Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Độc Quái thấy Ngự Thiên Dung hoài nghi mình, cảm thấy thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không ra lời, hắn có như vậy không đáng tin sao? Trầm Mộng Vân rõ ràng là tự mình quyết đi theo người ta, hắn có thể giữ lại được sao!
“Vậy, ngươi không khổ sở sao?” Ngự Thiên Dung hồ nghi nhìn hắn.
Độc Quái khó hiểu nhìn nàng, hỏi lại, “Ta khổ sở cái gì?”
Ách, Ngự Thiên Dung chưng hửng, chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi, tình cảm Độc Quái đối với Trầm Mộng Vân không phải tình yêu nam nữ? “Thì là, Trầm tỷ tỷ… Nàng chẳng phải là vị hôn thê của ngươi sao, nay lại —— “
“Đó là tự do của nàng, chúng ta không thích hợp, ta đã sớm biết, cũng đã nói cho nàng, nay nàng đã tìm được người mà mình chân chính yêu thích, ta còn chưa kịp chúc phúc cho nàng, làm chi phải khổ sở?”
Ách!
Phượng Hoa đi vào, nhìn thoáng qua Độc Quái, nói nhỏ vào tai Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, ta thấy, ngươi cũng đừng quản chuyện riêng của người ta.”
Hử? Nhưng lúc trước hình như là có người nào đó bảo nàng phải thúc đẩy chuyện tốt giữa ai đó với ai đó nha!
“Phu nhân, đó là bởi vì Trầm Mộng Vân nghĩ như vậy nên ta mới đề nghị.


Nay chính nàng lựa chọn buông tha cho Độc Quái, chúng ta đương nhiên cũng phải tâm ý của người ta mà làm việc.

Về phần vì sao nàng lại thay đổi tâm ý, đây là chuyện chúng ta không thể, huống chi, ta đã học xong thuật dịch dung!”
Ách —— người như thế, rõ ràng là qua sông đoạn cầu! Ngự Thiên Dung nhìn nhìn ba nam nhân bên cạnh, bỗng nhiên lắc đầu thở dài: “Nam nhi thật bạc tình a!”
“Phu nhân.” Tiểu Hồ đi vào phòng khách, liếc nhìn ba người Phượng Hoa một cái, đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, nói nhỏ vào tai, “Phu nhân, người của Tịch phủ tới.”
Ngự Thiên Dung nao nao, nghi hoặc nhìn Tiểu Hồ, Tiểu Hồ khẽ nháy mắt, ý nói nàng đừng nhiều lời.

Ngự Thiên Dung liếc nhìn ba người Phượng Hoa một cái, “Ta có khách cần tiếp đón, các ngươi về nghỉ ngơi trước đi!”
Tiểu Hồ dẫn Ngự Thiên Dung rời phòng khách, Phượng Hoa nhẹ nhàng đảo mắt nhìn theo bóng dáng Tiểu Hồ, khóe môi có một chút cười thản nhiên, còn có một loại tình cảm không biết tên.
Đi vào phòng, Ngự Thiên Dung có chút kỳ quái nhìn Tiểu Hồ, “Ngươi không phải nói —— “
Tiểu Hồ cung kính nói: “Phu nhân, mời người vào trong phòng xem sẽ biết.”
Ngự Thiên Dung chần chờ bước vào phòng, liền thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi cạnh bàn trà, bất quá —— “Thế nào, tóc nhuộm đen nên ngươi không nhận ra ta?”
Khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung che miệng hô nhỏ một tiếng, “Là ngươi! Ngươi —— ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Tịch Băng Toàn nhìn nàng cười khẽ, “Kinh hỉ không?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Kinh là có, hỉ sao, không cần thiết.”
Tịch Băng Toàn đưa tay kéo nàng vào lòng mình, đồng thời rất cẩn thận tránh không ép phải tay trái của nàng, mặt kề sát cổ nàng, trầm giọng nói: “Nhưng ta lại có chút nhớ nhung ngươi a! Nữ nhân, đừng quá cao ngạo!”
Ngự Thiên Dung trong lòng có chút chấn động, lập tức hừ lạnh nói: “Vậy thật đúng là kì quái, không ngờ Vô Tâm công tử cũng có lúc biết nhớ nhung!”
“Đúng vậy, không biết vì sao, chính là có chút không thể bỏ được một nữ nhân ngốc nghếch như ngươi!”
Tên ranh này, người đã đến thì thôi, việc gì lại nói nàng ngốc! Một đám đều nói nàng ngốc, nàng ngốc chỗ nào chứ! Ngự Thiên Dung bất mãn giãy dụa, “Buông!”

“Đừng nhúc nhích!” Tịch Băng Toàn thở dài, có chút mệt mỏi nói: “Ta đã đi suốt hai ngày đường a, ít nhất cũng cho ta nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không có việc gì ai bảo ngươi chạy tới! Tự làm tự chịu!”
Tịch Băng Toàn thở dài, “Ngươi a, ai! Đương nhiên là có việc ta mới đến, chuyện ở Tịch phủ vẫn còn a, nhưng ngươi bên này cũng không làm cho ta sống yên ổn.

Ta có thể làm sao bây giờ, so với việc luôn lo lắng bất an, không bằng đến gặp ngươi.”
“Hứ, ta có gì cần ngươi lo lắng!”
“Ngươi trúng độc, ngươi không biết sao?”
Thanh âm có chút vô lực của Tịch Băng Toàn như ầm vang bên tai Ngự Thiên Dung, nàng kinh ngạc nhìn hắn: “Độc trên người ta đã được Độc Quái giải rồi, ngươi nhàn rỗi —— “
“Là độc khác, khả năng có chút phiền toái.”
A? Sao nàng không biết?
Tịch Băng Toàn buông nàng ra, đưa tay bắt mạch cho nàng, thật lâu sau, mới thở dài một hơi, “Quả nhiên là một đứa ngốc! Ngay cả mình bị kẻ khác ám toán khi nào cũng không biết.”
Thấy biểu tình nghiêm túc của Tịch Băng Toàn, Ngự Thiên Dung cũng biết hắn không phải đang nói giỡn, “Là độc gì?”
“Nếu ta không nhìn lầm, hẳn là Thiên Trúc Triền Tâm Cổ.”
“Nhưng Độc Quái lần trước cũng có xem qua cho ta a, hắn không nói —— “

Tịch Băng Toàn lắc đầu, “Loại độc này, ban đầu người bình thường sẽ không phát hiện được.

Độc Quái tuy rằng y thuật lợi hại, độc thuật cũng lợi hại, nhưng chưa chắc hắn đã am hiểu cổ độc.

Hơn nữa, ta có thể phát hiện, là vì ta từng tận mắt gặp qua một người trúng Triền Tâm Cổ.”
“Người đó thế nào?” Ngự Thiên Dung nhíu mày, xem ra vận khí của mình không phải là loại xui xẻo bình thường.
Tịch Băng Toàn thở dài, “Nói thật, người kia là ta tận mắt thấy hắn chết đi, ta cứu không được, bởi vì phát hiện quá muộn.

Người trúng độc ban đầu không có biểu hiện gì đặc biệt, chính là đến cuối cùng sẽ không ngừng hộc máu, khuôn mặt thối rữa mà chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận