“Phu nhân, ngươi tỉnh?”
Ngự Thiên Dung đưa tay vỗ vỗ trán, “Ừm, ta về nhà? Bọn Phượng Hoa đâu?”
“Phượng Hoa đã đi nghỉ, Hạ Duyệt thì đi làm việc, thiếu gia vừa đi học với lão sư, hắn thực lo lắng cho phu nhân.”
Duệ Nhi… Ngự Thiên Dung cau mày, “Hắn cũng thấy ta như vậy?”
“Thực xin lỗi, phu nhân, lúc ấy tình huống khẩn cấp, chúng ta nhất thời không lo lắng chu đáo, làm cho thiếu gia lo lắng.”
“Không trách các ngươi, Triển Cảnh, ta ngủ đã bao lâu?”
Triển Cảnh nhớ tới lời Trì Dương nói, tính tính thời gian, “Phu nhân, gần ba ngày.
Trên đường đi đã mất hai ngày.”
“Hai ngày? Sao có thể!”
“Ban đêm là Phượng Hoa mang theo phu nhân dùng khinh công để đi, ban ngày trên đường nhiều người nên bọn họ phải thuê xe ngựa… Hai đêm đó, Phượng Hoa đều không có nghỉ ngơi, cho nên khi trở về, tinh thần không được tốt lắm.”
Ngự Thiên Dung trong lòng khẽ động, áy náy nói: “Là ta làm phiền hà bọn họ, hắn không có việc gì đi?”
Triển Cảnh trấn an nói: “Phu nhân yên tâm, sư phụ đã xem qua, không có việc gì, độc phu nhân trên người cũng đã giải, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa sẽ ổn.”
Ngự Thiên Dung thấy trong phòng không còn người khác, lại nhìn đến chiếc khăn trong tay Triển Cảnh, “Là ngươi chăm sóc cho ta?”
Mặt Triển Cảnh khẽ đỏ lên, liếc nhìn cánh tay nàng một cái, lúc này hắn mới ý thức được nam nữ thụ thụ bất thân, mình hình như đã rất thất lễ, “Thực xin lỗi, phu nhân, ta nhất thời sơ sẩy, hẳn là —— “
“Cám ơn ngươi.” Ngự Thiên Dung ôn nhu cười nói.
Bị lúm đồng tiền ôn nhu kia phóng điện, Triển Cảnh ngây người, phu nhân cười rộ lên thật đẹp!
Thấy hắn cứ ngây ngốc nhìn, Ngự Thiên Dung nghi hoặc hỏi: “Triển Cảnh, ngươi làm sao vậy?”
“A —— à, không có việc gì, phu nhân, ngươi… Muốn ăn cái gì không?”
Ngự Thiên Dung thấy hắn quýnh quýnh quáng quáng, nhịn không được khẽ cười rộ lên, “Triển Cảnh, ngươi làm sao vậy, chỉ là một hồi không gặp, ta đã thành mẫu dạ xoa, đến mức ngươi nói chuyện cũng đứt quãng?”
“Không phải! Phu nhân, ta chỉ là… Có chút mệt!”
Ách, “Nga, ngượng ngùng, làm ngươi vất vả, vậy —— ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, gọi nha hoàn đến chăm sóc ta là được rồi.”
“Không cần, ta ở trong này chăm sóc… Sư phụ cũng yên tâm, đúng rồi, sư phụ hiện tại có chút việc, vị tiền bối mà phu nhân mang về đang ôn chuyện với sư phụ.”
Ửm? Vô Thần Bà Bà và Độc Quái rốt cuộc có ân oán gì a? Nhìn thoáng qua Triển Cảnh, “Triển Cảnh, khi Vô Thần Bà Bà nhìn thấy Độc Quái tiền bối có biểu tình gì? Tức giận hay là kinh hỉ? Hay là vừa giận vừa vui?”
Triển Cảnh chưng hửng, nửa ngày mới rầu rĩ nói: “Thực xin lỗi, phu nhân, lúc ấy… Ta không để ý.
Bất quá, xem ra, hẳn là không phải cừu gia.”
Vậy là tốt rồi! Ngự Thiên Dung thở phào nhẹ nhõm, yên lòng lại nhớ đến cảnh mình vừa thấy trong mơ, không khỏi nhíu mày, “Triển Cảnh, Hạ Duyệt đâu? Tìm hắn đến, ta có việc cần hắn đi làm.”
“Vâng, phu nhân chờ, để ta cho người đi gọi hắn.”
…
Chừng một chén trà nhỏ sau, Hạ Duyệt xuất hiện trước mặt Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi tỉnh?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Ừm, trong khoảng thời gian này, các ngươi đã thực vất vả.”
“Vì phu nhân mà cống hiến sức lực là chức trách của chúng ta, phu nhân tìm ta có chuyện gì quan trọng?”
“Ừm, ngươi lập tức tìm người đáng tin đi truyền tin, nói cho Tịch Băng Toàn phải đề phòng Liễu Quân Thư.”
A? Liễu Quân Thư?
Hạ Duyệt và Triển Cảnh đều thực khó hiểu nhìn sang Ngự Thiên Dung, sao tự dưng lại nhắc đến Liễu Quân Thư?
Ngự Thiên Dung nhìn Triển Cảnh, “Triển Cảnh, đỡ ta ngồi dậy, ta nằm đến xương sống thắt lưng đều đau.” Ngồi dậy xong, nàng mới tiếp tục nói: “Ta hoài nghi Liễu Quân Thư xuất hiện ở Tịch phủ là có mưu đồ khác, nói là vì ân oán giữa ta và Nam Cung Tẫn, chỉ sợ là giả!”
“Cái gì! Liễu Quân Thư cũng đến Thanh Quốc, còn gặp phu nhân?”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Ừm, còn bởi vì cứu ta mà bị thương, cho nên mới ở lại dưỡng thương trong Tịch phủ…” Nay ngẫm lại, nếu đơn thuần chỉ vì muốn cởi bỏ ân oán giữa nàng và Nam Cung Tẫn mà đuổi theo tới tận Thanh Quốc, thật sự là khiến người ta hoài nghi, lúc trước mình chỉ cho rằng hắn dong dài, nay nghĩ lại, sợ là ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’*!
*Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương:
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần.
Ông giả vờ sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải.
Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương để đánh úp.
Vì đánh bất ngờ, nên các nước Tam Tần bị đả bại.
Hạ Duyệt hồ nghi nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, dù là vậy, cũng không thể nói hắn có vấn đề gì a!”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Hoài nghi một người, có đôi khi không cần lý do, chỉ là bằng cảm giác là được.
Hiện tại, ta chính là hoài nghi hắn, cho nên muốn ngươi phái người đi thông tri Tịch Băng Toàn.”
Ách! Hạ Duyệt không nói gì nổi.
Nữ nhân, có đôi khi thật sự không thể nói lý!
Triển Cảnh nhìn Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Có phải phu nhân thấy gì trong mơ?”
Ôi chao? Làm sao hắn biết mình nằm mơ, còn là vì mơ thấy ác mộng nên hoài nghi Liễu Quân Thư? Chẳng lẽ mình nói mớ?
Hạ Duyệt nhìn nhìn Triển Cảnh, lại nhìn nhìn Ngự Thiên Dung, cuối cùng có chút rõ ràng, xem ra là phu nhân mơ thấy Liễu Quân Thư sẽ gây bất lợi cho Tịch Băng Toàn, bởi vậy mới… Này cũng quá tùy tiện đi!
Thấy Hạ Duyệt buồn cười, trên mặt Ngự Thiên Dung có chút mất tự nhiên, hất mặt lên nói: “Hạ Duyệt, còn không đi!”
“Được, vâng, phu nhân yên tâm, ta nhất định làm theo!” Hạ Duyệt cố nén ý muốn trợn trắng mắt, rời khỏi phòng Ngự Thiên Dung, đương nhiên, hắn vẫn lập tức tìm một người ổn thỏa đi truyền lời nhắn, mặc kệ thiệt giả, dự phòng luôn luôn đúng.
…
Triển Cảnh bình tĩnh nhìn Ngự Thiên Dung, vừa lấy cháo nha hoàn mang tới, đút cho nàng, vừa nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ngươi nếu quan tâm Tịch công tử, vì sao lại không muốn cùng hắn ở chung?”
“Khụ khụ ——” Ngự Thiên Dung bị lời hắn nói làm sặc, ngụm cháo trong cổ họng thiếu chút nữa phun ra, khi nào thì Triển Cảnh thích xen vào chuyện này vậy? “À, thì là —— Triển Cảnh, ta và hắn, nay quan hệ giữa người hợp tác, vì lợi ích của ta, ta tất yếu phải thiên vị hắn.”
“Phu nhân!” Triển Cảnh thở dài, ngay cả hắn đều nhìn ra được tâm ý của phu nhân, sao phu nhân còn không chịu nhìn thẳng vào sự thật a?