anh sẽ không bao giờ biết, rời xa anh là mỗi ngày em chết đi sống lại bao nhiêu lần...nhưng không sao cả, chỉ cần biết anh còn trên thế giới này, đối với em đã là quá nhiều rồi, thật đấy!" - Tịch Hiên
Tình yêu của họ ra sao? Chuyện gì xảy ra mà khiến họ như thế?
Chương 1: Mưa không thế khiến mọi thứ về em lu mờ
Los Angeles – chiều nay mưa như thác đổ. Anh đứng lặng yên trước cửa sổ sát đất trong văn phòng cao cấp tầng 99, đưa đôi mắt lãnh tĩnh nhìn mọi thứ nhỏ xíu bên ngoài màn mưa ào ào lạnh lẽo… Mới đó mà đã 8 năm rồi, thời gian như thoi đưa, cảnh còn người mất…
……………
………

Cốc, cốc!
- Mời vào!
- Tổng giám đốc! Đây là tài liệu mà ngài cần. Tôi đã đặt vé máy bay lúc 2h chiều theo yêu cầu của ngài, ngài có bổ sung gì không ạ?
- Được rồi, cảm ơn cô! À, nhắn Dean lên đây gặp tôi.
- Vâng!
Aya xoay người ra ngoài, sẵn tiện khép cửa lại. Cô đã làm việc cho tổng giám đốc 5 năm rồi, có thể nói anh là một lãnh đạo tốt, biết quan tâm đến ý kiến của nhân viên nhưng lại quá lạnh lùng. Cô tiếp xúc với anh lâu như vậy nhưng thật sự cũng chẳng dám trò chuyện hay đùa giỡn trước mặt anh. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô cũng có chút mơ mộng được làm bạn gái của một người đẹp trai mà lại giàu có như thế, nhưng ý tưởng đó sau 10p gặp anh cô đã ném lên tận 9 tầng mây xanh – anh là một người rất khó gần.
Lúc cô mới đến công ty này, cũng có nghe một số lời đồn đại. Ở chốn công sở kẻ đến người đi này tất nhiên không tránh khỏi người ta lời ra tiếng vào. Nghe mấy chị bên phòng thư ký rãnh rỗi tám chuyện, 10 năm trước sếp của cô không phải tuýp người lạnh lùng như thế, anh tuy ít nói nhưng trên người không bao giờ có vòng “áp thấp nhiệt đới” như bây giờ. Lúc đó sếp là một chàng trai đầy nhiệt huyết với sự nghiệp, luôn luôn cố gắng phấn đấu quên mình, là một doanh nhân thành đạt mà người người ao ước cho đến khi có một người chạm được vào trái tim ngoài lạnh nhưng trong nóng ấy, đã thay đổi hoàn toàn con người anh, họ yêu nhau 2 năm rồi người ấy đột nhiên biến mất, khiến anh trở thành như bây giờ. Câu chuyện là như thế nhưng lý do mà hai người họ chia tay thì không một ai biết được… Người đó là một cậu con trai, cô nghe mà cũng bất ngờ. Đồng ý ở nước Mỹ này cũng không kỳ thị người đồng tính nhưng cô chỉ là không tin được người sếp đẹp trai của cô lại là người đồng tính, hoặc theo như câu người ta vẫn thường nói “ Tôi không phải đồng tính, chẳng là người tôi yêu là một người đồng tính” – và đối với cô, dù anh là ai cũng không thể ngăn chặn sự ngưỡng mộ cũng như kính trọng của cô đối với anh. Vì thế mà 5 năm qua, cô vẫn được ở bên cạnh anh làm một trợ lý xuất sắc.
Nơi cô đang làm là một tập đoàn đa quốc gia chuyên kinh doanh về lĩnh vực xây dựng, lắp đặt các công trình, kiến trúc cao cấp, cả bất động sản cũng như trang trí nội thất. Tập đoàn J.S là tập đoàn lớn nhất nhì thế giới trong lĩnh vực này, mà hiện nay người quản lý lớn nhất là sếp của cô – Lãnh Mạt Diễn.
Cộc, cộc! Một bàn tay gõ khẽ lên bàn Aya.
- Nghĩ gì mà chú tâm thế?
- Ah, giám đốc đang chờ anh bên trong.
- Làm việc không chuyên tâm là tôi trừ lương em đấy nhá! – Dean cười khẽ xoay người đi.
Aya ngượng ngùng, lè lưỡi nhìn theo anh. Dean Saw là trưởng phòng tài chính, nên cô không nghi ngờ nếu lương mình bị trừ với lí do anh vừa nói.
………………..
…………
….
- Cậu tìm mình?
- Ngồi đi! – Mạt Diễn chỉ vào bộ sô pha giữa phòng, đầu vẫn chưa ngẩng lên khỏi chồng hồ sơ.
- Nghe nói chiều nay cậu bay sang Ý, bên đấy lại có chuyện gì à? – Dean ngồi xuống một góc soopha, tự rót cho mình một tách trà.
Quan hệ giữa anh và Diễn cũng không đơn giản là cấp trên và cấp dưới, mà còn là bạn bè lâu năm. Gia đình anh và gia tộc Lawrence có nguồn gốc sâu xa, từ khi còn bé xíu anh đã được người nhà bồi dưỡng như một trợ thủ tương lai phụ tá cho người thừa kế gia tộc Lawrence, nên anh và Diễn có thể nói là lớn lên bên nhau. Mà Mạt Diễn là một trong 2 người thừa kế dòng chính trong gia tộc.
Mạt Diễn khép tập hồ sơ lại, anh ngã ngữa ra ghế, đôi mắt u tối nhìn ra bầu trời vẫn âm u vì cơn mưa, suy nghĩ điều gì đó mà chẳng ai có thể đoán được. Dean rất không thích ánh mắt ấy của anh, bởi cậu nghĩ rằng khi Diễn có ánh mắt đó sẽ có người xuống địa ngục trong thời gian sắp tới.
- Eichen đang hành động, hiện nay lão đã bất chấp tất cả chỉ vì muốn đá tôi ra khỏi cái ghế này – Mạt Diễn lên tiếng.
- Cái đấy còn phải xem năng lực của lão tới đâu. Cái kiểu ăn không ngồi hưởng thụ, sau đó còn muốn chiếm đoạt tất cả ấy chẳng có người nào đạt được kết cục tốt. Ai mà chẳng biết trong cái gia tộc đó, mọi thứ họ có đều do cậu ban cho – Dean bất mãn lên tiếng.
- Cậu cũng biết là trong cái chốn người người “ăn thịt lẫn nhau” đó, đâu có cái gọi là tình thân. Bấy lâu nay họ chỉ xem tôi là công cụ để đạt được lợi ích tốt nhất, mà cái vị trí thừa kế đó đâu có dễ ngồi như vậy…
- Thế lão ta đang làm gì? Chính lão cho cậu cái vị trí kế thừa “dự bị”, thế bây giờ lão bất chấp tất cả để làm gì?
- Lão không còn nhiều thời gian Dean à, căn bệnh ung thư đang khiến lão đến gần với cái chết hơn. Mà một khi lão chết, lão sợ rằng vị trí thừa kế mà lão dày công cực khổ gìn giữ cho con trai lão sẽ bị tôi – một đứa có dòng máu lai chiếm đoạt.
Dean thở dài, anh hiểu những điều Diễn nói. Mạt Diễn là con rơi của ông Kat Lawrence với bà Lãnh Diệu Hinh, vì bà là người Châu Á nên Diễn thừa hưởng màu tóc đen của mẹ, vóc người cao lớn và màu mắt xám của cha. Dù mang dòng máu lai nhưng không ai có thể phủ nhận năng lực lãnh đạo hơn người của Diễn trong gia tộc – điều mà con của Eichen không thể so sánh được.
- Có cần tôi về cùng cậu không? – Dean hỏi.
- Bây giờ thì chưa cần, tôi có thể đối phó được. Tôi có việc cho cậu đây!
Anh lấy trong ngăn tủ là một tập tài liệu được đóng kín, đưa cho Dean. Dean tò mò mở ra xem, càng xem đôi mày anh càng nhíu lại, sau đó anh đóng lại, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn Diễn.
- Cái này làm sao cậu có?
- Cậu không cần biết! Việc của cậu là trong thời gian tôi về gia tộc, đem từng tên từng tên xuống địa ngục hết đi, bất chấp mọi thủ đoạn. Bọn họ muốn chơi, tôi chơi với bọn họ.
- Đây là danh sách ở Mỹ thôi hả?
- Ừ, bên Ý vẫn còn nhưng tôi sẽ tự xử lí. Nhớ là đừng bứt dây động rừng. – Đôi mắt anh lóe lên những tia sáng lạnh lẽo.
- Mạt Diễn, tôi có từng nói với cậu rằng “Cậu thật là đáng sợ ” chưa?
- Cám ơn lời khen! – Anh bâng quơ đáp.
Dean lắc đầu đứng lên, cầm theo tập tài liệu đi ra cửa. Như nhớ đến điều gì đó, anh muốn nói rồi lại lưỡng lự…
- Còn chuyện gì à?
- Ừ…là về Tịch Hiên.
Nghe đến cái tên đó, Mạt Diễn sững người, dừng luôn cây bút trên tay. Không khí trong phòng dường như đóng băng theo hai chữ đó.
Chương 2: Tịch Hiên
Bắc Kinh – Trung Quốc.
Vương Phủ Tỉnh ngày đêm tấp nập, trên con đường trải dài sầm uất tráng lệ, người người nói cười, người người mua sắm. Đây là trung tâm thương mại lớn nhất Bắc Kinh với các cửa hàng thủ công mĩ nghệ lớn nhất Trung Quốc, các hiệu sách sang trọng nhất nhì…
Trên quảng trường Tân Đông An, có một cậu trai xinh xắn, chạc 18 19 tuổi đang say mê nhìn người đàn ông đối diện viết thư pháp. Cậu có gương mặt thanh tú động lòng người, nhưng cái gương mặt ấy thật ra không thích hợp lắm với một đứa con trai như cậu, thế nên lúc nào cậu cũng để một ít tóc mái che đi gương mặt ấy. Cậu không ngại bị trêu chọc, nhưng cậu rất ngại phiền phức – nhất là những tên lưu manh cùng trường hay đem gương mặt cậu ra xoi mói.
Cậu đến Bắc Kinh cũng được vài hôm rồi, đó là sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Bắc Kinh chuyên ngành Marketing, hôm nay là lần đầu tiên cậu ra khỏi phòng ký túc xá của mình mà đi thăm thú đó đây. Nghe người ta bảo rằng Vương Phủ Tỉnh là một nơi sầm uất với rất nhiều món ăn ngon nên cậu đi xe buýt một mạch tới đây.
Cậu chăm chú nhìn bài thơ của Lý Bạch đang hoàn thành dần trên trang giấy, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi niềm kỳ lạ…
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng
Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương
Vân vũ Vu sơn uổng đoạn trường
Tá vấn Hán cung thùy đắc tự
Khả lân Phi Yến ỷ tân trang
Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan
Trường đắc quân vương đới tiếu khan
Giải thích xuân phong vô hạn hận
Trầm hương đình bắc ỷ lan can
Dịch thơ: (Khúc Thành Bình - Theo Trương Thái Du)
Tưởng mây là áo mặt là hoa
Gió xuân sương sớm níu hiên nhà
Nếu chẳng gặp người trên Quần Ngọc
Thì hẹn Dao Đài dưới ánh Nga.
Một đóa hồng tươi, ngát lệ sương
Núi Vu thần nữ uổng buồn vương
Hỏi trong cung Hán ai nào sánh
Thương Triệu ái phi cậy phấn hương.
Người đẹp cùng vui với chúa hoa
Vua ngắm cười hoài, mãi kiêu sa
Khỏa đi muôn hận xuân đưa gió
Tựa song đình bắc thưởng trầm xa.
Người đàn ông gác bút lên nghiên mực, ngẩng đầu lên nhìn cậu cười. Gương mặt hiền hòa hướng cậu khẽ hỏi:
-Thích không cậu nhóc?
-Ơ…rất đẹp ạ! – Cậu ngây ngô đáp.
-Cậu tên là gì?
-Tịch Hiên, Tịch trong tĩnh mịch, Hiên trong hiên ngang.
