Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ánh mắt Bùi Nhược Thần thản nhiên đảo qua mặt Cốc Vân, lại nghe Cốc Vân nói: “Nghe mẫu thân nói Duệ Nhi bị bắt cóc, khiến ta sợ muốn chết, mỗi ngày ngóng trông các ngươi sớm tìm được Duệ Nhi, hôm nay vừa nghe đến ngươi đã trở lại, ta vui mừng không xiết, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống.”
“Hắn không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.”
Cốc Vân khẽ thở dài nói: “Không có việc gì là tốt rồi, Duệ Nhi cũng là một đứa nhỏ đáng thương, Ngự phu nhân tuy rằng thực yêu chiều hắn, nhưng chung quy vẫn là tình yêu không hoàn chỉnh, hơn nữa nàng ta lại bị Hộ Quốc tướng quân vứt bỏ, ở bên ngoài khó tránh khỏi sẽ bị người đời chỉ trỏ…”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần khẽ trầm xuống, “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi trở về phòng đi!”
“Phu quân ——” Cốc Vân nhìn vẻ mặt đạm mạc của Bùi Nhược Thần, lòng trầm xuống, thấp giọng nói: “Vậy ta về phòng trước, phu quân nhớ bảo trọng.

Nếu mệt, không bằng để ta gọi nha hoàn thiếp thân của ta là Xảo Vân đến hầu hạ ngươi đi, dù sao ta hiện tại cũng không thể hầu hạ ngươi.”
“Không cần.”

“Nhưng một mình phu quân —— “
Ánh mắt Bùi Nhược Thần vẫn dừng lại trên trang sách, đầu cũng không nâng, thản nhiên ngắt lời nàng, “Ta bên người còn có Thi Vân chiếu cố, ngươi không cần lo lắng.”
Ánh mắt Cốc Vân chợt lóe, nàng khẽ cười nói: “Đúng vậy, trí nhớ của ta cũng thật là, cư nhiên quên mất nha đầu Thi Vân kia, nàng ta hình như luôn luôn chiếu cố phu quân, không bằng phu quân thu nàng ta đi, cho nàng ta một danh phận, như vậy nàng cũng sẽ càng tận tâm hầu hạ ngươi.”
“Không cần, phu nhân không cần quan tâm việc này, cứ lo tĩnh dưỡng thân thể mình cho tốt đi.” Ánh mắt Bùi Nhược Thần thủy chung không ngẩng lên đối diện Cốc Vân, khiến Cốc Vân nhìn không ra hắn có thiệt tình không.
Trong lòng mang theo mất mát rời đi thư phòng trở lại chỗ ở của mình, Cốc Vân u buồn nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, nha hoàn thiếp thân Xảo Vân quan tâm hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Cô gia hắn —— “
Cốc Vân phất tay thở dài, “Cả hai điều kiện, hắn đều không có đáp ứng.”
“Vậy không phải tốt lắm sao, như vậy trong lòng cô gia chỉ có một mình tiểu thư, nên mới không chịu nhận nữ nhân khác.”
Cốc Vân cười nhẹ, tựa hồ như đang tự giễu, “A… Chỉ có ta? Ngươi cảm thấy hắn có để ý ta sao?” Thử hỏi có nam nhân nào lại tương kính như băng, lạnh lùng thản nhiên với phu nhân mà mình để ý? Cho dù nàng đã có con của hắn, bộ dạng hắn vẫn như trước kia, trước mặt người ngoài thì ôn hòa với mình, nhưng thực chất lại càng ngày lãnh đạm, mới bắt đầu nàng còn không biết, dạo gần đây lại càng ngày càng rõ rệt.
Xảo Vân nghiêm túc hồi tưởng, nhíu mi, do dự nói: “Ta vẫn thấy trong lòng cô gia là có tiểu thư, có thể là do tính tình cô gia đạm bạc, không giống người thường đại bi đại hỉ!”
Không giống người thường? Cốc Vân ha ha cười, câu này quả thật rất đúng, hắn làm sao giống người thường được! Giống người thường, nàng mới dễ ứng phó a!
“Tiểu thư, nô tì thấy người vẫn cứ an tâm dưỡng thai, sinh cho Bùi gia một đứa cháu béo tốt, như vậy, mặc kệ là ai cũng không thể dao động địa vị của ngươi, cũng không phải lo lắng cô gia về sau có nữ nhân khác.”
Cốc Vân nhìn Xảo Vân, thở dài một hơi, “Xảo Vân a, ngươi cảm thấy giữ vững cái chức Bùi gia thiếu phu nhân là đã tốt lắm rồi sao?”
Xảo Vân khó hiểu nhìn nàng, “Chẳng lẽ không đúng sao?” Ước mơ của nữ nhân không phải là một cuộc sống yên phận, thoải mái sao? Nếu là nàng, có thể an an ổn ổn làm một thiếu phu nhân, nàng sẽ thực thỏa mãn, thậm chí, chỉ cần là tiểu thiếp của cô gia, nàng cũng thấy thực đầy đủ.
Cốc Vân nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa, nàng hiểu, nói với những lời này với Xảo Vân chỉ là lãng phí tinh lực, nàng ta sẽ không thể hiểu tâm tình của mình! Đúng vậy, không hiểu, nàng không hiểu tâm tư của Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần cũng không hiểu lòng của nàng, mọi người đều biết bản thân mình muốn gì, nhưng lại không nói ra cho người khác biết.

Nàng thật sự rất muốn biết trong lòng Bùi Nhược Thần có chứa nữ nhân nào, không có khả năng là không có ai, bằng không sao hắn lại thờ ơ với mình như vậy? Nàng tự thấy, bản thân mình rõ ràng tài mạo đều không thua kém một ai.

Từ nhỏ, phụ thân đã mời người dạy nàng cầm kỳ thư họa, thủ công nữ hồng… Nàng đã học được không ít, mẫu thân cũng làm gương dạy nàng phải làm thế nào để được phu quân yêu thích.

Nàng tự hỏi, hiền lương thục đức, nàng đều làm được, nhưng vì sao, hắn thủy chung không dành bao nhiêu sủng ái cho nàng?
Lúc mới bắt đầu, nàng nghĩ, chỉ cần làm tốt chức Bùi gia thiếu phu nhân là đủ, nhưng, dần dần, nàng càng ngày càng hy vọng mình có thể đi vào trong lòng hắn, trở thành phu nhân mà hắn yêu.

Thế nhưng, dù nàng càng ngày càng cố gắng, hắn lại giống như càng lúc càng càng xa, xa đến mức nàng chạm không đến…
Duệ Nhi —— Ngự Thiên Dung!
Nghĩ đến hai người kia, trong lòng Cốc Vân bỗng nhiên dâng lên đố kỵ.


Sự trân trọng hắn dành cho bọn họ còn nhiều hơn so với nàng, Vì Duệ Nhi, hắn rời nhà hơn nửa tháng, một lời nhắn cũng không để lại cho nàng.

Đến khi cứu Duệ Nhi trở về, hắn lại một mình đi gặp Ngự Thiên Dung.

Vì lo lắng cho Duệ Nhi, hắn còn cố ý cho mẹ hắn chăm sóc Duệ Nhi mấy ngày, nói là vì Ngự Thiên Dung bị thương!
Vì cái gì? Chẳng lẽ, nàng, ngay cả một nữ nhân bị người ta bỏ, cũng không bằng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận