Tâm Niệm Em Đã Lâu

Cuối tuần, học sinh có nhiều thời gian, người tới tiệm trà sữa làm thêm cũng không ít, Thời Lạc tới muộn, cho nên thời gian làm việc bị phân trùng với thời gian đi học.

Liên tiếp mấy ngày, trừ bỏ đi học ra thì thời gian còn lại tới cơm cũng không rảnh ăn, vừa tan học liền chạy ra tiệm trà sữa bên ngoài trường.

Vốn cho rằng mùa đông thời tiết lạnh, mặc bộ trang phục thú nhồi bông sẽ có thể giữ ấm, sẽ dễ chịu hơn một chút so với mùa hè nóng nực mặc kín mít không chút kẽ hở như thế.

Chờ tới khi cô trang bị “võ trang” đầy đủ mới phát hiện ra, bộ đồ thú bông mà chủ tiệm trà sữa đã bỏ vốn gốc để mua căn bản không thể so được với đồ thú bông làm hoạt động trong trường.

Bên trong có không ít ống thép được lắp vào để cố định khung, đầu thú bông bị căng tròn ra, làm nhân viên chui ở bên trong còn phải tìm kẽ hở để tránh đụng vào mấy thanh thép, không có quá nhiều không gian để hoạt động cho nên không thể đồ quá dày ở bên trong.

Cảm giác ấm áp trong tưởng tượng không có tới, Thời Lạc bị bắt mặc một cái áo mỏng manh, chui ở trong thú bông toàn thép là thép cũng thôi đi, còn yêu cầu cô phải dùng thân mình chống đỡ trọng lượng của con thú toàn thép là thép này.

Cả đời này cô chưa từng chịu khổ như vậy, vừa mặc lên liền tức tới gào thét.

Chủ tiệm trà sữa ngại phiền, biểu tình cũng ngữ điệu đều không hề vui vẻ gì: “Không chịu khổ được thì cũng đừng ra đây kiếm tiền, bình thường cuối tuần có không ít học sinh cũng ra đây làm thêm, chưa thấy ai như cô, vừa mới được một lát đã kêu trời kêu đất, không muốn làm thì đi đi, đừng làm chậm trễ tôi, tiền lương của tôi trả cho các người cũng không thấp, cô muốn thì làm không muốn thì đi, xung quanh còn có rất nhiều sinh viên đại học đang xếp hàng chờ nhận đấy.”

Ôn Vũ tức điên người, lại đau lòng cho Thời Lạc, thiếu chút nữa là xắn tay áo lên mắng chửi đôi co với người ta, có biết đại tiểu thư bên trong con thú này là búp bê sứ không hả, một cái túi của cô tùy tiện xem giá cũng có thể bằng với lợi nhuận cả năm của cái tiệm trà sữa nhỏ bé này đấy!

Trong lòng Thời Lạc vẫn nhớ tới món quà dùng để dỗ dành Đường Kỳ Thâm, sau khi bị mắng hai câu thì liền thu tính tình lại, cố hết sức cản Ôn Vũ, cắn răng nuốt cục tức vào bụng: “Được rồi, tớ cũng mặc rồi, không thể lãng phí được!”

Lời Thời Lạc nói Ôn Vũ vẫn nghe, cô ấy hung hợn hừ lạnh với chủ tiệm một tiếng, sau đó lại đi tới bên cạnh Thời Lạc đỡ giúp cô một chút: “Cậu nhìn trúng quà gì chưa, chọn cái nào rẻ rẻ chút, làm một ngày xong đi thôi.”

Trong lòng Thời Lạc không có tức giận như cô ấy, gào thét thì gào thét, yếu ớt thì yếu ớt, nhưng rốt cuộc trong thâm tâm vẫn có một sợi dây thần kinh quật cường không chịu thua, luôn cảm thấy không có chuyện gì là không thể, thêm nữa đây là vì dỗ dành Đường Kỳ Thâm, mỗi khi cô nghĩ như vậy, trong lòng luôn có cảm giác ngọt ngào: “Tặng bút máy, cậu có phải cảm thấy rất tầm thường không? Nhưng mà tớ cảm thấy kiểu người làm công việc văn hóa như anh ấy chắc chắn sẽ thích thứ này, bình thường anh ấy cũng quen dùng nó, tớ muốn anh ấy mỗi khi dùng nó sẽ nhớ tới đây là do bảo bối của anh ấy tặng.”

Ôn Vũ nghe mà nổi da gà da vịt.

Thú nhồi bông Thời Lạc mặc không phải đáng yêu mềm mại tầm thường, chủ quán vì muốn lòe thiên hạ, đương nhiên là chọn mua cái có tạo hình tương đối xuất sắc lại rườm rà, thân hình một tầng một tầng lông, Ôn Vũ cứ cảm thấy rất giống con sâu lông, dù sao thì với cô ấy thì chẳng thấy đẹp ở chỗ nào.

Thời Lạc cũng cảm thấy xấu, vì thế không cho phép Ôn Vũ chụp ảnh.

Chỉ là dường như chiến lược của chủ quán rất hiệu quả, Thời Lạc mặc bộ đồ thú đầy lông xấu xí này đứng trước cửa phát tờ rơi liền hấp dẫn không ít khách so với bình thường.

Người lớn vây xem ngẫu nhiên đều là bởi vì con nhỏ làm nũng muốn đứng lại sờ một chút, cũng vì thế mà tiện thể bỏ tiền mua trà sữa luôn, Thời Lạc tính toán phần trăm hoa hồng mình có thể có được, cho dù ống thép bên trong vừa nặng vừa lạnh thấu xương, cô vẫn như cũ cảm thấy rất nhiệt tình.

Nhân lúc được nghỉ ngơi, cô chậm rãi dịch tới bên cạnh Ôn Vũ nói nhỏ: “Tớ tính rồi, đại khái còn phải làm thêm bốn ngày nữa mới có thể gom đủ tiền, kiếm tiền thật khó mà…”

Ôn Vũ đang uống ly trà sữa thứ ba trong ngày, nhàn nhạt nói: “Hay là cậu đi bán túi đi, bán túi nhanh có tiền hơn đấy.” Tuy rằng chủ ý kiếm tiền là cô ấy đề ra, nhưng chuyện chịu tội thế này, còn làm bốn ngày, cô ấy lo Thời Lạc sẽ “hương tiêu ngọc vẫn” luôn tại đây.

Nhưng Thời Lạc lập tức từ chối luôn: “Không được, trước kia tớ có làm từ thiện, đã bán hết mấy cái túi ba tớ mua cho đi để quyên tiền xây tòa nhà rồi, còn dư lại đều là túi Đường Kỳ Thâm tặng, tất cả đều là bảo bối của tớ, một cái cũng không thể chạm vào, sau này có chết cũng phải an táng chung với nó! Còn có cả Đường Kỳ Thâm nữa!”

*

Thời Lạc làm thêm ba ngày, tiết tự học tối ba ngày đều suýt chút nữa tới trễ, Trần Thiến Dao tò mò để ý ba ngày, rốt cuộc cũng lặng lẽ đi theo sau cô tới tiệm rtà sữa.

Tới ngày thứ tư, có bạn học đang trộm bàn tán.

“Nghe nói nhà Thời Lạc xảy ra chuyện, cái quặng mỏ của nhà cậu ấy lúc trước bị nổ, hình như còn có người bị thương.

“A a a tớ cũng nghe nói tới, chính là cái quặng dưới khu đô thị mới đứng không, là nhà cậu ấy thât đó, mới đây chứ đâu, lúc ấy nó bốc cháy to lắm, tối đó bà ngoại tớ đi xe bus ngang qua đó còn thấy tắc một đoạn dài, chính là bởi vì chuyện đó, lúc ấy lửa bùng lên rất lớn, vài chiếc xe cứu hỏa liên tiếp đi qua, vốn còn cho rằng lúc đó không lên tin tức là sẽ không có chuyện gì.”

“Chắc là bị ép xuống rồi.”

“Vậy sao mấy nay trên mạng lại mắng chửi nhiều như vậy?!”

“Nghe nói trong quặng mỏ có một công nhân trung niên chưa kịp chạy thoát, vốn là chỉ cần bồi thường đúng chỗ là thôi, kết quả nửa bên mặt của ông ấy bị hủy đi không thể trị được, tâm lý cũng xảy ra vấn đề lớn, bao nhiêu tiền cũng không chịu buông tha, thế là chuyện này mới lớn dần lên.”

“Không phải Thời gia rất có tiền sao, chút chuyện này mà cũng không đè xuống được?”

“Chắc là thổi phồng nói quá thôi, ba tớ nói, những kẻ ngoài mặt tỏ ra mình có tiền ấy à, thật ra sau lưng đều gánh mấy khoản nợ vài tỷ liền, một khi chuỗi tài chính bị chặt đứt là cả nhà có thể nhảy lầu sau một giây.”

“Còn không phải sao, khó trách Thời Lạc kiêu ngạo như vậy mà hai ngày nay lại khác lạ thế, cậu đoán xem là chuyện gì? Tớ nhìn thấy cậu ta mặc đồ thú bông bán trà sữa ở tiệm gần trường mình đấy.”

“Mẹ nó??!! Thú bông tiệm trà sữa đó nặng muốn chết, lúc trước tớ cũng muốn kiếm chút tiền tiêu vặt nên trộm làm chơi chơi với chị họ, kết quả khổ muốn thấu trời xanh luôn, chưa được mười phút đã bó tay chịu chết.”

“Này cũng quá thảm rồi, từ giàu khó lại về với nghèo khổ? Nếu tớ mà là Thời Lạc, tâm tình chắc hỏng mất…”

“Khó trách thứ sáu tuần trước cậu ta vội vã tỏ tình với Đường Kỳ Thâm như vậy, các cậu biết loại chuyện xấu hổ tới mức hít thở không thông là thế nào không? Cậu ta chạy theo anh ấy nói muốn làm bạn gái anh ấy, kết quả lại bị Đường Kỳ Thâm gọn gàng dứt khoát từ chối, nếu tớ mà là cậu ta, tớ sẽ nhảy lầu luôn, ha ha ha ha mẹ nó chứ, chỉ bằng chút tiền trong nhà cậu ta mà đã muốn liên hôn với người ta, bây giờ ngay cả cái danh phận cũng chả có.”

“Chậc chậc chậc, đàn chị thắng tuyệt đối rồi, tớ nghe nói đàn chị hình như cũng làm trong hội học sinh, hi hi hi, tình yêu văn phòng, nghe cũng thú vị lắm chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui