Cuối tuần, đám đông trên đường như sóng ngập, thêm nữa cuộc thi vào mười vừa mới kết thúc, cho nên học sinh ra cửa dạo chơi nối liền không dứt.
Đường Kỳ Thâm là người không thích náo nhiệt, trừ phi là việc tất yếu, anh sẽ không chủ động xuất hiện ở những chỗ đông người ồn ào thế này.
Kết quả sáng sớm ngày kế, hai người bị tài xế trong nhà mạnh mẽ đưa tới trước cửa công viên trò chơi.
Đường Kỳ Thâm: “…”
Công viên này mới mở không lâu, được rót vốn bởi một phú thương lắm tiền nhiều của ở Hành Thị.
Hai người một trước một sau xuống xe, Thời Lạc đi ở đằng trước.
Hôm nay cô mặc một thân quần áo yếm màu trắng ngà, bên trong là áo thun màu vàng, làn da trắng nõn tới phát sáng, tóc rong biển mềm mại hơi uốn được Lương Thục Nghi búi cho hai búi ở hai bên, mũ ngư dân màu vàng nhạt hơi che khuất vầng trán no đủ, cả người nhìn qua phấn chấn manh manh, rất có hơi thở thiếu nữ thanh xuân đầy đáng yêu.
Đường Kỳ Thâm vẫn là dáng vẻ áo đen quần đen như mọi ngày, thêm cả mũ lưỡi trai màu đen, vành nón hơi ép xuống thấp, đem nửa gương mặt tuấn lãng lạnh nhạt giấu kín ở trong bóng ma.
Bước chân Thời Lạc nhảy nhót ở đằng trước, anh vẫn trầm tĩnh vững vàng đi ở phía sau, một tay đút trong túi quần.
Tài xế sau khi hoàn thành mục tiêu đưa người tới địa điểm xong liền lặng lẽ gánh vác trọng trách làm “trạm tỷ*”, chụp lén hai bức, tính trở về sẽ đưa cho phu nhân chủ tịch, nào biết trong màn ảnh, thiếu niên đúng lúc quay đầu lại, ánh mắt sâu không thấy đáy thẳng tắp đối diện với tầm mắt của ông.
*Trạm tỷ: Những fan lớn có khả năng tiếp xúc gần với idol, chuyên cập nhật lịch trình và hình ảnh, có thể nắm bắt được hầu hết hoạt động của idol
Tài xế già sống tới một bó tuổi như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy một ánh mắt của thiếu niên thôi cũng làm nhân tâm run sợ như vậy, ông lập tức tắt camera, qua loa cho thôi việc, trong lòng mặc niệm, một tấm này chụp xong thì cũng rửa tay gác kiếm được rồi.
Đường Kỳ Thâm thu hồi ánh mắt, hơi hơi ngước mắt nhìn mấy cái chữ to đùng “Thời gian trầm luân” ở trên biển công viên, một lúc lâu sau mới rũ mắt, Đường phu nhân cũng hao tâm tổn huyết quá rồi.
Lúc anh dừng ở một chỗ, Thời Lạc cũng đã giống như con chim hoàng yến xổ lồng, dũng mãnh xâm nhập vào trong đám người.
Đường Kỳ Thâm chậm rãi đi ở sau, trong tay xách theo cái túi của cô, nhìn như lười nhác xa cách, thật ra lại đang gắt gao khóa chặt chim hoàng yến nhỏ kia ở trong phạm vi tầm mắt của mình, không chút dám thiếu cảnh giác.
Sáng sớm, Thời Lạc vô tâm vô phế chạy tán loạn, cũng may không biết Đường Kỳ Thâm dùng cách gì mà mỗi một trò cũng không cần xếp hàng quá lâu.
Có điều anh đối với việc “chơi” dường như cũng có giới hạn, sau khi sắp xếp hành trình thật tốt xong, bảo đảm rằng cô sẽ an toàn, còn lại toàn bộ hạng mục trò chơi anh đều không tham gia.
Không có quay đầu đi luôn đã là điều anh nhân nhượng lớn nhất rồi.
Này vẫn là dựa trên việc ngày hôm qua cô khóc sướt mướt vì thành tích, lo lắng hãi hùng mới miễn cưỡng nhẫn nại tính tình đi cùng cô.
Tháng bảy, mặt trời nắng gắt chói chang, phơi đến mức đầu óc người ta cũng trở nên choáng váng.
Sau khi chơi xong mấy trò, Thời Lạc đã ra một thân mồ hôi mỏng, gương mặt cũng bị hun cho hơi phiếm hồng, cả người nhìn quá héo héo, lười biếng ăn vạ trên cái ghế dài ven đường không chịu đi.
Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khe hở tán cây trút xuống bên dưới làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn phấn nộn của Thời lạc, đôi mắt hồ ly của cô bị chói tới mức không mở ra được, cong thành một hình trăng khuyết, hai tay gục xuống hai bên sườn, ngửa đầu nhìn anh.
Đường Kỳ Thâm thì lại có một dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái, cả người không hề có chút dấu hiệu phóng túng nào giống như cô.
Có đôi khi Thời Lạc suy nghĩ, liệu trên đời này có thứ gì có thể khiến anh trả giá chút nhiệt tình, nhấc lên chút gợn sóng, không còn là cái dáng vẻ trầm ổn nội liễm này, trở nên giống con người một tý không nhỉ.
Cô gái đang nghĩ tới xuất thần, thiếu niên cao lớn trước mặt đã yên lặng dịch chuyển tới chắn đi toàn bộ ánh mặt trời chiếu trên mặt cô, cô có thể thoải mái mơ to mắt nhìn anh, vầng sáng ấm áp phủ lên bóng dáng anh, miêu tả ra hình dáng nhàn nhạt, anh giống như đi từ ánh sáng đến, mộng ảo rồi lại như không có cách nào có thể chạm tới.
Thời Lạc nghỉ ngơi một lát dưới cái bóng của anh, cả người cũng đã có tinh thần hơn không ít, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cô bỗng nhiên mềm mại toàn đáy lòng, mở miệng hỏi: “Thâm ca ca* này, nếu không phải mẹ Đường bảo chúng ta đi tới đây, vậy hôm qua anh nói đi chơi là đi đâu vậy?”
*Mình định để nguyên là anh Thâm, nhưng gọi thế này thấy hay hơn nên từ sau mình sẽ để vậy nhé
Đường Kỳ Thâm cõng ánh sáng, vành nón bị ép tới hơi thấp, ánh mặt trời phác họa lên cằm dưới tinh xảo của anh khiến chúng càng trở nên góc cạnh rõ ràng, từ góc độ của Thời Lạc không thể nhìn thấy rõ biểu tình của thiếu niên, một lúc lâu sau, thiếu niên khẽ cười một tiếng, thanh âm nặng nề: “Tới phòng tự học trên thư viện ngồi.”
Thời Lạc: “…”
Lúc này cô đã không còn chút tâm tư thiếu nữ gì nữa, đàn ông ấy à, quả nhiên chẳng phải thứ gì tốt, một bụng toàn ý xấu, lúc mình khóc thì nói mang mình ra ngoài chơi, lúc mình hết khóc thì lập tức trở mặt muốn mang mình tới phòng tự học để tiếp thu sự tán phá của tri thức, mệt cô ngày hôm qua còn hơi hơi cảm thấy cảm động với anh, giờ phút này nghĩ tới, ngày hôm qua mình giống như con ngốc không biết cái gì vậy.
Cách đó không xa, xe đẩy bán kem mở nhạc vang rất náo nhiệt, xung quanh vây quanh không ít khách xếp hàng chờ mua kem, Thời Lạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đứng dậy vươn vai một cái, làm bộ muốn đi.
“Đi đâu?”
“Muốn ăn kem.”
Mày Đường Kỳ Thâm nhăn lại, lại theo thói quen tính dạy dỗ cô: “Thứ đồ kia quá lạnh.”
“Giờ đã là tháng bảy rồi, ăn chút cũng không được sao?” Cô bĩu môi, dáng vẻ nhìn qua vô cùng đáng thương, lại có chút phản nghịch.
Một lát sau, Đường Kỳ Thâm than nhẹ một hơi: “Ngồi đi.”
Bước chân Thời Lạc dừng lại chút, nghe thấy anh nói tiếp: “Anh đi mua, em ngồi ở đây, đừng chạy đi đâu.”
Thời Lạc ngồi tại chỗ nhịn không được cong cong khóe môi, sau đó lại bỗng nhiên nhớ tới đã quên nói cho anh biết mình muốn ăn vị gì, lại đứng dậy, tính đi cùng anh qua đó đợi.
“Kia không phải Thời Lạc sao?”
Cô vừa mới đi hai bước về phía xe bán kem thì liền nghe thấy đằng sau vang lên thanh âm quen thuộc.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, quả nhiên là Ôn Vũ và đám chị em cây khế của cô ta.
Ôn Vũ này từ khi chuyển trường tới đây thì luôn luôn đối nghịch với Thời Lạc, lúc nào cũng thích chạy tới trước mặt khiêu khích cô.
