Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Khi Tịch Băng Toàn nghe Ngự Thiên Dung kể xong, sắc mặt đã sớm đen.

Không chút suy nghĩ liền quả quyết phản đối: “Phu nhân, ta không đồng ý!”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, thực vô tội nói: “Nhưng chúng ta đã thỏa thuận rồi a!”
“Có thể sửa, để ta giúp ngươi nói với hắn!” Tịch Băng Toàn quả thực tức muốn chết, nữ nhân này, hắn cùng lắm chỉ mới rời đi vài ngày thôi, nàng liền lập hiệp nghị mới với một nam nhân khác, tuy rằng là diễn trò, nhưng hắn không thể chấp nhận, ai biết có thể xảy ra chuyện diễn giả làm thật hay không!
Ngự Thiên Dung nguýt hắn một cái, “Tịch Băng Toàn, ngươi đừng quên, chúng ta hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác!”
“Ngươi ——” Tịch Băng Toàn tức giận nhìn nàng, vì sao nàng cứ giận hắn mãi không thôi?
Ngự Thiên Dung thoải mái vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: “Tịch công tử a, ta thấy nữ nhân bên cạnh ngươi không ít a, đừng vì một đóa hoa mà buông tha toàn bộ bụi hoa nha! Ngươi làm không được là một chuyện, không đáng là chuyện khác a!”
“Ngươi!”
Ngự Thiên Dung lại không để ý tới hắn, xoay người nhẹ nhàng rời đi, miệng còn nói nhỏ: “Thiên nhai nơi nào không có cỏ, sao phải chỉ yêu mến một bông hoa; có mỹ nữ, mỹ nam bên cạnh, như vậy mới là nhân sinh a!”
Phanh…
Vô Nhan thiếu chút rớt cằm xuống đất, hắn vừa định đi tìm Tịch Băng Toàn thì nghe được một câu như vậy.

Thấy huynh đệ nhà hắn mặt mày đen xịt nhìn người ta rời đi, Vô Nhan bước tới, đẩy đẩy người hắn, “Uy, ta nói, ngươi sửa tính tình rồi a? Bây giờ lại nhẫn nhịn nữ nhân như vậy sao?” Không túm người lại a?
Tịch Băng Toàn trừng mắt nhìn hắn, “Nếu ngươi có bản lĩnh bắt được nàng, ta sẽ miễn đi phiền toái lần này cho ngươi!”
Ôi chao? Thật vậy chăng? Tâm tình Vô Nhan nhất thời nhảy nhót, miễn đi, có nghĩa không bóc lột thủ hạ của hắn đi làm khổ sai! Đáng giá cố gắng! “Hắc hắc, đây là ngươi nói, đến lúc đó đừng nói ta khi dễ nàng nha!”
Hừ, Tịch Băng Toàn mắt lạnh đảo qua, xoay người rời đi, khóe môi gợi lên nụ cười tính kế.

Suất toái dao cầm phượng vĩ hàn
Tử Kỳ bất tại đối thùy đàn?
Xuân phong mãn diện giai bằng hữu
Dục mịch tri âm, nan thượng nan.
(Dịch thơ:
Dao cầm đập nát đau lòng phượng
Đã vắng Tử Kỳ, nay đàn với ai
Gió xuân bốn phía bao bè bạn
Khó thay tìm được bạn tri âm)
Từ trong viện truyền ra tiếng đàn u nhã, Vô Nhan lững thững tiến đến, nhìn vào cửa sổ ngoài viện, thấy có một giai nhân đang ngồi trong lương đình.

Vị giai nhân này chính là mục tiêu của hắn!
Bất quá, hắn cảm thấy đang lúc giai nhân đánh đàn mà động thủ thì thật sự không đáng mặt quân tử, nên đành ngồi im lặng nghe cầm, chờ sau khi nàng đàn xong sẽ động thủ.

