“Phu nhân, Phượng hộ vệ xin được gặp.” Tiểu Hồ quay lại nói.
Ngự Thiên Dung đang định nói cho hắn tiến vào, lại nhớ đến Tịch Băng Toàn đang nằm trên giường, bất đắc dĩ thở dài, “Hắn ở đâu?”
“Phượng hộ vệ đang ở Trúc Viên.”
“Ừm, ta đã biết.”
Đi vào Trúc Viên, Ngự Thiên Dung thấy một bóng người, một tay chống cằm, một tay hờ hững khảy dây đàn cầm… Tựa như một bức tranh u nhã.
Ngự Thiên Dung là lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Hoa như vậy, không khỏi ngừng bước đứng nhìn, trong lòng cân nhắc có nên vẽ lại cảnh này làm kỷ niệm không!
“Phu nhân, đã đến vì sao dừng lại đứng đó?” Thản nhiên thanh âm truyền đến, đánh gãy Ngự Thiên Dung xa tư.
Cười gượng hai tiếng, Ngự Thiên Dung cất bước đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phượng Hoa, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hai ba tiếng cầm không hề quy luật vang lên, Phượng Hoa đặt tay chặn lại dây đàn, mắt nhìn sang Ngự Thiên Dung, chậm rãi hỏi, “Tình cảm của Phu nhân đối với Tịch Băng Toàn rốt cuộc là thế nào? Yêu, hay là lợi dụng?”
A? Tự dưng hỏi cái này làm gì? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, còn nhịn không được đưa tay khẽ áp lên trán hắn, nghi hoặc hỏi: “Phượng Hoa, ngươi không có bị sốt đi!”
Phượng Hoa gạt tay nàng ra, “Phu nhân yên tâm, ta thật sự thanh tỉnh.”
“Kia —— “
“Tò mò mà thôi, phu nhân đối với người mà hắn an bài tựa hồ tuyệt không lo lắng.”
Ngự Thiên Dung cười cười, “Nguyên lai là chuyện này a, hắn làm việc ta yên tâm, đối với người mà hắn an bài, ta đương nhiên cũng yên tâm.
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có vấn đề gì?”
“Vì cái gì?”
“Cái gì?”
“Vì sao phu nhân có thể tin tưởng hắn như vậy?”
Ngự Thiên Dung nhăn mặt nhíu mày: “Nếu nhất định phải nói, ta chỉ có thể nói là… vì ta đã chọn hắn nên ta tin hắn, lý do, thì phải là cảm giác đi!”
“Vậy là không có lý do gì?”
“Nói vậy cũng không đúng!” Ngự Thiên Dung dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói, “Khi ta tỉnh lại, bên cạnh chỉ có một mình đứa nhỏ yếu ớt là Duệ Nhi, hắn thực đáng thương.
Khi một lần nữa sống lại, ta không muốn để hắn tiếp tục chịu khổ, cho nên ta cố gắng xây dựng một mái ấm cho hắn, một nơi có thể che gió che mưa, áo cơm không lo! Chuyện đó cũng không khó, nhưng mà, tay của ta lại thiếu chút nữa tàn phế, nếu không phải gặp được Tịch Băng Toàn, ta nghĩ, ta cũng vô pháp cầm lại bút vẽ, cũng vô pháp sinh hoạt bình thường…
Là hắn cho ta một lần nữa trọng sinh, ta thực cảm kích hắn.
Sau, hắn trở thành hộ vệ của ta, giúp ta giải quyết đám thích khách, lại giúp ta quản lý tốt cửa hàng, làm cho việc buôn bán của ta nâng lên thêm một bước, ngươi nói, ta có lý do gì phải hoài nghi hắn đâu?
Kỳ thật, khi ta quyết định mua hắn, ta đã quyết định phải tin tưởng hắn, không phải có câu này sao: nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người! Con người của ta nhìn người rất đơn giản, nếu có cảm giác đúng nghĩa là không thành vấn đề, ta cảm thấy hắn có thể tín nhiệm nên không cần hoài nghi.”
Ngón tay Phượng Hoa đặt lên dây đàn tăng thêm vài phần lực, tình tang vài tiếng, âm phù ai oán trào dâng, tựa hồ khiến trái tim buồn bã nhảy lên.
Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua cây đàn cổ, đưa tay vuốt ve, lẩm bẩm nói: “Có một loại cảm giác, vừa ý sẽ không thể đồn đãi, có một loại giấc mộng, đa tình nhưng không muốn ly biệt… Phượng Hoa, ngươi có nghe qua đậu đỏ tình ca chưa?”
“Chưa.”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Cũng phải, ngươi không thể nào từng nghe qua được!”
“Phu nhân muốn hát không?”
Ngự Thiên Dung phóng tầm mắt ra xa, ngón tay như múa trên dây đàn:
Nước sông sẽ cạn, cây rồi sẽ tàn, nam đến lại nam đi, chim yến mang đi tương tư đậu.
Tình sau khi chia tay, là một loại tự do lười nhác! Nhớ tới đậu đỏ, buông tư sầu, khuôn mặt sẽ còn như trước? Ai đến cầu Hỉ Thước, mắt nhìn sao thấy nặng? Vài bước bồi hồi, tình nguyện chờ, ai ở cầu Hỉ Thước, mắt nhìn hoài không thấy đủ?
Bốn bước dừng lại, ba bước vừa đi, hai bước nhấc đầu… Mang hành trang, quên sức nặng, xắn ống tay áo, tương tư đậu đỏ vẫn như trước, có muốn gặp lại một lần… Buông trúc lâu, bưng lên rượu nhạt, say ôn nhu, đừng đem đậu đỏ mang đi, sợ ngươi đi xa sẽ không kịp về!
Xinh đẹp tóc mây, váy dài sắc cũ, là vật là người, bất quá vài năm, sẽ còn ai lưu danh.
Sửa chữa nóc nhà, là phiến bế mây trắng.
Có thể quên hết, nhưng không thể quên tình, quên đi phong cảnh.
(*Đây là mình edit bừa, đã ráng cố kiếm lời bài nhạc đó nhưng kiếm ko ra*)
…
Tiếng đàn xa xưa ai uyển, nhu mà không kém, miên mà không nị, Phượng Hoa chưa bao giờ biết trên đời này sẽ người có thể dùng một tay đàn ra một khúc u nhã như thế, còn có giọng hát ôn nhu kia, không có vẻ kiều mỵ của ca cơ, nhưng lại làm cho người ta trầm mê!
“Có người thực may mắn, cả đời tuy rằng thực ngắn ngủi, lại chiếm được một tình yêu bất lão, hắn có thể chỉ là một người trong thế giới này, nhưng đối với một người nào đó mà nói, hắn chính là cả thế giới của nàng… Thứ hắn chiếm được mới là chân chính tương tư đậu đỏ!”
“Tương tư đậu đỏ?” Phượng Hoa giờ nghe lại lời này, rốt cục đã hiểu đôi chút, sỡ dĩ cửa hàng bánh ngọt của nàng lấy đậu đỏ làm nguyên liệu chính nguyên lai là bởi vì đậu đỏ tương tư, cách nói như thế thực mới mẻ, “Phu nhân cũng hy vọng có được chân chính tương tư đậu đỏ sao?”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, nụ cười tràn đầy phiền muộn, “Ở nơi mà ta từng sống trước kia, người có thể có được chân chính tương tư đậu đỏ ít vô cùng.
Ta sao lại dám hy vọng xa vời rằng thứ đó sẽ vào tay mình! Huống chi nay ta lại ở nơi này.”
Nơi nàng từng sống trước kia? Phượng Hoa nhịn không được nhíu mày, nàng không phải luôn luôn ở tại Ly Quốc đó sao?