-Một cái tên rất hay! – Người đàn ông lại cầm bút điền lên mấy chữ vào trang giấy, sau đó thổi khô đưa cho cậu – Tặng người tri âm!
-Ah…thật không ạ? – Cậu ngẩn ngơ hỏi.
Người đàn ông mỉm cười nhìn cậu nhận lấy bức tranh, sau đó từ tốn thu dọn bút nghiên của mình. Xong xuôi mọi thứ, người đàn ông nói với cậu: “Chúc cậu sớm tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình.” - rồi hòa mình vào dòng người tấp nập. Tịch Hiên nhìn theo cho đến khi bóng người mất hút trên con đường, có lẽ sẽ chẳng ai hiểu tại sao người đó lại chúc cậu như thế nhưng Tịch Hiên lại hiểu hơn ai hết ý nghĩa của việc tìm tình yêu đích thực là thế nào…
Tịch Hiên nâng người đứng dậy, đứng giữa quảng trường rộng lớn này, cậu chẳng có cảm giác gì khác ngoài sự lạc lõng. Phải, cậu là gay – người ta thường gọi là đồng tính luyến ái chết tiệt. Lần đầu tiên biết được tính hướng của mình, ngoài sợ hãi và bất lực, cậu chẳng có gì khác. Khoảng thời gian đó cứ như địa ngục vậy, cậu sợ tiếp xúc với mọi người vì lúc nào cũng sợ người ta biết được tính hướng của cậu, sợ bị gê tởm, xa lánh…
Cho đến một ngày, cậu cũng chấp nhận sự thật. Cậu biết yêu người đồng tính không phải là bệnh, cậu nhìn thấy người khác cũng không cảm thấy có gì đáng sợ nhưng khi chính bản thân mình trở thành một trong số họ, cậu mới biết con đường đó khó khăn đến mức nào. Chỉ việc khiến người nhà chấp nhận thôi cũng là một chuyện khó hơn lên trời.
Cậu thở dài, xoay người bước đi nhưng không ngờ vừa xoay đã đụng ngay vào một bức tường người to lớn, khiến cậu bật ngửa ra sau. Cậu nhắm mắt chờ đợi mình tiếp xúc với đất mẹ thân yêu nhưng một bàn tay to lớn đã níu ngay cậu lại. Cậu lọt thõm vào ngực người đó, yên trí mọi thứ vẫn nguyên xi, không đau đớn.
-Cậu không sao chứ? – một giọng nói trầm tĩnh, đầy quyến rũ vang lên bên tai cậu.
Tịch Hiên hé mắt ra nhìn, và rồi cậu ngẩn ngơ. Đó là một anh chàng vô cùng đẹp trai với màu mắt xám đẹp chết người, vóc người cao to hoàn hảo đến từng milimet. Với một người có sự yêu thích đối với vóc dáng như cậu thì không nghi ngờ rằng, anh chàng đang ôm cậu đây là người đẹp trai nhất trong tất cả những người mà cậu đã gặp trong cuộc đời mình.
Thấy cậu vẫn nhìn mình chăm chú, anh ta lại hỏi một lần nữa:
-Cậu không sao chứ?
-Ah…không…không sao! Cám ơn anh – Cậu ngại ngùng dời mắt khỏi anh.
-Không có gì, sau này đi đường nhớ cẩn thận! – Anh ta nhắc nhở cậu rồi tiếp tục bước đi. Chiếc áo măng tô màu café bao quanh con người anh ta càng khiến anh ta càng thêm thần bí, chẳng hiểu sau cậu lại rùng mình.
Tịch Hiên thở phào, xoay người bước đi. Cậu phải đi ăn gì đó đã sau đó sẽ về trường, cuộc sống đại học muôn màu của cậu đang mở rộng.
Không ai biết được cuộc đụng chạm vô tình ngày hôm đó đã kéo hai con người ở hai thái cực lại gần nhau, báo trước cho khoảng thời gian ngọt ngào nhưng đầy nước mắt ấy trong con đường phía trước. Lãnh Mạt Diễn cũng không biết rằng, cậu con trai bé bé anh ôm ngày hôm ấy sẽ mang đến cho anh một vết thương không bao giờ lành mà Tịch Hiên cũng không biết, sự gặp gỡ vô tình mà khắc nghiệt ấy đã đem đến cho cậu một tình yêu đích thực có thể trả giá bằng cả sinh mạng của mình…
Chương 3: Giám đốc Thịnh Đằng là một người đàn ông quyến rũ
Lãnh Mạt Diễn đã đến Bắc Kinh được 2 ngày, anh ngụ tại khách sạn The Peninsula nằm ngày trung tâm Vương Phủ Tỉnh. Anh vừa từ công ty Thịnh Đằng trở về – một chi nhánh con của tập đoàn J.S mở tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Sau 16 tuổi, anh luôn sống và làm việc tại Mỹ, khi vừa mới ra trường, anh đã đi từ vị trí thấp nhất trong công ty để lên đến vị trí hiện tại – Phó giám đốc – trong vòng 4 năm. Lần này về Bắc Kinh là vì cha anh muốn anh xây dựng thế lực cho riêng mình, chuẩn bị đầy đủ năng lực đấu tranh cùng các bác của anh trong gia tộc.
Cha anh xuất thân từ một gia tộc cổ xưa ở Ý với thế lực bao trùm cả giới hắc bạch – lưỡng đạo. Mấy năm nay, tuy ông không còn tiếng nói riêng trong gia tộc nhưng tay chân của ông cũng nắm một vài ví trí nòng cốt, luôn sẵn sàng đưa anh lên vị trí thừa kế bất cứ lúc nào. Nhưng ông không yên tâm về tất cả nên muốn anh tự chừa cho mình một đường lui nếu kế hoạch của ông thất bại.
Gia tộc Lawrence – một nơi chỉ có đấu tranh, tội ác và máu huyết, vậy mà cha anh – ông Kat Lawrence luôn chọn cho mình một cách sống và đấu tranh riêng, ông vẫn giữ được phần tình cảm trong trái tim mình. Điển hình là mẹ anh, bà Diệu Hinh – sau bao năm xa cách, ông cũng cho bà một danh phận mà bà không chờ đợi, trở thành một người phụ nữ hạnh phúc. Anh được sinh ra chỉ bởi sự cố “tình một đêm” của họ, mẹ anh cũng không biết đã có anh mà cha anh cũng không biết đến sự tồn tại của anh. Ông quay về gia tộc tiếp tục sự nghiệp đấu tranh của mình và bà thì sinh ra anh mà chẳng biết tìm ông ở đâu. Cho đến năm anh 16 tuổi, anh đi làm tạp vụ trong tập đoàn Thịnh Đằng, anh mới may mắn biết được cha mình là ai.