Lấy nhãn lực của hắn cộng thêm mạng lưới tình báo, hắn thập phần xác định, giai nhân trước mắt này không có võ công, bắt nàng quả thực dễ dàng, cho dù bên cạnh nàng có ẩn dấu hai hộ vệ cũng không sao!
“Phu nhân, thức ăn của ngươi.” Trì Dương bưng một dĩa thức ăn vào, đưa đến trước mặt Ngự Thiên Dung, lúc cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Có người đang rình coi phu nhân, cần thuộc hạ đánh hắn không?”
“Tha hắn đi!” Ngự Thiên Dung khẽ mỉm cười, đồng thời thấp giọng trả lời: “Yên lặng theo dõi biến động.”
Bưng lên một ly trà, Ngự Thiên Dung vừa uống nước, vừa nhấm nháp thức ăn, rất có dáng vẻ cổ u nhã kính.

Vô Nhan nhìn chút ghen tị, vì sao hắn không có được loại nhàn hạ thoải mái thế này a?
Trong phòng, ánh mắt lạnh lùng của Phượng Hoa nhìn chằm chằm một phương hướng nọ, cái người lén lút kia không phải là vị huynh đệ mà Tịch Băng Toàn mang về sao? Hừ, thật đúng là thú vị a!
Nhìn thứ nằm trong tay Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa cười trộm, thật sự là một tên đáng thương! Lập tức không thèm chú ý nữa, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu thuốc của mình.
Rốt cục, Trì Dương rời đi, trong viện chỉ còn mỗi một mình Ngự Thiên Dung.

Vô Nhan hưng phấn, hắn đương nhiên nghe ra trong phòng còn có một hộ vệ, bất quá hắn tự tin võ công mình đủ cao, thừa sức bắt được Ngự Thiên Dung trước khi tên hộ vệ kia chạy đến.
Một bóng người bay tới gần lương đình, bất quá, khi kẻ đỏ vừa đưa tay túm lấy bả vai Ngự Thiên Dung, hắn ngửi thấy một mùi hương, sau đó, cực kì bi kịch thẳng tắp ngã xuống, cằm bị va một cú thật đau!
Độc dược! Nàng dùng độc! Đến khi Vô Nhan ý thức được tình hình, hắn đã ở trong trạng thái vô cùng bi kịch.

Khó trách Tịch Băng Toàn nói như vậy, nguyên lai hắn đã sớm biết nàng dùng độc! Thật đáng giận, cư nhiên hãm hại huynh đệ của mình!
“Ai nha, sao lại là Lâm công tử?” Ngự Thiên Dung xoay người nhìn thấy có người nằm trên đất, liền kinh hô một tiếng.
Vô Nhan xấu hổ cười khan vài tiếng, “Ha ha, thất kính thất kính, tại hạ chính là muốn nghiệm chứng lời của Tịch huynh, không ngờ Ngự phu nhân còn lợi hại hơn so với tên kia nói!”
“A, nghiệm chứng? Tịch Băng Toàn nói ta cái gì?” Ngự Thiên Dung bày ra biểu tình ‘ta rất ngạc nhiên’ nhìn hắn, lại một chữ không đề cập tới ‘nếu là hiểu lầm, ta liền giải độc trước’.
Trong lòng Vô Nhan kêu mạng khổ a, khổ đến ruột muốn thắt lại a, thầm mắng Tịch Băng Toàn ngoan độc, trên mặt lại chỉ có thể bảo trì ‘thật có lỗi’, “Băng Toàn nói phu nhân biết dùng độc, ngay cả hắn cũng không thể làm gì, ta nghĩ hắn y thuật tốt như vậy, sao có thể… Cho nên muốn thử xem! Đã thất lễ với phu nhân, thật ngại quá.”
“Nga, là vậy a, vậy hắn có nói cho ngươi, độc của ta, ngay cả hắn cũng giải không được?” Ngự Thiên Dung sáng lạn tươi cười, vào trong mắt Vô Nhan biến thành lạnh buốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui