Mặt Thời Lạc đỏ ửng, duỗi tay đoạt lấy điện thoại của Đường Kỳ Thâm, anh cũng để mặc cho cô giật lấy, ý cười nơi khóe môi vẫn khó nén như cũ.
Nhìn cũng nhìn rồi, cô giật điện thoại cũng vô dụng, cho nên liền từ bỏ, hai tay che lại mặt mình, nửa cái đầu giấu ở bên dưới chăn, giữa khe hở ngón tay để lộ ra da thịt phấn hồng.
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm hơi rũ liếc cô trong chốc lát, sau đó ý cười trên mặt hơi phai nhạt đi một chút.
Ngón tay đang che trên mặt Thời Lạc gầy cũng không phải bình thường nữa, cánh tay vốn đã mảnh khảnh giờ cũng chỉ dư lại có làn da trắng nõn bọc lấy xương, một chút thịt cũng không có, khuôn mặt cũng nhỏ đi nhiều, cằm thậm chí còn gầy hơn không ít so với thời gian đầu khi cô nhốt mình trong biệt thự ở Ninh Thủy Loan, không ăn không uống mấy ngày.
Mới nãy lúc ôm cô, tâm tình hai người đều không quá bình tĩnh, lúc đó anh đang cùng cô giỡn chơi cho nên cũng không có tâm tư đi hỏi những chuyện khác, giờ phút này an tĩnh lại mới nhớ tới, cô nhóc này gầy tới mức so với trang giấy còn nhẹ hơn, nửa phần trọng lượng cũng không có.
Trừ việc không ăn cơm ngon, cô cũng không có cách nào ngủ ngon được, đáy mắt là một mảnh màu xanh lơ, cho dù đêm nay đã được danh dỗ dành tới tâm hoa nộ phóng, trên mặt đầy ý cười, nhưng sự mỏi mệt lâu ngày tích lũy cũng không có cách nào bị vẻ thẹn thùng cùng nụ cười ngọt ngào che giấu.
Anh biết, từ khi cô tới Tân Tuyền Loan, mỗi một đêm đều không thể ngủ được.
Lúc mới đầu, cả người cô toàn là gai nhọn, bài xích anh ở ngoài, Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ, chỉ có thể lén lút ở đằng sau dõi theo cô.
Đoạn thời gian đó là lúc mà Thời Lạc cô đơn nhất, trong mắt cô không có ánh sáng, hiếm khi mở miệng nói chuyện, đại đa số tình huống đều là ba điểm một đường, KTX, phòng vẽ tranh, quầy bán bánh mì đóng gói cùng thức ăn nhanh.
Đường Kỳ Thâm đi theo cô vài lần, bắt đầu học theo tay nghề làm đồ ăn của dì Xuân, một ngày ba bữa đúng hạn đưa cơm cho cô, không thể để cô lại tiếp tục gặm bánh mì khô được.
Nhưng ngẫu nhiên có một lần, anh thấy trạng thái tinh thần cô không tốt lắm đi ra khỏi tiệm thuốc, một tiệm chưa đủ mà phải chạy tới mấy tiệm.
Anh vốn cho rằng cô bị cảm hoặc là tới kì kinh nguyệt nên đau bụng cho nên mua thuốc uống, nhưng liên tiếp đổi vài tiệm khác nhau để mua thì có vẻ không bình thường lắm.
Sau đó, anh lại nhân lúc Thời Lạc rời khỏi tiệm thuốc liền đi vào dò hỏi, các tiệm thuốc nhỏ đều không có quy định nghiêm ngặt như bệnh viện lớn, không có để ý tới vấn đề riêng tư của người bệnh đến thế, có người hỏi cũng thuận miệng khai luôn.
“Cậu nói cô bé vừa nãy hả? Mua thuốc ngủ uống, nói là không ngủ được, tôi thấy trạng thái tinh thần của cô ấy đúng là không tốt lắm, chắc là áp lực học tập quá lớn đi, cho nên mới khuyên cô ấy tới bệnh viện khám kỹ xem sao, thuốc này uống nhiều cũng nguy hiểm, chúng tôi nào dám kê nhiều cho cô ấy, lâu lâu mới dám bán cho cô ấy một, hai viên.”