Có rất nhiều khi Thời Lạc còn nghĩ, ba mẹ Ôn Vũ thật ra không nên đặt cho cô ta cái tên nữ tính hiền thục như vậy, cô cảm thấy cái tên Bão Vũ còn hợp với cô ta hơn, chỉ cần hai người vừa nhìn thấy mặt nhau là cô ta có thể đánh một tia chớp lại xẹt một tia sét, đột ngột không cho người ta cơ hội phản ứng gì cả.
Đối phương nhiều người, nhưng mà Thời Lạc trừ ở trước mặt Đường Kỳ Thâm ra thì dường như trời sinh đã tự mang một thân khí chất hung mãnh, cho dù lẻ loi một mình cũng không hề rơi xuống thế hạ phong chút nào.
Ôn Vũ cũng nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Thời Lạc tia tới.
Nhóm người bọn họ sáng nay trước kia ra cửa đều tỉ mỉ trang điểm một phen, lại cởi bỏ bộ đồng phục bảo thủ kia ra, kết quả vừa nhìn thấy nhau liền phát hiện có vài người dường như đang bắt chước thời trang ăn mặc lúc trước của Thời lạc, nhưng mà rốt cuộc cũng là bắt chước bừa cho nên khí chất kém cô thì thôi đi, ngay cả kiểu dáng cũng chỉ là giống nhau, nhãn hiệu và giá tiền thì hoàn toàn cách biệt.
Trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ nhưng không có nói ra, chơi cũng rất vui vẻ, hết cả một buổi sáng, lớp trang điểm trên mặt cũng bị ánh mặt trời hun cho trôi hết đi, lúc này nhìn thấy Thời Lạc thoải mái tươi mới như vậy, biểu tình trên mặt một số người nhìn qua đều không quá dễ chịu.
Nhưng không thể không nói, phong cách ăn mặc ngày hôm nay của cô cũng có thể sẽ là phương hướng để bọn họ bắt chước theo sau này.
Ôn Vũ khó nhìn nhất chính là cái bộ dáng cao cao tại thượng này của Thời Lạc, rõ ràng gia thế của cô ta cũng không hề kém, thế mà không biết vì sao lại chỉ có Thời Lạc được một đám nam sinh coi là tiểu công chúa mà tích cực tâng bốc.
Thời Lạc chơi cả một buổi sáng, giờ phút này đã có hơi mệt, không còn chút tinh lực để cãi nhau, vốn tính đi tới chỗ Đường Kỳ Thâm ăn xong kem sẽ dẹp đường hồi phủ.
Không nghĩ tới đám Ôn Vũ lại không cho cô cơ hội này.
Thấy cô cứ thế xoay người rời đi, cô ta lập tức mở miệng khiêu khích: “Một mình tới công viên trò chơi à? Không tìm bạn đi với cậu sao?”
Chị em bên cạnh cô ta lập tức nhận được tín hiệu, bắt đầu phụ họa: “Có một số người luôn tỏ cái vẻ cao cao tại thượng, thảo nảo lại không có bạn.”
“Ha ha ha, công viên trò chơi mà cũng tới một mình được sao, đúng là sống lâu rồi cái gì cũng thấy được.”
Thời Lạc vốn không muốn phản ứng, nhưng đúng lúc lại đang đứng trong bóng râm của tàng cây, so với mấy người kia đứng trần trụi phơi nắng dưới ánh mặt trời, cô cũng nguyện ý đứng trong chốc lát.
“Vậy cậu đúng là chưa sống lâu lắm nhỉ, kiến thức ít như vậy.”
Cô dỗi một câu lại, biểu tình trên mặt Ôn Vũ rõ ràng đã chịu thiệt thòi, Thời Lạc cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt.
Thật ra cô từng lén lút thảo luận về Ôn Vũ với Diệp Tầm Tầm, cảm thấy tuy rằng cô ta ngày nào cũng gây sự, nhưng hình như vì đầu óc không quá thông minh nhanh nhẹn cho nên luôn tự mang thêm hiệu ứng ngốc ngốc lại có chút đáng yêu ở bên cạnh, ngẫu nhiên tâm tình không tốt mà cô ta vừa lúc chủ động đưa tới cửa cãi nhau một trận, nhìn bộ dáng ăn mệt của cô ta cũng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ôn Vũ đương nhiên không phải chỉ mới hai ba câu là có thể chịu thua lùi bước, tinh thần càng đánh càng hăng thật ra lại thể hiệu vô cùng nhuần nhuyễn: “Làm sao, không có bạn, ngay cả đối tượng liên hôn gia tộc trong truyền thuyết của cậu cũng không thể nể mặt đi với cậu à? Không tới mức… thảm như vậy chứ?”
