Nam Cung Tẫn cả người tỏa ra hơi thở lãnh khốc, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, tựa hồ hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi! Ngự Thiên Dung lui về phía sau hai bước, sờ sờ cánh tay, lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao ta cảm thấy như trời lạnh hơn “
“Lạnh?” Nam Cung Tẫn hừ lạnh nói: “Khí hậu trên đỉnh núi đóng băng quanh năm mới chính thức gọi là lạnh, ngươi có biết sao?”
Ngự Thiên Dung mặt mày tươi cười nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta quả thực không biết, bởi vì ta chưa từng đi đến đó.
Hộ Quốc tướng quân lãnh binh tác chiến đi qua nhiều nơi, đương nhiên biết nhiều hơn ta, có lẽ biết!”
“Ngươi —— “
“Không biết Hộ Quốc tướng quân đi theo ta là vì cái gì? Hay là có gì muốn nói với ta?”
Nam Cung Tẫn vừa tức vừa hận nhìn nàng, nàng áo trắng thắng tuyết, khí thế lạnh nhạt tự nhiên, lại kiêu căng bất khuất, nữ tử như vậy nguyên lai từng là phu nhân của hắn, vì sao trước kia hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng?
“Hộ Quốc tướng quân, ta nhớ mang máng ước chừng là… Nửa năm trước, Hội Họa Viên của ta có đến không ít thích khách a!”
Thân mình Nam Cung Tẫn cứng đờ, nửa ngày nói không ra lời.
Những người đó đúng là hắn phái ra đi, nhưng là lại liên tiếp có đi không về, mới khiến hắn nghi hoặc, phát hiện bên cạnh nàng thế nhưng có một gã hộ vệ võ công cao cường, cũng chính là gã nam tử tóc bạch kim kia.
Lúc đó, hắn mới chậm rãi nhận ra, nữ tử từng một thời văn văn nhược nhược nay đã khác xưa…
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái lại tiếp tục nói: “Nếu không có Tịch Băng Toàn ở bên cạnh, ta đây có phải đã chết vài lần rồi không? Nói vậy, đứng ở trước mặt Hộ Quốc tướng quân lúc này không phải là ta mà là Quỷ Hồn rồi.”
“Nhưng mà ngươi không chết!” Hồi lâu sau, Nam Cung Tẫn mới nói ra một câu vô lực như vậy.
Ách! Ngự Thiên Dung thiếu chút nữa ngã xuống, bất khả tư nghị nhìn Nam Cung Tẫn, “Hộ Quốc tướng quân là nói ta không nên tìm những người đó tính sổ, mà phải cảm thấy may mắn chính mình không chết?”
“Bọn họ không phải đều bị các ngươi giết rồi sao? Đủ để bồi tội!”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, chậm rãi nói, “Đáng tiếc, bọn họ chỉ là quân cờ.
Con người của ta thích oan có đầu nợ có chủ, bọn họ chết cũng không phải là chuyện ta mong muốn, chỉ là tình hình bắt buộc, nếu lúc ấy ta không cho người giết bọn hắn, bọn họ sẽ lại tới giết ta.
Nay, ngươi nói, ta có nên tìm kẻ đầu sỏ để tính sổ không?”
Nam Cung Tẫn đứng thẳng bất động, lãnh nghiêm mặt, “Ngươi muốn thế nào?”
“A? Hộ Quốc tướng quân biết kẻ đầu sỏ là ai sao?”
Nam Cung Tẫn quay đầu đi, ngay cả là hắn cũng cảm thấy quẫn bách, nột nột nói: “Là ta! Ngươi muốn thế nào?”
Ngự Thiên Dung giơ ngón tay ra bắt đầu đếm, “1, 2, 3… 7, tổng cộng là bảy lần, Hộ Quốc tướng quân, trước sau ngươi tổng cộng thiếu ta bảy cái mạng, đó là còn chưa tính vụ ta đi Thanh Quốc lần đó đâu!”
“Bảy lần?” Nam Cung Tẫn bỗng nhiên hồ nghi nhìn Ngự Thiên Dung, “Không thể nào, ta chỉ phái hai nhóm người đi, còn sau đó, ta không có phái thêm bất luận kẻ nào đi giết ngươi!”
Y nha, thực thẳng thắn thành khẩn thôi! Ngự Thiên Dung tán thưởng nhìn hắn, “Không tệ, coi như là Hộ Quốc tướng quân có nhân cách, ít nhất cũng là người dám làm dám chịu!”
“Ta Nam Cung Tẫn làm việc cho tới bây giờ chính là dám làm dám chịu, ta nói đã phái hai lần chính là hai lần!” Nam Cung Tẫn nghĩ Ngự Thiên Dung không tin hắn, đang châm chọc hắn, hờn giận phản bác nói.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, mỉm cười, “Ta không phải không tin ngươi, chỉ là suy nghĩ hai vấn đề.
Thứ nhất, trừ đi hai nhóm người của ngươi, năm nhóm còn lại là do ai phái tới giết ta? Thứ hai, ngươi đã hưu ta, còn phế tay của ta đi, sao còn không chịu buông tha ta? Chẳng lẽ, Hộ Quốc tướng quân hận ta thấu xương đến vậy?”
Biểu tình Nam Cung Tẫn lúc này thật sự rất phức tạp.
Hận thấu xương sao? Lúc đó, hắn nghe nói nàng hại chết cốt nhục thứ nhất của mình quả thật là hận không thể làm cho nàng tan xương nát thịt, cho nên mới đối đãi nàng tàn nhẫn như vậy.
Hơn nữa, những lần hắn dễ dàng tha thứ cho nàng, việc hắn dễ dàng bỏ qua Ngự gia, đều gộp lại khiến hắn đem mọi lửa giận trút lên người nàng…
Nhưng nay chân tướng lại là do nữ nhân mà hắn sủng ái thiết kế hãm hại nàng, biến thành hắn không đúng, hắn tàn khốc! Những lời này, hắn có thể dùng để giải thích sao? Không thể, bởi vì hết thảy đều vô dụng, giống như lời nha hoàn kia nói, nếu không phải hắn không dụng tâm nhìn nữ nhân của mình, nàng sao lại sẽ bị kẻ khác ba lần bảy lượt oan uổng hãm hại đâu? Nếu không phải hắn đối Ngự gia cừu hận quá sâu, sao lại vắng vẻ nàng như thế đâu?
“Ừm, xem ra Hộ Quốc tướng quân cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đều khó nói a! Ai da, cũng phải, những chuyện này thấy thế nào cũng là chuyện đã qua, ta hôm nay nói ra cũng chỉ có một mục đích!”
Nam Cung Tẫn giương mắt nhìn nàng, “Mục đích gì?”
“Hy vọng ngươi đừng dây dưa ta nữa! Tuy rằng ta mất trí nhớ, nhưng theo ta được biết, ngươi đối với ta cho tới bây giờ đều không có cảm tình, tội gì sau khi biết chân tướng còn dây dưa ta không ngớt đâu? ‘Ưu ái’ của ngươi đối với ta mà nói chính là một loại cực khổ, ngươi chẳng lẽ không biết sao?”
Cực khổ, hắn muốn bồi thường nàng, lại thu được câu trả lời như vậy sao?