“Chắc là phải đi tới mấy tiệm mới có thể mua nhiều thêm mấy viên được.”
Môi Đường Kỳ Thâm mím chặt, cảm giác tự trách không chịu khống chế, trái tim đau đớn giống như bị dao nhỏ xẻo thịt.
Sau đó anh lại tìm được mật khẩu WeChat, lúc này mới phát hiện Thời Lạc vẫn luôn không ngừng nhắn tin cho anh.
Vào lúc anh không biết, cô nhóc này lại hướng về không khí giả dối, nói chuyện phiếm với cái giao diện không có người sẽ đáp lại, nỗ lực xây dựng lên tình huống rằng anh vẫn còn đang ở bên cạnh, lừa gạt bản thân hết thảy vẫn giống như trước đây.
Trong khung chat, cô lạc quan hoạt bát hoàn toàn khác so với vẻ cô đơn lẻ loi ở ngoài đời, gặp được chuyện vui liền chia sẻ với một cái Đường Kỳ Thâm không có khả năng sẽ đáp lại, thương tâm cũng sẽ tố khổ làm nũng rồi mắng chửi, chẳng qua là dù có làm cách nào cũng không đổi được anh làm bạn cùng ở bên an ủi.
Nhưng mà Thời Lạc vẫn như cũ làm không biết mệt, giống như coi nó trở thành trụ cột tinh thần.
Nửa đoạn sau của lịch sử trò chuyện, tâm tình cô dường như càng thêm không tốt.
Nội dung chia sẻ từ “Mùa đông của Tân Tuyền Loan thật lại, hôm nay bài tập của cô giáo cũng thật khó.”
Dần dần biến thành “Kỳ Thâm ca ca, đêm nay em lại không ngủ được, ngày nào cũng không ngủ được, em thực sự muốn ngủ ngon một giấc, nhưng mà dù làm cách nào cũng không thể ngủ.”
“Kỳ Thâm ca ca, em vừa mới ngủ được một chốc, nhưng mà mơ thấy anh, cho nên hưng phấn quá liền tỉnh lại, kết quả chỉ còn mình em lẻ loi ở KTX, căn bản không có anh, em lại không thể ngủ.”
“Kỳ Thâm ca ca, em hình như bị bệnh rồi, mua thuốc uống, đêm nay có lẽ có thể ngủ sớm.”
“Kỳ Thâm ca ca, có phải em trưởng thành rồi không, em đã có thể tự mình đi mua thuốc rồi, trước kia ngay cả tiêm thuốc ở hướng nào em cũng không biết đâu, em lợi hại lắm đúng không?”
“Kỳ Thâm ca ca, thuốc đắng quá, bệnh cũng trị mãi không hết, em vẫn không thể ngủ…”
“Trời dường như lại sáng rồi, tuyết bên ngoài rơi lớn lắm, còn lạnh nữa, thôi không ngủ nữa vậy…”
Tin nhắn hầu như đều đến vào lúc rạng sáng, Đường Kỳ Thâm không dám suy nghĩ nhiều xem nhiều đêm như vậy, cô rốt cuộc là trằn trọc trụ vững được tới bây giờ như thế nào.
Thời gian dài như vậy, Đường Kỳ Thâm sống không hề tốt như những gì mọi người vẫn nghĩ, nhưng anh biết rõ tính tình của Thời Lạc, đương nhiên cô sẽ không tốt hơn anh là bao, bởi vậy nên cho dù khi đó cả người cô mọc đầy gai nhọn tự bao bọc lấy chính mình, anh vẫn muốn tìm mọi cách tận lực tới gần cô, bảo vệ cô.
Thời Lạc chỉ đang lo xấu hổ, thấy Đường Kỳ Thâm một lúc lâu vẫn không lên tiếng mới thật cẩn thận tách khe hở ngón tay ra, đôi mắt hồ ly xinh đẹp dò ra khỏi chăn, chớp chớp nhìn anh, trong sự linh động mang theo nét đáng yêu không thể giấu được.
Lòng Đường Kỳ Thâm đột nhiên mềm mại xuống.
Thiếu niên kéo tay nhỏ mềm nộn từ trên mặt cô xuống, hơi hơi dùng sức, một tay nắm lấy cổ tay cô kéo tới bên môi mình, ôn nhu không mang theo một tia dục vọng nào mà hôn một cái, trong nụ hôn hoàn toàn là thương tiếc.
Thời Lạc không phản ứng kịp, mắt trợn to, khẩn trương lại vô tội, tim đập gia tốc, nhiệt độ trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Trên mặt Đường Kỳ Thâm vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng mà nhịp tim hữu lực đập liên hồi lại không thể lừa được người khác.
Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, an tĩnh tới mức chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt của cả hai, càng là an tĩnh, tình tố đặc thù nào đó càng là khó che giấu, khuôn mặt nhỏ của Thời Lạc không nhịn được mà nóng lên, thật sự xấu hổ, lại rút tay mình về, lăn vào chăn cuốn tới tận mép giường, tận lực né tránh anh.
Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu liếc nhìn sống lưng nhỏ xinh của cô, khẽ ho nhẹ một tiếng để thanh thanh giọng nói, thiếu niên trước giờ đều đúng mực bình tĩnh không chút cẩu thả nay lại lần đầu tiên hiện lên vẻ vô thố quẫn bách.
Hai người đều chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, tuy nói những mặt khác của Đường Kỳ Thâm đều thành thục ổn trọng, nhưng mà đối với chuyện tình yêu nam nữ, anh cũng mới lần đầu được trải nghiệm, không thể biết nhiều hơn so với Thời Lạc là bao nhiêu.
Rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên hai người chung giường từ sau khi xác định quan hệ, cùng với những lần trong quá khứ thì có một loại ý nghĩa không giống nhau, Đường Kỳ Thâm biết cô nhóc Thời Lạc này ngoài mặt tùy ý làm càn, nhưng trong xương cốt, da mặt đều mỏng hơn so với bất cứ người nào, anh chỉ có thể tận lực duy trì khoảng cách an toàn mà thiếu nữ vẫn luôn nghĩ, không muốn để cô có gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng mà rất nhanh anh liền phát hiện, cho dù hai người đã sớm mở lòng với nhau, đã giải thích hết thảy những hiểu lầm đã qua, nhưng chứng mất ngủ lâu ngày của cô vẫn không thể khắc phục trong một chốc.
Đêm nay cô vẫn luôn dính ở bên người anh, cho nên không có cơ hội uống thuốc, nằm ở trên giường lâu mà vẫn không nhịn được lăn qua lộn lại.
Đường Kỳ Thâm tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn ngủ nhàn nhạt trên đầu giường cho cô.
Thời Lạc lăn qua lộn lại một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, dường như lo lắng làm ồn tới anh, động tác xoay người của cô cũng theo bản năng chậm lại không ít, cả người bồn chồn lại tủi thân, nhưng vẫn như cũ không còn tùy hứng như trước, muốn anh không được ngủ mà phải ngồi dậy dỗ cô ngủ trước nữa.
Đường Kỳ Thâm không có cách nào không đau lòng cô, trong lúc nhất thời cũng không muốn bận tâm tới vấn đề tuổi cô còn nhỏ nữa, dưới ánh đèn tối tăm, anh chuẩn xác không nghiêng không lệch vớt cô vào trong ngực, hai tay ôm lấy người, gắt gao kìm hãm cô trong vòng tay rộng lớn, cằm chống lên đỉnh đầu cô, bàn tay to nhẹ nhàng chậm chạp từ từ vỗ lên sống lưng của Thời Lạc.
Thiếu nữ vốn là bị cảm giác mất ngủ quen thuộc làm cho bực bội quấy nhiễu lập tức an tĩnh xuống, hương vị trên người Đường Kỳ Thâm như có ma lực, làm cô trong nháy mắt liền an tĩnh xuống.
Thiếu nữ tham luyến cọ cọ trước ngực anh, nhắm hai mắt hít mấy hơi, mũi nhịn không được chua xót, hương vị quen thuộc với cô nhất này là hương vị mà cô nhớ nhất trong khoảng thời gian đó, hiện tại nó đang quanh quẩn bên người cô, cùng cô đi vào giấc ngủ.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ đánh úp tới, đây là cảm giác đã lâu không thấy, nhưng mà Thời Lạc khó có được hôm không mất ngủ lại luyến tiếc không nỡ ngủ.
Rõ ràng đã rất mệt rồi nhưng vẫn như cũ cố mở to mắt, ngón tay không thành thật nắm lấy vải dệt áo ngủ của anh, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn anh.
Đường Kỳ Thâm im lặng đã lâu, thanh âm khi phát ra mang chút khàn khàn: “Buồn ngủ sao còn chưa ngủ?”
Nhìn lén bị bắt tại trận, cô vẫn không nhịn được giảo biện cho bản thân: “Không buồn ngủ.”
“Hai mắt đều díp lại rồi.”
Thời Lạc bĩu môi, nghiêng đầu, dán mặt lên ngực anh, sau đó lại như không có việc gì lầm bầm một câu: “Không nỡ ngủ.”
“Em sợ đều là giả.”
“Cái gì?”
“Tối nay quá nhiều chuyện vui, mấy chuyện này trước kia chỉ có khi ngủ mơ mới thấy, tỉnh lại đều sẽ biến mất, cho nên em mới không muốn ngủ.”
Cô vừa dứt lời, lòng bàn tay đang vỗ sau lưng cô lại đè chặt lấy người cô, thiếu niên trầm mặc vài giây, sau đó trên tay bỗng nhiên dùng chút lực, đầu hơi cúi xuống, dùng môi ngậm lấy môi cô.
Trong chớp mắt khi hai cánh môi lạnh lẽo va chạm vào nhau, Thời Lạc cả kinh, không biết nên phản ứng thế nào.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cũng là nụ hôn đầu của Đường Kỳ Thâm, thiếu niên hiển nhiên cũng không thành thạo, nhưng thương tác và trìu mến lại biểu lộ không sót thứ nào.
Lúc đầu cô chỉ biết ngây ngốc mở to mắt nhìn chằm chằm vào lông mi đen dày của anh, sau đó cũng học theo nhắm mắt lại, thẹn thùng lại cẩn thận vươn đầu lưỡi ra dò xét.
Đường Kỳ Thâm đương nhiên sẽ không buông tha cho cô, ôm cô hôn thật lâu.
Lâu tới mức cô đã sắp quên mất việc phải hô hấp, lúc này mới khó khăn mà buông tha.
“Sao lại là giả, đều là sự thật, thích em là thật, ở bên em cũng là thật.”
Đường Kỳ Thâm ôm cô chàng chặt hơn, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc hỗn độn cho cô, ôn nhu dỗ dành: “Ngoan ngoãn ngủ, ngày mai đưa em ra ngoài chơi có được không?”
“Là, là hẹn hò sao?” Khóe môi Thời Lạc cong lên thành ý cười, xấu hổ hỏi.
“Ừ, hẹn hò, đưa em đi hẹn hò được không?”
Đầu nhỏ của Thời Lạc rúc vào trong ngực anh, cánh tay nhịn không được ôm ở eo anh, không còn chút rụt rè xa cách muốn giữ như lúc nãy nữa.
Trước khi ngủ một giây, trong miệng còn lẩm bà lẩm bẩm xác nhận lại lần nữa: “Kỳ Thâm ca ca, sáng mai tỉnh lại, anh vẫn còn ở đây đúng không?”
“Anh ở đây, vẫn luôn ở bên em.”