Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ngự Thiên Dung có chút kỳ quái nhìn hắn, “Đậu đỏ ở Ly Quốc không có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Đặc biệt? Hạ Duyệt khó hiểu, không phải là một loại cây hoang dại sao, có cái gì đặc biệt?
Chẳng lẽ nơi này không có chuyện đậu đỏ tương tư? Ngự Thiên Dung liếc nhìn Hạ Duyệt một cái, nhẹ giọng nói: “Tương truyền, thời cổ có một vị nam tử xuất chinh, thê tử sớm chiều ngồi chờ dưới đại thụ trên núi cao, vì quá mức tưởng niệm người yêu nơi biên thùy nên khóc dưới tàng cây.

Nước mắt nàng chảy xuống, từng viên đỏ tươi như máu.

Những giọt nước mắt như máu đó rơi xuống đất, mọc thành cây, đâm chồi ra rễ, ra hoa kết thành hạt đậu đỏ, mọi người gọi nó là tương tư đậu.

Ngày qua ngày, xuân đi thu đến.

Cây đậu kết trái, làm bạn với tưởng niệm trong lòng người thê tử, chậm rãi biến thành hạt giống màu đỏ đẹp nhất trên địa cầu —— tương tư đậu.”
A? Hạ Duyệt há hốc mồm, có sao? Hắn chưa bao giờ nghe nói qua nha!

Ngự Thiên Dung tiếc hận hít một hơi, “Có lẽ truyền thuyết này không lưu hành ở nơi này đi!”
Đậu đỏ, tương tư đậu? Hạ Duyệt nhíu mày nghĩ, nhìn về phía Ngự Thiên Dung, ánh mắt lại nhiều thêm một chút suy nghĩ, tương tư, vì ai tương tư?
Nửa canh giờ sau, người trong phòng bếp đưa tới bánh ngọt, Ngự Thiên Dung nhìn màu đỏ sậm nằm lẫn với màu vàng óng ánh, khe khẽ thở dài, vẻ mặt phiền muộn, “Kỳ thật, chân chính tương tư đậu đỏ, hình thù đặc biệt lớn, hơn nữa thiên nhiên phú cho nó một tính chất đặc biệt: vỏ cứng như thép, sắc diễm như máu, giống như một trái tim đang đập, đỏ mà không chói, để lâu nhưng không hỏng, màu sắc trong suốt mà vĩnh không phai màu.

Ngoại hình của nó chính là đại biểu cho chữ “tâm”, tâm bộ cẩn thận, ý hợp tâm đầu.”
A, có loại đậu đỏ như vậy sao? Loại đậu đỏ mà bọn họ dùng để làm bánh ngọt đều là loại đậu đỏ mà người dân thường trồng, đâu có nghe ai nói đậu đỏ là tương tư đậu.
“Hồng Đậu sinh Nam Quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái biệt
Thử vật tối tương tư.” *
Ngự Thiên Dung nhớ lại bài thơ nổi tiếng mà cổ nhân đã viết, lòng cũng bỗng thương cảm lên.
(*) Đây là bài “Tương tư” của nhà thơ Vương Duy (701 – 761) đời Đường:
Dịch thơ
“Hồng Đậu sinh Nam Quốc
Xuân xanh nảy mấy cành
Xin chàng luôn hãy nhớ
Đậu này mãi tương tư.”
Tương tư đậu, đậu đỏ, tương tư, ai vì ai mà tương tư, tương tư thì lại có giá trị gì? Nàng cũng không hiểu lắm, đời người dài lâu nhưng vẫn ngắn ngủi, nàng nên vì ai mà tương tư?
“Phu nhân, ngươi muốn tìm đến chân chính đậu đỏ sao?” Hạ Duyệt bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tùy duyên đi, nếu là hữu duyên, tự nhiên sẽ xuất hiện; nếu là vô duyên, tìm cũng là uổng phí tâm cơ.”
Chậm rãi nhấm nháp bánh đậu đỏ, Ngự Thiên Dung lộ ra vừa lòng tươi cười, “Vị sư phụ làm món bánh này có thiên phú thật là cao, ta chỉ nói với hắn mấy câu mà hắn đã có thể làm ra hương vị độc đáo thế này.”
“Vâng, nói đến sư phụ làm bánh, phu nhân, còn có một việc cần báo với ngươi.


Cách đây ít lâu, cửa hàng chúng ta có thu nhận một thiếu niên, hắn tự nguyện đến làm miễn phí trong cửa hàng chúng ta hai năm, chỉ cần được bao ăn ở, sau đó cho hắn đi theo phụ việc lão sư phụ làm bánh là được.

Ta vốn định hỏi ý của phu nhân, bất quá, mấy ngày nay ngươi đang bận học với Trầm cô nương, cho nên…”
Học đồ? Người này thực thông minh a! Ngự Thiên Dung liếc nhìn Hạ Duyệt một cái, “Loại chuyện này, chính ngươi làm chủ là được, hắn còn có chỗ nào đáng giá khiến ngươi phải báo với ta sao?”
“Phu nhân thực tinh ý, hắn từng là người hầu của Bùi Nhược Thần, không biết vì sao lại rời khỏi Bùi gia, ta thấy thân thủ hắn cũng không tệ, người cũng thông minh, là một khối ngọc thô, nếu ở lại chỗ chúng ta cũng không phải là ý tồi!”
“Vậy sao?” Ánh mắt Ngự Thiên Dung hiện lên chút không vui, “Hạ Duyệt, đối với Bùi Nhược Thần, các ngươi không cần quá mức lo lắng, ta với hắn không có gì khúc mắc.”
“Nhưng quan hệ giữa thiếu gia và hắn lại không thể bỏ đi, chẳng lẽ phu nhân tính cả đời trốn tránh vấn đề này?”
Trốn tránh? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Hạ Duyệt, ngươi vì sao nói ta trốn tránh? Duệ Nhi biết thân phận của hắn, ta cũng biết, hơn nữa cũng không chưa bao giờ phủ nhận, chỉ là tạm thời không để Duệ Nhi nhận hắn mà thôi.

Chờ Duệ Nhi trưởng thành, hắn muốn nhận thì cứ nhận, ta sẽ không ngăn trở.

Thế này mà là trốn tránh sao?”
“Không, ta chỉ cảm thấy phu nhân nên phòng bị hắn mà thôi.

Cho dù hắn sẽ không thương tổn thiếu gia, nhưng còn với phu nhân thì sao, ta không chắc hắn đối với phu nhân có bao nhiêu phân tình cảm.”
“Hừ, có bản lĩnh thì đến, ta lại không sợ hắn!”

Hạ Duyệt còn muốn nói nữa, bất quá thấy vẻ mặt ăn bánh nghiêm túc của Ngự Thiên Dung, hắn đành ngậm miệng lại.

Hắn luôn cảm thấy trên người Bùi Nhược Thần luôn có một ít bí mật không muốn ai biết, nhưng lại tìm không thấy căn cứ xác thực.

Bây giờ, nếu phu nhân nói không cần lo lắng, hắn cần gì phải ở ngay lúc tâm tình nàng đang tốt mà làm lỡ hứng trí của nàng? Đợi sau này có chuyện gì rồi nói sau!
Về phần chuyện tương tư đậu đỏ mà phu nhân nói, hắn sẽ thử đi tìm, nếu thực sự có, như vậy cũng có thể khai triển một cái thương cơ a! Ừm, ngẫm lại cuộc sống hiện tại của mình, thật đúng là thích ý, sắp biến thành thương nhân chân chính rồi!
“Hạ Duyệt, ngươi nghĩ cái gì vậy?” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên giương mắt lên nhìn hắn.
Hạ Duyệt ha ha cười, “Không có gì, phu nhân còn muốn ăn cái gì khác nữa không?”
“Không cần, ta thấy ngươi đã muốn lột xác trở thành một gian thương, ta lúc này chỉ mới nói có một chút, ngươi đã nghĩ đến cách biến chúng thành sinh ý!”
Hạ Duyệt ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, kinh ngạc hỏi: “Phu nhân, ngươi —— sao lại biết được?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Ngươi đi soi gương đi, trên mặt ngươi toàn viết là tiền đồ cao minh, còn trong mắt thì hiện lên cảnh bạc trắng bay đầy trời!”
“Hắc hắc… Phu nhân, thế này cũng không có gì không tốt a, ta biến thành gian thương cũng là vì phu nhân mưu tài thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận