Trên đường tới Dương Nhai, Thời Lạc rầu rĩ không lên tiếng.
Đường Kỳ Thâm biết, tâm tình không tốt lúc nãy của cô thật ra cũng chưa khá lên được là bao, chỉ là sau khi trải qua một số chuyện, cô gái nhỏ đã học được cách trưởng thành, học được cách che giấu cảm xúc, học được cách quan tâm tới cảm thụ của người khác.
Từ một tiểu tổ tông chỉ cần ấm ức một chút thôi sẽ xù lông gào khóc, khóc không được cũng muốn mạnh mẽ rớt ra vài giọt nước mắt để có được thứ mình muốn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể trưởng thành đến hiểu được cách nhẫn nại, thật sự nhịn không được cũng sẽ chỉ trộm rơi một vài giọt nước mắt.
Đường Kỳ Thâm đương nhiên nhìn ra được, sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó, thật ra Thời Lạc đang nỗ lực áp chế cảm xúc của mình, sau đó anh nhìn thấy bộ dáng nhịn không được mà trốn trong chăn khóc của cô, thật sự cảm thấy đau lòng, liền ôm người vào trong ổ chăn, cho cô một khoảng không gian an toàn nho nhỏ, để cô có thể tự do phóng thích bản thân.
“Trở nên hiểu chuyện”, ở trong mắt người khác là chuyện cực kỳ tốt đẹp, nhưng Đường Kỳ Thâm lại không nghĩ thế, anh đau lòng.
Anh nói muốn đi Dương Nhai ngay lúc này cũng không phải thật sự muốn chạm tới ánh mặt trời gì đó, cũng không phải vì lời đồn đãi lãng mạn thiếu nữ mà mọi người nói, anh chỉ biết nơi đó có thể là nơi cô thích, trong lòng cô buồn, anh liền cùng cô tới đó chơi, nhìn một chút.
Thời Lạc muốn đi, cho nên liền sắp xếp nó vào kế hoạch của tương lai.
Một lời hứa hẹn về tương lai cũng không phải việc khó, khó ở chỗ là hiện tại có thể thực hiện được điều đó ngay lập tức.
Đường Kỳ Thâm gọi xe lái tới tận dưới chân núi, hai người cùng nhau lên xe ngồi ở ghế sau.
Ban đầu Thời Lạc còn làm bộ làm tịch ôm điện thoại tìm kiếm những trò vui, nỗ lực bày ra dáng vẻ vui sướng, sau đó đại khái là tài xế lâm thời gọi đến nên kỹ thuật không tốt bằng tài xế trong nhà, lái xe vừa nhanh vừa ẩu, cả một đoạn đường đi toàn là xóc xóc nảy nảy, cảm giác say xe tràn ngập đầu óc, thật sự không có cách nào vui vẻ nói cười được.
Thiếu nữ quay đầu nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Đường Kỳ Thâm, vô cùng đáng thương kéo kéo ống tay áo anh, sau đó lại hai tay ôm lấy cánh tay anh, đầu nhỏ nghiêng sang một bên, ổn định vững chắc gối đầu lên vai anh.
Đường Kỳ Thâm nhìn ra cô khó chịu, duỗi tay khẽ vuốt ve trên má cô một chút, sau đó lại lấy một thứ giống như son môi ở trong túi xách xinh đẹp của cô ra, nhẹ đưa tới dưới mũi cô một chút, Thời Lạc đang mơ mơ màng màng đột nhiên ngửi thấy mùi hương bạc hà làm cho cô cực kỳ thoải mái, cảm giác choáng váng cũng giảm đi rất nhiều.
Thời Lạc vẫn không có khí lực như cũ, nhưng ít nhất là còn có thể tự nguyện nói chuyện: “Cái gì vậy? Sao trong túi của em lại có cái này?”
“Anh bỏ vào, sợ em không thoải mái, chuẩn bị rất nhiều đồ.”
Trước khi ra cửa, tất cả những đồ cần mang đều là Đường Kỳ Thâm chuẩn bị, bao gồm cả đồ vật trong túi xách của Thời Lạc, anh cũng tri kỷ chuẩn bị không ít đồ dùng cần thiết.
Thời Lạc ngây ngô gật đầu, Đường Kỳ Thâm một tay ôm cô, lực đạo trên tay hơi siết lại, ôm lấy cô gái mềm như bông ở bên cạnh dựa đầu vào vai anh tiếp tục ngủ.
Cánh tay rắn chắc hữu lực còn điều chỉnh độ cong phù hợp để cô có thể cảm thấy thoải mái nhất, Thời Lạc gối đầu lên hõm vai anh, xoay người úp mặt vào ngực anh, hai tay theo bản năng siết chặt áo ngoài của Đường Kỳ Thâm, ngửa đầu nhìn anh, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy thanh âm nhàn nhạt ở trên đỉnh đầu truyền xuống, “Em ngủ một lát đi, ngủ thì sẽ không say xe nữa, một giấc tỉnh lại là sẽ đến, đừng lo, anh ôm em.”