“Đúng thế, dấu mốc quan trọng như thi vào mười thế này, thế mà anh ta lại không để bụng…”
“Không chừng là còn đang trộm hẹn hò với cô nào đó ở trong trường rồi, thời buổi này, có ai còn nhớ thương cái hôn ước từ bé cổ hủ kia nữa chứ.”
Đám người ha ha cười nhạo.
Ở đây có không ít người từng nghe nói tới chuyện này của Thời Lạc, có điều bởi vì Ôn Vũ là giữa đường từ Tây Thành chuyển trường tới Hành Thị cho nên những chuyện trước kia của cô, Ôn Vũ không rõ lắm, chỉ biết đối tượng liên hôn của cô hình như tên Đường Kỳ Thâm, còn lại thì không biết bối cảnh người ta ra sao, càng miễn bàn tới việc nhìn thấy mặt người ta thế nào.
Đám chị em cây khế tụm lại thành một nhóm, mồm năm miệng mười trào phúng, Ôn Vũ dường như cũng tự tin hơn rất nhiều: “Ai nói đối tượng liên hôn nhất định phải có tuổi tác xấp xỉ chứ, thời buổi này nhà có tiền phần lớn đều là mấy ông chú bụng phệ dưa vẹo táo nứt, cậu ta trước giờ cũng chưa từng dẫn người theo, không chừng là không dám mang ra ngoài đi, mất mặt biết bao nhiêu, thật đáng thương, hôn nhân mà cũng phải lấy con gái ra để làm trao đổi lợi ích.”
Lời này vừa nói ra, đám người đang phụ hoa kia lại ngậm miệng lại hết, Ôn Vũ không biết Đường Kỳ Thâm là người phương nào, nhưng các cô ấy đều là người lớn lên ở Hành Thị, sao có thể không biết chứ, Đường Kỳ Thâm cách đó không xa đã chậm rãi bước tới chỗ này, anh dường như đã sớm chú ý tới động tĩnh bên này, biểu tình trên mặt là vẻ người sống chớ tới gần trong truyền thuyết kia.
Nhưng mà giờ phút này, Thời Lạc có vẻ cũng không còn có tâm tư dây dưa với bọn họ, cũng không phải là vì họ nói Đường Kỳ Thâm xấu khiến cô không vui mà là cái câu “Không chừng đang trộm hẹn hò với cô nào” làm cho trong lòng cô phiền muộn không thôi.
Vài giây sau, Đường Kỳ Thâm cầm kem trở lại bên người cô, trên tay anh còn xách theo cái balo hoạt hình bị Thời Lạc nhét đầy thứ ở bên trong làm cho căng phồng cả lên, hai bên túi là hai con vịt vàng nhỏ, phối hợp với một thân quần áo màu vàng của Thời lạc, hai người đứng ở bên nhau đúng thật là có một loại cảm giác cp rất hài hòa.
Ôn Vũ ngẩn ra một chút, lúc hồi phục lại tinh thần thì thiếu niên có thân hình cao lớn, dáng vẻ thanh lãnh tuấn lãng kia đã nhét kem ốc quế vào tay Thời Lạc.
“Vị vani.”
Hai mắt Thời Lạc sáng người, không coi ai ra gì hô lên: “Anh biết em muốn ăn vị vani?”
Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt “ừ” một tiếng, sau đó lại dặn dò: “Thứ này cũng chỉ được ăn một nửa, quá lạnh.”
Thời Lạc bĩu môi, có điều cũng may là có thể ăn cho đỡ thèm, khóe môi cô cong cong, Ôn Vũ ở đối diện bị cô làm cho sắp tức chết.
Nhưng mà cô ta chỉ từng nghe qua tên Đường Kỳ Thâm, chưa từng gặp người thật bao giờ, đương nhiên là không nhận ra, chỉ nghĩ là Thời Lạc yêu sớm với bạn trai ở bên ngoài trường, căn bản không nghĩ tới đối tượng liên hôn vừa mới nhắc tới của cô.
Thấy Thời Lạc cười tới vui vẻ như vậy, cô ta nhịn không được nói thầm với chị em tốt bên cạnh: “Chỉ một cái kem ốc quế cũng tiếc không muốn mua, còn mua cái nhỏ nhất, lại chỉ cho phép ăn một nửa, tên này chẳng nhẽ là muốn leo lên cành cao làm phượng hoàng?”
Thời Lạc lại nhịn không được cười thành tiếng: “Không nghĩ tới trong mắt cậu tôi đã thành cái cành cao rồi cơ đấy.”
Mặt Ôn Vũ lúc đỏ lúc trắng, lại thấy Thời Lạc dùng khuỷu tay huých huých bên hông Đường Kỳ Thâm: “Anh xem bọn họ đều nói kìa, ngay cả cái kem lớn cũng không nỡ mua, em ăn xong tý phải đi mua thêm mười cái mới được.”
Đường Kỳ Thâm trầm giọng, mang theo ý tứ cảnh cáo nhàn nhạt: “Anh đã nói chuyện qua, để xem hàng kem nào dám bán cho em.”
“Dựa vào cái gì? Công viên này cũng không phải nhà anh mở, sao bọn họ có thể nghe anh chứ.”
Môi mỏng thiếu niên hơi mím lại, nhìn từ bên mặt là có thể thấy rõ độ cong nơi khóe môi: “Đã quên nói với em, công viên này là do Đường gia rót vốn.”
Nói cách khác, cũng không khác gì là nhà anh mở.
Thời Lạc: “…”
Ôn Vũ đứng một bên câu được câu không nghe xong, thật sự không biết hai người này cớ vì sao lại không coi ai ra gì như vậy, cô ta nhịn không được nâng cao âm lượng, dường như đang nói chuyện với Đường Kỳ Thâm: “Bạn học này, anh là ai vậy! Không biết cô gái bên cạnh anh sau này phải lấy chồng theo ý người trong nhà sao? Hai người sau này có vẻ không có kết quả đâu.”
Đường Kỳ Thâm nghe thế, lúc này mới lười nhác nghiêng người nhìn thoáng qua, thiếu niên thoạt nhìn hàm dưỡng lễ nghĩa chu toàn, chỉ là ánh mắt thanh lãnh lại xa cách: “Là bạn học của Lạc Lạc đi, tôi là Đường Kỳ Thâm. Tính tình Lạc Lạc không tốt, sau này vẫn mong mọi người thông cảm nhiều hơn.”
Ba chữ “Đường Kỳ Thâm” vừa phát ra, Ôn Vũ chỉ cảm thấy mấy câu khiêu khích ban nãy của cô ta đã quay lại vả mặt cô ta đôm đốp.
Một câu lạnh như băng kết thúc, anh liền lập tức thu mắt lại, Thời Lạc không hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh, rũ mắt, nhịn không được bật cười.
Đường Kỳ Thâm cũng không biết lấy từ đâu ra một quả bóng bay, bóng bay bay bay trong không khí, rũ xuống một cái dây màu trắng mỏng, anh ở trước mặt đám người Ôn Vũ, nắm lấy tay Thời Lạc kéo qua.
“Làm gì vậy?” Tâm tình cô tốt, mềm mại hỏi.
Đường Kỳ Thâm buộc dây bóng bay lên cổ tay mảnh khảnh của cô, “Cột một quả bóng bay sẽ không dễ lạc mất em.”
Thanh âm anh ôn nhu hơn mọi ngày, bên tai Thời Lạc nhịn không được đỏ lên.
Ôn Vũ: “…!!!!!!!!!!” Cay mắt quá!
Đám chị em quen biết Đường Kỳ Thâm đã xấu hổ muốn chết, kéo Ôn Vũ rời đi.
Sau khi rời đi, nhóm chị em có ý tưởng đen tối nháy mắt đã nội chiến.
“Anh ta là Đường Kỳ Thâm?? Sao các cậu không nói sớm cho tớ biết?!”
“Cậu, cậu cũng đâu có hỏi…”
“Này còn phải hỏi sao??! Có não hay không hả, mất mặt quá đi!”
“Ai không có não hả…”
Thời Lạc vừa ăn kem vừa dựng lỗ tai lên nghe, biểu tình mừng thầm trên mặt cũng quá rõ ràng rồi.
Một lúc sau, thiếu niên nhàn nhạt nhắc nhơ: “Còn ăn thêm một miếng nữa thì trở về làm thêm một tờ đề.”
Thời Lạc: “…”
———–
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Vũ: Đừng ai cản tôi! Tôi muốn tự sát!!!!
Lạc Lạc: Trước mặt người ngoài anh cũng quá trâu bò rồi, khen thường!
Đâu ma ma* ôn nhu nhắc nhở: Cậu ta nói con ăn nhiều thêm một miếng là phạt một tờ đề thi đó.
*Tên tác giả: Cửu Đâu Tinh
Lạc Lạc tỉnh ngộ: Thu lại lời khen nha!
Đường Kỳ Thâm: Cửu Đâu Tinh, muốn chết?