Phượng Hoa bước nhanh vào phòng vẽ, dừng chân đứng ngoài cửa.
Nữ nhân kia đang ở bên trong, đắm chìm trong lạc thú của mình, khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt say mê.
Bộ dáng si mê như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy khi nàng đang vẽ.
Chẳng lẽ, nàng thích vẽ tranh đến vậy? Thậm chí còn yêu hơn người bên cạnh mình? Bao gồm Tịch Băng Toàn?
Mỗi khi đối mặt Tịch Băng Toàn, hắn cũng không thấy nàng từng lộ ra vẻ mặt si mê, nhiều lắm là lo lắng.
Tính tình như vậy rốt cuộc từ đâu mà có?
“Ngươi đứng không thấy phiền sao? Nếu đã đến thì vào đi!” Bên trong, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên mở miệng nói.
Phượng Hoa đẩy cửa đi vào, đến bên cạnh nàng liền thấ trên tờ giấy bị nàng ép buộc một hồi là bản thảo ngũ tiên hạ thọ đồ! Hắn Nhướn mày, “Là tranh ngươi hứa vẽ cho Bùi Nhược Thần?”
“Ừm, ngươi nhìn đúng rồi.”
“Có cần gấp như vậy sao?”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Không phải gấp, ta là đang nung đúc tình cảm sâu đậm, làm cho chính mình có thể bảo trì tâm tình tốt mà thôi.” Vẽ tranh đối với nàng mà nói, vĩnh viễn là một loại công tác không phiền lụy, đó là một loại lạc thú, một loại tự thưởng cho bản thân.
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ nếu không vẽ thì tâm tình phu nhân không tốt?”
Ngự Thiên Dung vung bút lên trước mặt hắn, “Sai! Lạc thú trong cuộc sống của ta đương nhiên không chỉ có một loại, vẽ tranh chỉ là việc ta thích nhất mà thôi.”
Phượng Hoa đưa tay giật lấy bút vẽ của nàng, “Ta mặc kệ ngươi thích nhất cái gì, hiện tại, ngươi về nằm nghỉ đi!”
“Ta —— “
“Ta cũng không muốn người nào đó bị thương lần nữa.
Phu nhân, ta quyết định ngươi phải tiến hành tự suy ngẫm lại bản thân, thiếu gia bị bắt, ngươi cũng có trách nhiệm, ai bảo ngươi tùy tùy tiện tiện cho người ngoài dẫn hắn đi!”
Ách! Ngự Thiên Dung ngẩn ngơ, nói cũng có đạo lý, nàng đúng là phải chịu trách nhiệm, về sau hẳn là càng thêm chú ý bảo hộ Duệ Nhi.
Bất quá, việc này đâu có liên quan gì đến chuyện nàng vẽ tranh bây giờ a? Ngự Thiên Dung xoay người nhìn Phượng Hoa, “ừm, Duệ Nhi đã được cứu về rồi, ta hiện tại vẽ tranh điều chỉnh tâm tình hẳn là không có quan hệ gì đi?”
“Ngươi có thương tích.”
“Vết thương ở bên trái, ta là dùng tay phải vẽ —— “
“Như vậy cũng động đến toàn thân.”
Ách!!! Ngự Thiên Dung không nói gì nổi, người này làm sao vậy, giống như tâm tình lại không tốt, thật không hiểu ra sao! Thôi, “Được rồi, không cùng ngươi tranh luận, ta đi nghỉ ngơi đây! Ngày mai giúp ta đón Duệ Nhi trở về, ta nhớ hắn.”
“Ngày mai ngươi vẫn chưa thể ôm gì hết.”
“Ta không ôm hắn, chỉ muốn gặp hắn, Duệ Nhi ngoan như vậy, sẽ không muốn ta ôm.”
Phượng Hoa giật nhẹ khóe môi, khinh thường liếc nàng, “Ta không tin phu nhân sẽ không muốn ôm thiếu gia, mỗi lần về nhà, ngươi đều giống như chó sói gặp sơn dương, vừa thấy liền phác lên!”