Cái ôm của anh ấm áp lại quen thuộc, cảm giác an toàn tràn ngập vây lấy cô, Thời Lạc nhắm mắt lại, đầu lại mơ mơ màng màng, rất nhanh liền ngủ mất.
Dương Nhai là đỉnh núi hòa cùng với thiên nhiên, không có nhân công cũng không có cáp treo để lên đỉnh núi.
Lúc xe tới chân núi, Thời Lạc còn chưa tỉnh lại, Đường Kỳ Thâm cũng không nỡ gọi cô dậy, liền ôm người lên trên núi.
Không ít khách du lịch ở xung quanh ghé mắt nhìn bọn họ, các cô gái mệt tới mức thở hổn hển cũng khó tránh khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.
Dòng người đi tới đi lui, thanh âm tán dóc nói chuyện phiếm dần dần nhiều lên, Thời Lạc xoa đôi mắt, dần dần tỉnh lại.
Mới vừa rồi lúc ở trên xe cô có nằm mơ, cảnh trong mơ vẫn luôn là một khắc khi cô nhắm mắt ngủ kéo dài tới lúc được Đường Kỳ Thâm cõng lên trên đỉnh núi.
Trong mơ, mẹ cô còn sống, ba cô cũng không bận rộn công việc giống như bây giờ, thỉnh thoảng sẽ được nghỉ phép, lúc đó ông liền sẽ mang hai mẹ con cô đi khắp nơi du lịch.
Khi đó cô còn nhỏ tuổi, tính tới hiện tại thì cũng phải mười mấy năm rồi, rất nhiều chuyện chỉ còn là những ký ức mơ hồ, nhưng ở trong mơ, những hình bóng và sự việc ấy lại vô cùng rõ ràng.
Cô bé con mặc một chiếc váy công chúa do mẹ mình tỉ mỉ chuẩn bị, được ba ba cõng trên vai, hai tay một tay nắm kẹo que một tay nắm tóc ba ba, miệng vui tươi hớn hở nghiêng người ngả về phía mẹ mình, dẩu hiệu hút một ngụm nước trái cây.
Mẹ ở sau lưng ba sẽ bất đắc dĩ bảo hai người chú ý an toàn, đừng để va vào người khác, sau đó lại không nhanh không chậm đi theo sau, nhẹ nhàng giúp cô lau đi mồ hôi mỏng trên trán cùng chóp mũi.
Lại sau đó, hình ảnh lại chuyển qua, mẹ không còn nữa, ba ba từ đó cũng điên cuồng lao vào công việc, cô bé con lẻ loi một mình, trên người mặc váy áo công chúa nhưng lại giống như ăn xin nhỏ không ai cần không ai thương, bất luận có tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm lại được hình ảnh một nhà ba người vui vẻ như trước kia.
Mơ tới đây, cô liền nhịn không được, thêm nữa xung quanh còn ồn ào, Thời Lạc duỗi thân mình mềm như bông, mở mắt ra, Đường Kỳ Thâm đã ôm cô đi được một phần ba đường.
Những cặp tình nhân hâm mộ nhìn bọn họ cả một đường vốn còn coi như là hài hòa.
Cô gái đánh nhẹ bạn trai mình một cái, nhỏ giọng lẩm bẩn bạn trai người ta nhìn vừa đẹp trai vừa tri kỷ muốn chết, leo núi mệt mỏi như vậy, một mình leo còn chưa chắc đã lên được, anh lại không rên một tiếng có thể ôm bạn gái mình đi được cả một đoạn đường.
Mấy chàng trai tự nhận diện mạo đúng là không so được với người ta, thể lực cũng không tốt lắm, làm không nổi chuyện này, cho nên cũng không dám cãi lại.
Chờ đến khi nhìn thấy cô gái trong ngực anh tỉnh lại, mấy chàng trai kia lại nhỏ giọng ồn ào bật ngược lại.
“Em cũng không nhìn lại xem trên người mình có bao nhiêu cân thịt, một mình em cũng to gấp đôi người ta rồi, nói nữa, nếu mà em có thể xinh đẹp bằng nửa phần người ta thôi thì dù ông đây có chết cũng sẽ cắn răng cõng em lên tới tận đỉnh núi!”
“Ha, em còn chưa ghét bỏ anh xấu đâu! Cái nào cũng không bằng người ta, anh thì hay lắm ý!”
“Cho nên nói mà, nồi nào úp vung nấy, hai chúng ta trời sinh một đôi, em nên chấp nhận vận mệnh phải tự mình leo núi đi, đừng cưỡng cầu nữa, không thể trái lại ý trời đâu.”