Lãnh Mạt Diễn trở về phòng khách sạn xa hoa của mình, anh cởi chiếc áo măng tô sẫm màu vứt lên sô pha, cởi vài chiếc cúc áo sơ mi trên ngực. Anh rớt cho mình một cốc vang đỏ, tựa người vào quầy bar, đôi mắt xám trầm tĩnh đang suy nghĩ gì đó.
Tình hình Thịnh Đằng không khiến anh lo lắng, nhưng quy mô công ty thì nhỏ hơn khá nhiều so với trí tưởng tượng của anh. Hai ngày nay anh điều tra, việc đầu tiên cần làm là thu mua một vài công ty khác để mở rộng quy mô mới khiến Thịnh Đằng trở nên hữu ích. Trong tương lai, có lẽ sẽ giúp anh được nhiều hơn. Theo như những gì cha anh nói, ở thị trường Châu Á này, đối thủ có sức cạnh tranh nhất là tập đoàn Hoa Đông, mà người đứng sau nó là một trong những họ hàng của tình nhân bác cả anh – ông Eichen Lawrence. Thế nên chỉ cần ngấm ngầm đánh sập nó và những công ty con của nó thì Thịnh Đằng sẽ trở thành bá chủ ở nơi này.
Eichen là một con cáo già, nên từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ xung đột gì với lão ta, nhưng mấy năm gần đây, sức khỏe lão không tốt, lão trở nên nóng nảy muốn loại trừ tất cả trở ngại giúp con lão lên vị trí đứng đầu.
Mạt Diễn lấy điện thoại ra, bàn tay thon dài bấm từng phím chậm rãi:
-Dean Saw, tôi cho cậu 2 ngày bay sang đây!
-“Ôi, đại ca, có cần gấp vậy không? Tôi chỉ vừa mới nghỉ phép có 2 ngày.” – bên kia vang lên một giọng nói kháng nghị.
-2 ngày đối với cậu đã là quá đủ! Không mặc cả, 2 ngày hoặc là ngay lập tức, cậu chọn đi.
-“Rồi rồi, tôi biết cậu là gian thương mà! Tôi qua, được chưa?”
Mạt Diễn cười khẽ rồi cúp máy. Anh cần trợ lí mà người thích hợp không ai khác ngoài Dean – trợ thủ kiêm bạn chí cốt của anh.
…………………..
…………...

Thịnh Đằng – Công ty đa quốc gia chuyên về lĩnh vực máy móc công nghệ kỹ thuật cao. Ngày hôm nay, Thịnh Đằng sôi nổi hẳng lên vì tin tức giám đốc ở nước ngoài về sẽ đến đây công tác trong thời gian dài. Những cô gái xinh tươi trong những chiếc váy công sở đang hào hứng tưởng tượng về vị giám đốc – nghe đồn là độc thân anh tuấn – mà họ chưa bao giờ gặp.
-Nghe chị Kim bên phòng thư ký nói, giám đốc còn rất trẻ tuổi, mà còn rất đẹp trai nữa.
-Chị ta gặp rồi à?
-Chị ấy nói lần hợp thường niên bên Los Angeles (L.A) năm trước, chị ấy đi với giám đốc Niên sang bên đấy, may mắn gặp được ông chủ tịch và con trai ông ấy. Mà tin tức chúng ta nghe được, thì con trai chủ tịch sẽ nhậm chức giám đốc Thinh Đằng thời gian tới. Đẹp trai lắm luôn!
-Ah… thật là trông chờ! Nếu được làm bạn gái của sếp thì hay biết mấy.
-Bà đừng có nằm mơ nữa! Bạn gái sếp chắc cũng không đến lượt bà đâu.
-Xí, mà đẹp trai kiểu đó chắc không ít vụ tai tiếng đâu nhỉ?
-Cái này thì tôi không biết! Chuyện đời tư của sếp rất ít được người ta xoi mói, mà hình như là chẳng có gì để xoi mói luôn thì phải…
-Kín kẽ vậy à?
-Ừ!
-…
Lúc này, Lãnh Mạt Diễn đang ngồi thoải mái trên chiếc BMW sang trọng đang chạy băng băng đến công ty. Trong tay anh là tập hồ sơ các nhân viên quan trọng và quản lí cấp cao của Thịnh Đằng. Ngồi bên cạnh anh là giám đốc Niên Tĩnh Mạch – người bạn tốt của cha anh ở Bắc Kinh, cũng là người điều hành lớn nhất Thịnh Đằng trong những năm qua.
-Mạt Diễn này, sắp tới có lẽ là một hồi đấu tranh máu tanh, chú già rồi nên đành phải giao tất cả lại cho cháu. Lúc cha cháu giao Thịnh Đằng lại cho chú cũng có nói, Thịnh Đằng phát triển càng mạnh thì càng có lợi cho cháu, nhưng sức lực của chú có hạn nên chỉ có thể giữ vững sức cạnh tranh của Thịnh Đằng ở một mức độ nhất định, đây là tiếc nối lớn nhất của chú với cha cháu.
-Chú Niên à, chú đừng nói vậy. Thịnh Đằng những năm qua cũng phát triển rất tốt, đã có sẵn tiềm nằng ở các thị trường trọng tâm rồi, chỉ thiếu chút lực đẩy để đi lên tầm cao mới mà thôi. Chú cũng lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi hưởng phúc, việc đấu đá này cứ giao cho bọn trẻ tụi con – Mạt Diễn mỉm cười đáp lại ông.
-Chú nghỉ hưu thì đúng rồi! Giao Thịnh Đằng lại cho cháu chú rất yên tâm, ai mà không biết bản lĩnh của cháu bên tổng công ty cơ chứ. Chỉ là… bên Hoa Đông cũng không dễ chơi, cháu phải cẩn thận.
-Vâng! Cháu biết rồi ạ.
-À, cháu có cần trợ lý không? Chú có cô cháu gái đang làm bên phòng nhân sự, cháu cần người thì chú bảo nó qua giúp cháu.
-Không cần đâu ạ! Ngày mai Dean sẽ sang giúp cháu, khi nào cần người cháu sẽ nói ạ.
-Ồ, vậy thì tốt quá rồi!
…………………………
…………….

Chiếc BMW dừng lại trước cửa công ty Thịnh Đằng khiến nhiều cặp mắt tò mò nhìn sang. Lãnh Mạt Diễn trong bộ véc xám được cắt may tỉ mỉ càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh, khiến bao cô gái không nén được sự hâm mộ.
-Waaaa…đó là giám đốc đúng không? Trời ơi, đẹp trai quá!
-Ah…anh ấy là con lai hả? Ôi xem màu mắt kìa!
-Ahh…
-…
Lãnh Mạt Diễn bỏ ngoài tai những tiếng xì xầm bàn tán, anh vẫn giữ nét mặt trầm tĩnh, thong dong mà bước đi cạnh Niên Tĩnh Mạch. Dường như chưa có thứ gì trên thế giới khiến anh mất đi sự thong dong, bình chân như vại ấy.
Chương 4: Lãnh – Tịch, lần thứ hai gặp gỡ
Tịch Hiên trở về ký túc xá sau buổi học chính trị chán ngắt, cậu lờ đờ bước đi mà đầu óc chẳng suy nghĩ được gì. Phòng ký túc xá của cậu nằm ở phía Tây trường học, vì đa số sinh viên ở gần Bắc Kinh nên họ thuê phòng trọ bên ngoài rất nhiều, chỉ có một số khác ở quê lên như cậu mới ở ký túc xá.
Tịch Hiên quê ở tỉnh Giang Tây, một tỉnh thành nằm ở Đông Nam Trung Quốc. Gia đình cậu mà một nhà bốn người ở vùng nông thôn với nghề nông là thu nhập chính. Cậu có một anh trai đang công tác tại Thượng Hải, vẫn chưa lập gia đình. Biết cậu đến Bắc Kinh học, anh cậu cũng có ý định thuê nhà trọ cho cậu thoải mái nhưng cậu từ chối, cậu cảm thấy ký túc xá rất tốt, lại tiết kiệm được một khoảng chi tiêu để làm việc khác, ai bảo mọi thứ ở đây đều đắt đỏ.
Tịch Hiên về đến ký túc xá, trong phòng chỉ có mỗi Đại Nam đang cắm đầu vào máy tính chơi game, hai người khác chẳng thấy đâu cả. Cậu ở cùng 4 người : Đại Nam là sinh viên năm 2 khoa Pháp văn, một người nữa cũng là sinh viên năm nhất khoa kinh tế như cậu tên là Mặc Dĩnh Minh, và một người khác nữa là Hùng Chí – sinh viên khoa ngoại ngữ. Mọi người đối với cậu rất tốt, ai cũng rất thân thiện, Hùng Chí thì hơi mê gái một tí nhưng là một người rất tốt bụng.
-Tịch Hiên về đấy à? – Đại Nam ngẩng mặt lên hỏi cậu.
-Vâng ạ! Hôm nay anh không lên lớp à?
-Hôm nay không có tiết! À, cậu có bưu phẩm từ nhà lên đấy, anh để trên giường kìa.
-Cám ơn anh! – Cậu hớn hở chạy lại giường mình.
-Có gì đâu, sẵn đi mua chút đồ nên nhận dùm cậu luôn.
Là đồ ba mẹ gởi lên cho cậu, bên trong là một ít quần áo ấm và thức ăn khô. Cũng sắp trở trời nên mẹ lo đây mà. Từ bé cơ thể cậu đã không thể chịu được lạnh, nên khi trở trời, cả nhà lại tất bật cả lên mà chuẩn bị lò sưởi, áo ấm, chăn bông…
-À, thằng Chí bảo tối này đi KTV tổ chức tiệc mừng các cậu nhập học đấy! 7h ở Kala.
-Ơ…anh có đi không?
-Đi chứ, anh và một vài đứa bạn nữa. Sẽ vui lắm đó, nhóc cũng đi cùng đi! Dù sao nhập học rồi cũng ở chung dài dài, đi để giao lưu tình cảm.
-Vâng – Tịch Hiên lên tiếng rồi tất bật sắp xếp lại đồ đạc mà cậu chưa có thời gian làm. Nơi này sẽ là căn nhà thứ hai của cậu.
………………………
……………...

Chiếc điện thoại bàn vang lên…
-Tôi nghe!
-“Giám đốc, có ngài Dean Saw muốn gặp ngài!”
-Cho cậu ấy lên đây!
-“Vâng!”
3 phút sau, cánh cửa phòng giám đốc được mở ra một cách đầy bạo lực. Lãnh Mạt Hiên nhìn anh chàng tóc nâu điển trai vô cùng với màu mắt xanh bằng đôi mắt lạnh băng có thể đông chết người.
-Tiền cánh cửa trừ vào tháng lương đầu tiên của cậu! – Mạt Diễn nhàn nhạt nói.
-Hey, phải không đó? Tôi đã bỏ phắc kỳ nghỉ cùng người đẹp bốc lửa của mình bay về đây giúp cậu, thế mà cậu có thái độ đó sao? – Dean phản đối.
-Tranh luận vô lý với cấp trên trừ luôn tiền thưởng năm nay của cậu.
-Này, tôi đầu hàng được chưa! Đã biết cậu là gian thương mà…sao số tôi khổ thế chứ? – Dean giơ tay đầu hàng.
Mạt Diễn nhoẽn miệng cười, đứng lên cho Dean một cái ôm thân thiện.
-Chào mừng đến với thế giới tương lai của chúng ta.
-Rồi mà, rồi mà. Đừng làm tôi cảm động chứ!
Cả hai cùng ngồi xuống ghế sô pha, Dean vẫn cái kiểu cà lơ phất phơ như mọi khi mà đánh giá mọi thứ trong phòng. Mạt Diễn ngồi thoải mái trên chiếc ghế mềm mại dưới mình, nhàn nhạt lên tiếng:
-Chắc cậu cũng có nghe sơ qua tình hình bên này rồi nhỉ?
-Ừ! Thịnh Đằng chỉ là một công ty nhỏ chưa có tiếng tâm gì lớn nên có thể lợi dụng điểm này đánh đòn phủ đầu với bên kia. Dù sao thì tình hình bên này cũng thuận lợi hơn tôi nghĩ rất nhiều.
-Đúng vậy! Thế nên tôi mới cần cậu sang đây mà thâu tóm từ từ bọn họ, nói về mánh khóe thì tôi không bằng cậu, nên cậu là người thích hợp nhất.
-Chậc, chậc…hôm nay mới được nghe ngài Lãnh đây đánh giá cao tôi một tý đấy.
-Chuyện bên này mà xong, tôi cho cậu nghỉ phép cả năm, không lỗ vốn đâu, kèm theo chuyến nghỉ dưỡng tại Hawai miễn phí toàn bộ tại Hilton Village Resort.
-Wao…tuyệt thế à? Không cắt ngang giữa chừng?
-Không!
-Đồng ý!
Cốc cốc…
-Vào đi!
-Giám đốc, chuyện là tối nay mọi người phòng hành chính muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại KTV Kala để chào mừng ngày và bạn của ngài đến đây, ngài có muốn tham gia cùng chúng tôi không ạ? – Thư ký lo lắng hỏi.
-Tuyệt đấy! Tôi tham gia – Dean nháy mắt với cô nàng.
-Tôi biết rồi, tôi sẽ đến! – Mạt Diễn cũng thoải mái cho cô nàng đáp án của mình.
-Vâng! Cám ơn ngài – cô nàng vui vẻ chạy đi báo tin.
Dean nhìn theo rồi quay sang anh nheo mắt.
-Việc gì?
-Chẳng biết sang đây bao nhiêu cô lại đổ vì cậu!
-Muốn biết thì tự mà đếm! – Anh ném cho Dean cái nhìn khinh khỉnh rồi đi về bàn tiếp tục làm việc, bỏ mặc cậu ta ngồi đó mà yy với chính mình.
( YY: tự sướng)
…………………
………..

KTV Kala là một nơi khá được ưa chuộng của giới trẻ bởi không gian rộng rãi, phục vụ chu đáo và hệ thống các phòng karaoke riêng tư, thích hợp cho những hội nhóm, tổ chức các buổi tiệc nhỏ…
7h tối, Tịch Hiên đã có mặt tại KTV cùng đám người trong ký túc xá và một đám bạn bè thân thích của anh Đại Nam đi theo góp vui. Cậu rất ít khi đến những chỗ như thế này nên vẫn còn hơi lạ lẫm, chỉ thụ động theo mọi người, đặt chỗ, gọi món và ca hát. Tuy lạ lẫm nhưng khi nhìn thấy mọi người hòa mình nói cười vô cùng vui vẻ, cậu cũng thấy vui theo.
Cùng lúc đó, Lãnh Mạt Diễn, Dean và các nhân viên phòng hành chính của Thịnh Đằng cũng lũ lượt kéo tới. Khí lạnh phát ra từ sếp quá nặng nên mọi người cũng chỉ thoải mái trò chuyện với anh chàng ngoại quốc - bạn của sếp. Mọi người đã đặt phòng trước nên rất quen thuộc mà đi vào. Mạt Diễn chọn một chỗ thoải mái trong phòng ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng quét qua từng người rồi vô cùng thoải mái gọi rượu và thức ăn.
-Mọi người cứ thoải mái, đừng quan tâm đến hắn! – Dean hứng khởi giành mic nói.
Trưởng phòng hành chính e dè nhìn Mạt Diễn, anh mỉm cười ý bảo cứ thoải mái đi, ông cũng yên tâm thở phào mà bắt đầu việc vui là chính hôm nay.
………………………
……………..

Tịch Hiên mơ màng đi ra từ nhà vệ sinh, lúc nãy cậu chỉ uống nhằm một cốc rượu của anh Đại Nam mà bây giờ đầu óc quay cuồng. Cậu xiu xiu quẹo quẹo muốn tìm đường trở về phòng mình mà không ngờ lại tông vào một người vừa đi ra từ ngã rẽ.
Bịch! – Cậu lăn quay ra đất và bất tỉnh. Lãnh Mạt Diễn nhíu mày nhìn người từ trên trời rơi xuống cứ đụng trúng mình, anh nhớ ra cậu, cậu là người đụng anh lần trước và bây giờ lại tiếp tục việc đó, có điều lần này là ngất xỉu luôn. Anh ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên má cậu:
-Này, tỉnh! – Anh nghe mùi rượu phát ra từ người cậu, nhưng rất nhẹ. Anh không ngờ trên đời còn có người uống tí rượu đã lăn quay như thế này.
-Um.mm… - Cậu chỉ “ưm” một tiếng rồi không nói gì nữa – ngủ say như chết.
Mạt Diễn lắc đầu, tìm trong người cậu xem có điện thoại gì không nhưng chẳng có gì cả: không điện thoại, không tiền, không giấy tờ. Anh nhíu mày, thật là phiền phức.
-Coi như cậu gặp may chỉ vì người cậu đụng là tôi! Chúng ta có duyên thật đấy! – Anh lẩm nhẩm rồi vác cậu lên, đi một đường thẳng tấp ra xe của mình.
Mạt Diễn vứt cậu lên cạnh ghế lái, lấy điện thoại ra gọi cho Dean:
-Tôi về trước, cậu chơi cho thỏa thích đi rồi về, chào mọi người dùm tôi.
-“Sao về sớm thế?”
-Lụm được bảo! – Anh trêu.
-“Sao, bảo vật nào thế?...Này…”
Mạt Hiên cúp mát, đôi mắt u tĩnh nhìn thoáng qua cậu đang say ngủ, trong lòng thoáng nghĩ: “Nếu cậu là nữ thì đúng là bảo đấy! Tiếc rằng cậu là nam”. Anh trèo lên ghế lái, đánh xe một đường về căn hộ mới mua của mình…
Lạc Hy: >.< Nghiệt duyên sắp bắt đầu!
Chương 5: Anh nói anh tên Lãnh Mạt Diễn
Căn hộ của Lãnh Mạt Diễn nằm ngay trung tâm Bắc Kinh, trong khu đô thị mới dành cho người giàu có. Thật ra, anh thích ở vùng ngoại ô hơn là nơi đô thị sầm uất này, nhưng với tình trạng hiện nay và mục đích chính mà anh sang đây nên anh tạm bỏ qua sở thích của mình, mua căn hộ này để có nơi nghỉ ngơi, sinh sống.
Khi Lãnh Mạt Diễn về đến cửa chung cư thì đã hơn 10h, đúng là quốc gia đông dân nhất thế giới – với cái tình trạng kẹt xe không biết bao giờ chấm dứt như ban nãy, thì anh đã may mắn lắm khi về tới nhà khi chưa tới nửa đêm. Mạt Diễn liếc sang người bên cạnh, cậu vẫn ngủ say như chết, thật là không có chút lo lắng nào cho sự an toàn của mình cả. Anh cho xe vào gara dưới tầng hầm, rồi một đường ôm cậu vào thang máy đi lên tầng 19.
Mạt Diễn ôm cậu đặt lên giường mình, đôi mắt ma mị dường như đang suy nghĩ gì đó. Trông cậu ngủ thật yên bình, không ngờ sau mái tóc là gương mặt sáng sủa xinh đẹp như thế. Mạt Diễn đảm bảo là bản thân anh không có sở thích đặt biệt nào với người cùng giới cả, nhưng không hiểu sao, cậu con trai đang ngủ trên giường anh đây làm anh sinh ra chút ý nghĩ khác thường. Anh còn đang hoài nghi phải chăng mình cũng có bản chất “Gay” tiềm ẩn. Lắc lắc đầu vứt cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi não, anh sảy bước thật dài vào phòng tắm, anh cần thư giản để tránh cho đầu óc mụ mị đi.
………………………
……………

Tịch Hiên ngủ rất yên tĩnh, đó là thói quen trước giờ của cậu. Cậu nằm mơ – cậu thấy mình đứng lạc lõng giữa quảng trường Tân Đông An rộng lớn, xung quanh cậu chẳng có ai, cậu bỗng cảm thấy sợ hãi lạ thường, rồi có tiếng bước chân rất khẽ phía sau lưng cậu, cậu từ từ quay đầu lại và… một đôi mắt xám như hút hồn cậu, hút sâu vào vòng xoáy vô định nào đó… Tịch Hiên mơ màng mở mắt ra, đầu cậu vẫn quay cuồng như lốc xoáy, bụng cậu thật khó chịu và cậu muốn xả mớ nước dư thừa ấy ra khỏi cơ thể mình ngay lập tức. Mò mẫn đi về phía cánh cửa duy nhất mà cậu thấy trong phòng, mắt nhắm mắt mở cứ thế tìm được nơi “xả stress”, kéo khóa quần và cứ thế xả ra. Cậu không biết rằng tất cả mọi hành động của mình đều lọt vào cặp mắt xám hút hồn mà cậu thấy trong giấc mơ ban nãy.
Lãnh Mạt Diễn yên tĩnh nhìn một loạt các hành động của cậu, trong lòng đang thầm đánh giá con thỏ nhỏ trắng trẻo trước mặt mình. Cậu dám xông vô phòng tắm và làm mọi hành động cậu muốn mà chẳng thèm mở ra một con mắt nhìn xem có ai ở cùng cậu không. Anh không biết nếu ngay lúc này anh lên tiếng thì cậu sẽ phản ứng như thế nào. Và tất nhiên thì anh không làm như thế, anh vẫn chưa mặc quần áo, vẫn trần như nhộng mới thân thể hoàn mỹ đến từng milimet đang còn đọng nước. Nhìn bóng dáng cậu mất hút lần nữa sau cánh cửa, Mạt Diễn chợt muốn cười thật to. Cậu thú vị thật đấy! Có lẽ đúng như anh nói, cậu đúng là “bảo” a.
Tịch Hiên trở lại chiếc giường mà cậu nằm ban nãy, nhưng lúc này cậu mới tỉnh táo ra được một chút. Cậu phát hiện cậu đang ở một nơi lạ lẫm nhưng rất đỗi sang trọng. Cậu ngồi thừ ra trên giường, cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra và lý do tại sao cậu ở nơi này nhưng cậu chẳng nhớ được gì ngoài việc: cậu đi vệ sinh – cậu muốn trở lại phòng mình – và cuối cùng là cậu ở đây. Giữa khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Cậu lắc đầu nguầy nguậy – “Ôi, cái đầu của mình”.
Cạch! – Cửa phòng tắm mở ra, Tịch Hiên run lên nhìn về phía đó – “Có người khác ở đây” – trong lòng cậu vang lên lời nhắc nhở, cậu chợt thấy sợ. Một dáng người hoàn mỹ như tượng thần Apolo xuất hiện sau cánh cửa, và cậu nhớ đến đôi mắt xám sâu thẩm trong giấc mơ của mình – là anh chàng đó.
-Anh… - cậu nghẹn lại câu nói, bởi anh ta đang đi về phía cậu.
Mạt Diễn chăm chú nhìn vào bóng dáng nhỏ xinh đang không chớp mắt nhìn mình. Sâu trong mắt anh lóe lên ý cười rực rỡ được che giấu thật kín đáo.
-Tỉnh rồi? – Anh từ tốn hỏi, giọng nói trầm trầm thật quyến rũ.
Tịch Hiên gật đầu như bổ thóc, đôi mắt không giấu được sự kinh ngạc bởi sự xuất hiện của anh.
-Cậu say, cậu tông vào tôi, cậu bất tỉnh không điện thoại, không giấy tờ tùy thân và tôi đưa cậu về đây.
Cậu chăm chỉ suy nghĩ lời anh nói và chợt hiểu ra là anh đang giải thích lý do cậu và anh đang ở nơi này. Cậu bỗng ngượng chín mặt, đầu cuối thấp không thể thấp hơn, vì cậu chợt nhớ ra anh vừa xuất hiện sau cánh cửa phòng tắm sau khi cậu vừa đi ra từ đó – “ Trời ạ, có cái lỗ nào cho mình chui xuống không, xấu hổ chết mất thôi”.
-Nhớ ra rồi? – Cậu nghe giọng nói trêu đùa của anh trên đầu mình. Cậu theo bản năng gật đầu rồi giấu mặt đi, hai vành tai cậu hồng thấu cả lên khiến Mạt Diễn rất muốn cắn vào đó.