Ách! Sói? Nàng? Không thể nào, nàng mỗi lần đều rất ôn nhu ôm Duệ Nhi nha! “Phượng Hoa, ngươi ăn thuốc nổ sao? Cơn tức lớn như vậy?”
“Đây đều là nhờ phu nhân ban tặng.”
Ngự Thiên Dung cái này bất mãn, trừng mắt nhìn hắn, “Ta khi nào thì trêu chọc đến ngươi?”
“Phu nhân không nên tự chủ trương chắn kiếm cho ta, ta tự mình có thể tránh đi!” Ý ở ngoài lời là hảo tâm làm chuyện xấu, quả thực chính là xen vào việc của người khác!
Ngự Thiên Dung cảm thấy nếu mình còn nói chuyện tiếp với hắn nữa nhất định sẽ bị tức xì khói, tốt nhất nên tránh hắn xa xa để còn dập lửa.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn, “Phu nhân, Tần tiền bối và Triển hộ vệ đã trở lại.”
Ngự Thiên Dung nghe vậy vui vẻ, bước chân ra định ra muốn đi, bị Phượng Hoa đưa tay giữ chặt nàng, “Đừng gấp gáp, đi nhanh quá sẽ tác động miệng vết thương, nếu xảy ra vấn đề gì lại vất vả đến chúng ta!”
Ai! Ngự Thiên Dung thở dài, đành chậm rãi đi từng bước một, đến tới cửa quay đầu nhìn hắn một cái, “Tốc độ như vậy, ngươi thấy đã được chưa?”
Phượng Hoa nghiêm túc gật gật đầu, “Ừm, cũng không tệ lắm!”
Vựng! Ngự Thiên Dung hết chỗ nói rồi, xoay người đến phòng khách, không thèm nhìn hắn nữa.
Độc Quái vừa thấy Ngự Thiên Dung liền sốt ruột hỏi: “Bảo bối đồ nhi của ta đâu?”
“Yên tâm, hắn tốt lắm, đang ở Bùi gia!”
Độc Quái há hốc mồm, “Sao lại ở Bùi gia?”
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nói: “Bởi vì ta bị thương, sợ hắn lo lắng, cho nên —— “
“Ngươi chẳng phải là bị thương một chút trên vai sao, cũng không chết được, nhanh đi đón bảo bối đồ nhi của ta về đi! Thương thế của ngươi, ta chữa chữa chừng hai ba ngày là tốt rồi!”
Ách! Vì sao hiện tại một người lại thêm một người hấp tấp a! Khiến nàng cảm thấy mình chính là một người mẹ hư hỏng!
Ai!
“A, đúng rồi, Trầm tỷ tỷ đâu? Nàng không phải đi tìm ngươi sao?”
Độc Quái nhún nhún vai, “Đúng là tìm ta, nhưng, nàng đã gặp được người mình thích, cho nên đi theo người khác rồi!”
Cái gì!!! Ngự Thiên Dung khiếp sợ nhìn Độc Quái, “Ngươi có lầm không? Trầm tỷ tỷ sẽ đi theo người khác? Hay là bị ngươi chọc tức bỏ đi?”
Độc Quái bất mãn quét liếc mắt nhìn nàng, “Ta là hạng người như vậy sao?”
Ngự Thiên Dung mím môi trầm tư một hồi, “Nói thật, ta cảm thấy ngươi chính là nam nhân như vậy! Không lương tâm!”
“Phu nhân, Trầm cô nương là tự mình đi theo người nọ.” Triển Cảnh mở miệng giải thích.
Ngự Thiên Dung nhíu mày, Triển Cảnh sẽ không nói dối, nhưng Trầm Mộng Vân sao lại đột nhiên thay đổi tâm ý a? Rõ ràng là nói thích Độc Quái nha! Kỳ quái!