Thời Lạc mơ mơ màng màng nghe bọn họ cãi nhau một lúc mới phản ứng lại, “người ta” trong miệng cặp tình nhân kia chính là đang nói cô và Đường Kỳ Thâm.
Phục hồi lại tinh thần, Đường Kỳ Thâm thế nhưng đã ôm cô leo lên tận sườn núi.
Thiếu niên mặt vẫn không đổi sắc, mặt không đỏ tim không đập, thoạt nhìn nhiều thêm một người trên vai cũng chưa tạo cho anh chút áp lực nào.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm anh nặng nề.
Thời Lạc “ừm” một tiếng, gương mặt hơi hồng lên, còn mang theo chút rụt rè, dù sao cũng mới là lần đầu yêu đương, từ sau khi xác định quan hệ cũng chưa từng đi hẹn hò, bất chợt ở trước mặt mọi người làm ra hành động thân mật như vậy, nói thế nào cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hai tay cô gái chủ động ôm lấy cổ anh, mềm mại cọ cọ lên đầu vai anh một chút, cả người như không xương, toàn thân lộ ra cảm giác ỷ lại.
Đường Kỳ Thâm từ đầu tới cuối cũng không có ý tứ để cô xuống dưới tự đi.
Nhưng mà nếu Thời Lạc đã tỉnh rồi thì cô cũng xấu hổ không dám để anh ôm trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy.
Cô quơ quơ chân dài, nhỏ giọng nói: “Anh thả em xuống đi.”
Đường Kỳ Thâm không để bụng, lực đạo trên tay cũng không thả lỏng: “Còn buồn ngủ sao?”
Thời Lạc lắc đầu, “Không buồn ngủ, bây giờ em đang rất có tinh thần.”
Dọc theo đường đi đã ngủ an ổn hết hai tiếng, những cảm giác mỏi mệt lúc trước xác thật đã vơi đi không ít, giờ phút này cô vô cùng dư thừa tinh lực, nhân tiện tâm tình cũng tốt hơn không ít.
“Em trước giờ không thích tập thể dục, còn có sức leo núi?” Đường Kỳ Thâm không quá tin tưởng thực lực của cô.
Thời Lạc đương nhiên là mạnh miệng không chịu thua: “Em rất giỏi, một giây là lên đỉnh.”
Đường Kỳ Thâm làm như không nghe thấy, cho tới khi Thời Lạc thật sự không chịu nổi ánh mắt hâm mộ ghen tỵ còn có hận thù ghen ghét của những người xung quanh, mới bất đắc dĩ ghé tới bên tai anh, nhỏ giọng nói:
“Mau thả em xuống, anh còn ôm nữa là mấy cặp đôi kia sẽ chia tay luôn bây giờ.”
Cô đã nghe cả một đoạn đường, chính tai chứng kiến nhóm tiểu tình nhân kia từ cổ vũ đốc xúc lẫn nhau biến thành thương lượng xem sau khi chia tay thì mèo ở nhà sẽ theo ai rồi.
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, lúc này mới thả người xuống.
Không thể không nói, Đường Kỳ Thâm hiểu Thời Lạc còn hơn chính bản thân cô.
Sau khi để Thời Lạc tự đi, tốc độ leo núi của hai người so với lúc anh cõng cô còn chậm hơn nhiều.
Ngay từ những phút đầu, cô gái nhỏ vẫn còn tràn trề tinh lực, dạo quanh ven đường chụp hết cái này tới cái nọ, Đường Kỳ Thâm cầm máy ảnh yên lặng chụp cho cô mấy trăm tấm.
Làm động tác đáng yêu, cong mông ưỡn ngực, đủ loại kiểu dáng, Đường Kỳ Thâm chụp đến tâm viên ý mã, hận không thể trực tiếp xách người lên trên đỉnh núi, nhét vào khách sạn, không muốn để đám người xung quanh có cơ hội liếc mắt nhìn cô thêm cái nào nữa.
Chẳng qua là mới leo được một lúc, cô liền game over hoàn toàn.
Đường Kỳ Thâm cười khẽ, đi ở sau lưng đỡ cô, cùng cô dịch từng bước một.
Đến cuối cùng, Thời Lạc vẫn không chống đỡ nổi, quay người lại giơ hai tay về phía Đường Kỳ Thâm làm nũng: “Muốn anh cõng.”
Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười một tiếng, nhưng Thời Lạc vẫn nghe ra được sự trào phúng trong tiếng cười của anh, có điều cô không để ý lắm, giờ phút này cả người mềm nhũn, chỉ muốn hai chân được nhấc lên khỏi mặt đất ngay lập tức mà thôi.
“Không lo anh cõng em rồi sẽ khiến những cặp đôi khác tức giận tới chia tay nữa?”
Thời Lạc nổi hứng lên thì sẽ không còn có quan niệm đạo đức gì nữa: “Chia thì chia đi, người khác thế nào em không biết, em chỉ biết là anh còn không cõng em nữa thì sẽ mất đi một cô bạn gái.”
Đường Kỳ Thâm nhẹ nhéo má cô: “Không được nói linh tinh.”
Thiếu niên đi tới trước mặt cô ngồi xuống, sống lưng rộng lớn, Thời Lạc cười tươi rói nhảy lên.
Đường Kỳ Thâm nhẹ nhàng đứng dậy, xoay người để cô nhìn xem đoạn đường cô vừa mới đi: “Tự em đếm xem, em đi được mấy bậc?”
Gần trong gang tấc, ngay cả một khúc cua còn không có.
Thời Lạc làm nũng không hé răng, ngón tay nhéo lỗ tai anh, Đường Kỳ Thâm rũ mắt cười khẽ, nhẹ nhàng bâng quơ thuận miệng nói một câu: “Thể lực kém như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?”
Về phương diện yêu đương, Thời Lạc xác thật là một tờ giấy trắng, Đường Kỳ Thâm tuy cũng là lần đầu yêu, có điều con trai dù sao cũng là con trai, thứ anh biết nhiều hơn cô rất nhiều, trong chốc lát cô cũng không phản ứng lại được, bá đạo trả lời anh: “Sau này anh vẫn phải cõng em, anh phải cõng em suốt đời, mãi mãi đối tốt với em!”
Mấy cái này không cần cô nói, anh cũng sẽ làm, có điều rõ ràng là vừa rồi anh không có nói tới vấn đề này.
Thiếu niên hơi xốc cô lên lưng, ho nhẹ một tiếng, ý tứ sâu xa bổ sung: “Cũng không phải vấn đề cõng hay không cõng.”
“Đó là cái…” Thời Lạc còn định hỏi xem là có ý gì, kết quả vừa nghĩ lại câu vừa rồi của anh, kết hợp với một số kinh nghiệm đúc kết từ những cuốn tiểu thuyết mình đọc, trong nháy mắt, cô nghẹn họng, gương mặt đỏ ửng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, mạnh mẽ đấm lên vai anh, vừa thẹn vừa tức: “Đường Kỳ Thâm! Anh học hư!”
Đường Kỳ Thâm vẫn là thấp giọng cười, anh không phải học hư, chỉ là không cần phải nhẫn nhịn giả vờ làm một anh trai tốt mà thôi, nếu như anh đã là bạn trai cô, có rất nhiều lời trước kia không thể nói, giờ nói cũng không sao hết.
Thời Lạc tức giận một lúc lại dần dần an tĩnh lại.
Đường Kỳ Thâm cõng cô vững vàng leo lên đỉnh núi, tình cảnh này nói sao cũng thấy hơi quen quen.
Chẳng qua lúc ấy là ở Ninh Thủy Loan, anh tới dỗ cô, đem cô lừa tới Đường gia làm đề thi.
Nhưng mà không đợi Thời Lạc nhớ lại xong, Đường Kỳ Thâm đã mở miệng trước: “Trên đỉnh Dương Nhai có một ngôi miếu, là miếu nhân duyên, vừa lúc thích hợp với truyền thuyết ở nơi này, lát nữa tới đó, em đi qua thắp ba nén hương đi.”
Thời Lạc khó hiểu.
Đường Kỳ Thâm thay cô nhớ lại: “Có một cô nhóc nào đó từng nói qua.” Anh học theo ngữ điệu của Thời Lạc, lặp lại lời cô từng nói một lần nữa, “Kỳ Thâm ca ca, sau này nếu mà anh có bạn gái, em nhất định sẽ ngày ngày thắp cho cô ấy một nén nhang, à không, ba nén!”
Rất nhiều ký ức hiện lên trước mắt, Thời Lạc vừa nhịn không được bật cười, vừa lại không chịu được anh cười nhạo mình, liền dãy dụa ở trên lưng anh.
Một lát sau, Đường Kỳ Thâm mới nói: “Trước kia anh không tin quỷ thần, hiện tại lại bắt đầu kính sợ, thắp một nén nhang, cầu một ước nguyện, có thể bảo hộ em một đời bình an vui vẻ thì thật tốt.”
Thời Lạc vội vàng bổ sung: “Anh cũng vậy, còn muốn cầu cho chúng ta mãi mãi bên nhau, lát nữa thắp thêm mấy nén, không chừng thần phật sẽ thấy chúng ta hào phóng, mua một tặng một, cho nhiều thêm một cái nguyện vọng thì sao.”
Đường Kỳ Thâm cười khẽ một tiếng: “Được, thắp thêm mấy nén.”
Thời Lạc hưng phấn: “800 nén đi!”
Đường Kỳ Thâm: “Không ấy em đốt pháo hoa luôn cho rồi.”