Anh chợt giật mình bởi suy nghĩ kỳ lạ của mình, có lẽ anh cần xả stress vào ngày mai, cũng lâu lắm rồi anh không hẹn ai đến để giải quyết nhu cầu sinh lý. Anh lấy lại sự điềm tĩnh của bản thân, nhẹ giọng hỏi cậu:
-Cậu có muốn gọi cho bạn để báo tin bình an không? Tối nay cậu buột phải ở lại một đêm rồi.
-Có…có ạ…
Lãnh Mạt Diễn đưa cậu một chiếc điện thoại Vertu sang trọng, vì đó giờ cậu mù tịch về hàng kỹ thuật nên cậu chẳng thể nào nghĩ đến chiếc điện thoại be bé cậu cầm trên tay có giá trị trên trời. Cậu cảm ơn anh rồi mò mẫm bấm phím.
-“Alo” – giọng lo lắng của anh Đại Nam vang lên.
-Anh Đại Nam, em là Tịch Hiên. Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng, em gọi để báo tin bình an.
-“Tịch Hiên, cậu đang ở đâu đấy? Cậu đi vệ sinh rồi biến mất làm mọi người cuốn cả lên”.
-Anh yên tâm đi ạ, em say rồi ngất xỉu nên được…một người bà con đưa về nhà, sáng mai em sẽ về trường. Anh xin lỗi mọi người dùm em.
-“ Thế thì may quá! Anh cũng lo cậu gặp chuyện gì, anh sẽ báo cho mọi người, cậu nghỉ sớm đi, ngủ ngon”.
-Vâng ạ, mọi người cũng ngủ ngon!
Cậu cúp điện thoại, dè dặt đưa nó lại cho anh. Cậu không dám nhìn anh vì cậu vẫn còn rất xấu hổ vì chuyện lúc nãy. Mạt Diễn nhếch miệng cười, lấy lại điện thoại. Anh sảy bước đến một cánh cửa lá sách âm tường, mở nó ra, lấy một bộ quần áo sạch đưa cho cậu:
-Cậu nên đi tắm! Mặc đỡ cái này, chúng nó hơi rộng so với cậu. Tôi sẽ đi kiếm chút gì đó cho chúng ta bỏ bụng, nhanh lên rồi ra ngoài nhé.
-Cám…cám ơn! – Cậu bất ngờ trước sự chăm sóc của anh, nhìn theo bóng anh khuất sau một cánh cửa khác, cậu thở phào nhẹ nhõm, anh không đáng sợ nhưng không hiểu sao cậu lại rất lo lắng khi ở cạnh anh.
Tịch Hiên xoay người đi vào phòng tắm, mặt cậu lại hồng hết cả lên khi nhớ lại chuyện lúc nãy – “ Anh ta thấy hết rồi!”.
………………….
…………..

Khi Tịch Hiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, Lãnh Mạt Diễn đã chuẩn bị xong hai phần ăn khuya ngon tuyệt. Anh sống độc lập từ khi còn rất bé nên mọi việc trong nhà anh đều thích tự mình làm, khi không có thời gian mới cần tới người giúp việc theo giờ, nhưng cũng chỉ để dọn dẹp, hút bụi, giặt giũ.
Mạt Diễn đưa mắt nhìn cậu trong bộ quần áo rộng thùng thình của anh, tim bất giác đập mạnh. Trông cậu đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, làn da trắng mịn cứ thế mà phơi ra trước mắt anh, mái tóc vẫn còn ẩm ướt càng khiến cậu càng lung linh hơn trong căn phòng rộng lớn này. Anh nghe thấy tiếng mình nói rất khẽ:
-Lại đây!
Tịch Hiện nghe lời đến ngồi xuống bàn ăn, cậu vẫn không dám nhìn anh chính diện, chỉ lâu lâu lơ đãng nhìn lén một chút. Anh vẫn đẹp trai như lần đầu tiên cậu gặp, trên người anh lúc nào cũng tỏa ra mùi gỗ mộc dịu nhẹ rất tự nhiên, khiến cậu rất thích lại gần cũng rất e dè nếu lại gần anh, cậu sợ mình sẽ khiến anh chán ghét – bởi cậu là gay và cậu sợ anh phát hiện điều đó.
-Ăn đi nào, chắc cậu cũng đang đói cồn cào – anh đẩy bát mỳ thơm phức đến trước mặt cậu.
-Cám ơn ạ!
Tịch Hiên bắt đầu ăn, thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là – “Ngon tuyệt”. Cậu không ngờ một người trông sang trọng và bí ẩn như anh cũng biết nấu ăn, mà nấu còn ngon hơn đầu đếp nhà hàng. Lãnh Mạt Diễn nhìn cậu, tìm chủ đề trò chuyện:
-Lần trước gặp cậu ở Vương Phủ Tỉnh, cậu sống ở đó à?
-Ơ, không ạ! Chỉ là đi tham quan thôi. Quê tôi ở Giang Tây, tôi đến đây học đại học.
-Đại học nào?
-Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành quản trị maketing.
-Tôi còn nghĩ rằng cậu là học sinh trung học, trông cậu có vẻ “dậy thì” muộn nhỉ.
Tịch Hiên đỏ mặt nhìn Mạt Diễn, đôi mắt anh lấp lánh ý cười. Đến anh cũng không ngờ mình sẽ nổi hứng chọc cậu cơ đấy.
-À, tên cậu là Tịch Hiên?
-Vâng, Tịch trong tĩnh mịch, Hiên trong hiên ngang.
-Một cái tên rất hay. Tôi là Lãnh Mạt Diễn.
“Lãnh Mạt Diễn” – một cái tên thật khí phách, nhưng cũng khá lạnh lùng. Mắt cậu lấp lánh, thế là cậu cũng biết được tên anh, tên của người đàn ông anh tuấn mà cậu không thể dời mắt khỏi.
Duyên phận đúng là lạ lẫm, hai lần cậu đụng trúng cùng một người. Có thể hay không cậu và anh sẽ có một mối quan hệ thân thiết như bạn bè? Cậu thật sự rất mong điều đó dù không hiểu tại sao, chỉ đơn giả là bạn bè thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui