Ngự Thiên Dung vừa vào phòng khách liền thấy Bùi phu nhân mặt mày sốt ruột đi tới đi lui trong phòng khách, thấy Ngự Thiên Dung đến liền vội vàng hỏi: “Ngự phu nhân, có tin gì của Duệ Nhi chưa?”
Ôi chao, Duệ Nhi? Ngự Thiên Dung có chút sửng sốt, vì nàng nhìn thấy trong mắt Bùi phu nhân loại lo lắng chân thành, rất chân thành, tựa như Duệ Nhi thật sự là tôn nhi của bà! Xem ra bà thật sự rất thích Duệ Nhi! Ngự Thiên Dung trong lòng khe khẽ thở dài, đáy lòng có chút áy náy, người ta vốn thật sự là tổ tôn, là chính mình cứng rắn muốn bẻ cong sự thật không cho Duệ Nhi nhận thức tổ ề tông! Ai ——
“Ngự phu nhân ——” Bùi phu nhân thấy Ngự Thiên Dung không nói gì càng thêm bối rối, “Buổi sáng Nhược Thần đuổi theo bọn bắt cóc, tới giờ cũng không truyền cái tin nào trở về, làm chúng ta sốt ruột muốn chết, cho nên ta mới tới nơi này xem thuộc hạ của ngươi có truyền tin về chưa.”
Ngự Thiên Dung trấn an nói: “Bùi phu nhân đừng vội, hộ vệ của ta đã báo tin về, Duệ Nhi tạm thời không sao, những người đó bắt Duệ Nhi đơn giản là muốn uy hiếp ta mà thôi, nếu muốn bắt Duệ Nhi làm lợi thế, đương nhiên sẽ không thương tổn Duệ Nhi.
Hơn nữa, hộ vệ của ta đã đi theo hỗ trợ cứu người, phu nhân cũng phải tin tưởng năng lực con mình mới được.”
Bùi phu nhân ngẩn ngơ, bỗng nhiên thì thào lẩm bẩm: “Ta thường nghe bằng hữu của Nhược Thần nói hắn võ công lợi hại, nhưng mà, ta thật chưng từng chính mắt chứng kiến, với lại đối phương người đông, võ công cũng không nhược, ta làm sao có thể yên tâm.
Tục ngữ nói núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên —— “
“Bùi phu nhân, ngươi đừng quá lo lắng.” Ngự Thiên Dung ngắt lời bà, thản nhiên cười, “Ta nói Duệ Nhi không có việc gì, hắn đương nhiên sẽ không có việc gì, Bùi phu nhân thật sự không cần quá lo lắng!”
Bùi phu nhân lúc này mới nhớ ra người ta là mẹ của đứa nhỏ, hẳn là càng nóng vội mới đúng, mình nôn nóng thế này chẳng phải là gia tăng áp lực cho người ta.
Bà thật có lỗi hướng Ngự Thiên Dung cười cười, “Thực xin lỗi, ta là quá lo lắng!”
“Không sao, Bùi phu nhân quan tâm Duệ Nhi như vậy, ta thực cảm kích, cũng thật cao hứng.
Đúng rồi, Bùi thiếu phu nhân có khỏe không?”
Nhắc tới con dâu nhà mình, sắc mặt Bùi phu nhân rốt cục dịu đi một ít, “Vân Nhi gần đây tốt lắm, chỉ bây là giờ đã có thai, ta sợ nàng mệt nhọc, nên bảo nàng ở nhà dưỡng thai.”
Có thai rồi a, thật đúng là nhanh, khó trách không thấy nàng đi theo.
Ngự Thiên Dung tươi cười nói với Bùi phu nhân: “Vậy thật sự phải nên chúc mừng Bùi phu nhân, hy vọng Bùi phu nhân sớm ngày có được một đứa cháu ngoan.”
“Cám ơn, ta hy vọng Vân Nhi tương lai sẽ sinh một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nhu thận như Duệ Nhi, Bùi gia… Huyết mạch rất đơn bạc!”
Ngự Thiên Dung âm thầm lắc đầu, an ủi Bùi phu nhân: “Bùi phu nhân không cần nóng vội, hiện tại bọn họ mới thành thân không lâu, tương lai, ngươi nhất định sẽ có không ít cháu trai, cháu gái!”
“Hy vọng như thế! Ta mỗi ngày đều ngóng trông a!” Bùi phu nhân vẻ mặt chờ mong, vừa thấy liền biết đã đắm chìm trong mộng đẹp nhiều cháu nhiều chắt.
Bất quá, rất nhanh Bùi phu nhân liền bừng tỉnh, trong mắt hiện lên lo lắng, “Ngự phu nhân, Duệ Nhi —— “
“Bùi phu nhân yên tâm, có tin gì ta sẽ nói cho ngươi, nếu Duệ Nhi trở lại, ta sẽ cho hắn đi gặp các ngươi.”
“Ngự phu nhân cũng biết lai lịch những người đó, không bằng, ta nhờ lão gia mời người hỗ trợ điều tra, như vậy cũng có thể giúp sớm tìm được Duệ Nhi.”
Ngự Thiên Dung ngạc nhiên nhìn Bùi phu nhân, vận dụng người của triều đình sao? Ha ha, “Bùi phu nhân, không cần, chuyện của Duệ Nhi, ta đã có tính toán, ngươi không cần lo lắng.”
Bùi phu nhân kinh ngạc, bà là muốn hỗ trợ, bất quá người ta có vẻ không biết tiếp thu.
Trong mắt bà, thế lực của Bùi gia có thế nào cũng mạnh hơn nhiều so với một hạ đường phụ, cho dù là có Ngự gia, cũng căn bản không thể so với Bùi gia, huống chi nàng chỉ một Ngự Thiên Dung.
Đối với Duệ Nhi, bà là thật tâm yêu thích, là thích đến tận tâm, chỉ đáng tiếc cư nhiên không phải tôn tử nhà mình, rõ ràng giống con mình như khuôn đúng a! Ai, thiên hạ to lớn quả là vô kì bất hữu a!
Ngự Thiên Dung không quan tâm trong lòng Bùi phu nhân suy nghĩ cái gì, chuyện cần nàng xử lý còn nhiều, cho nên, ngồi nói chuyện một hồi nàng liền chuẩn bị tiễn khách, “Bùi phu nhân, ta thấy ngươi vẫn là về nhà trước đi, chờ có tin ta sẽ nói cho ngươi.”
“Vậy… Ta đây trước hết về nhà chờ tin vậy!”
Tiễn Bùi phu nhân đi, Ngự Thiên Dung về lại phòng vẽ của mình.
Những lúc chờ đợi, nàng luôn tìm chuyện gì đó để làm để giết thời gian, như vậy mới bảo trì được suy nghĩ bình tĩnh, tiêu trừ nôn nóng.
…
Trầm Mộng Vân tìm Độc Quái, nói ra ý định của mình, Độc Quái kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi xác định muốn làm như vậy?”
“Thế nào, ngươi luyến tiếc?”
Độc Quái lắc đầu, “Ta giữ lại —— cũng vô ích, bất quá, ta chưa từng nghĩ tới ngươi sẽ tìm ta lấy thứ đó cho người khác, lại là một người quen biết không bao lâu.”
Trầm Mộng Vân quay mặt đi, nhìn trời cao u ám, buồn bã nói: “Nếu không phải có nàng, ta nghĩ ta đại khái cả đời phải ở lại nơi quỷ quái kia, tìm không thấy đường ra ngoài.
Nếu nàng đã cho ta cơ hội, ta vì sao không thể báo đáp nàng.
Về phấn quen biết không lâu, ta và ngươi quen biết cũng đã rất lâu đi! Nhưng khi ta mất tích, ngươi đã ở đâu, ngươi có đi tìm ta sao? Sợ là còn ước gì ta vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngươi đi! Ha ha…”
Độc Quái quýnh lên, áy náy nói: “Thật có lỗi, ta không biết ngươi bị kẻ khác… Ta cứ nghĩ, ngươi đã buông tha, không muốn đi theo ta nữa…”
“Đúng vậy, ngươi có phải là rất cao hứng khi thấy ta lâu như vậy cũng không hiện ra quấy rầy ngươi? Bây giờ, trong lòng ngươi hẳn là đang trách Ngự Thiên Dung mang ta đến đây, phải không?”
Độc Quái nhíu mày, liếc nhìn Trầm Mộng Vân một cái, “Mộng Vân! Ta không có ý như vậy, ta là thật sự thật không ngờ có ngươi ám toán ngươi, còn có thể bắt được ngươi… Nếu ta biết, ta nhất định sẽ không để bọn họ thực hiện được!”
Đúng vậy, không biết, một câu không biết là có thể che dấu hết thảy mọi chuyện! Nếu không phải vô tâm, sao có thể hoàn toàn không biết gì cả? Nếu không phải vô tâm, sao có thể tuyệt không hoài nghi vì sao nàng đột nhiên biến mất? Nói đi nói lại, hắn chính là vô tâm với mình mà thôi!