Đang nhìn người qua lại trên đường, Ngự Thiên Dung chợt nhìn thấy hai mẹ con đi ngang, người mẹ dịu dàng ôm đứa nhỏ của mình… Mẫu thân!!
“Ngày mai chúng ta đến thăm Bùi phủ, tìm Bùi Nhược Thần hỏi chút chuyện đi!” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nói.
Phượng Hoa khó hiểu nhìn nàng, đang êm đẹp sao tự dưng muốn đến Bùi phủ gặp Bùi Nhược Thần? Có trọng yếu như vậy sao?
Xe ngựa dừng lại trước cửa Hội Họa Viên, vừa xuống dưới xe ngựa, liền thấy Duệ Nhi cao hứng nhào tới, “Mẹ, mẹ đã trở lại?”
Ngự Thiên Dung khẽ mỉm cười, “Đúng vậy, Duệ Nhi hôm nay có ngoan không?”
“Con có nghiêm túc học bài.”
“Ừm, vậy là tốt rồi, đi, mẹ con mình vào nói chuyện đi.”
Phượng Hoa, Trì Dương đi theo sau thấy cảnh mẫu tử người ta ấm áp, đều không hẹn mà cùng dời tầm mắt, không phải hâm mộ, mà là không nói gì nổi, bởi vì bọn họ cảm thấy thái độ của Ngự Thiên Dung đối với tên tiểu tử này so với thái độ đối với những người khác rất là bất đồng! Nếu đem ra so sánh, chính là một trời một vực!
“Duệ Nhi a, con trước kia có gặp qua bà ngoại không?”
Duệ Nhi chớp mắt to, “Có gặp qua, bất quá đã lâu không gặp.”
“Nga, vậy nếu hiện tại cho con gặp bà ngoại, con có còn nhận ra không?”
“Nhận được, bà ngoại rất tốt với Duệ Nhi.” Duệ Nhi nói xong, trong mắt liền toát ra hoài niệm, nhìn ra được là hắn thật tâm thích mẫu thân của Ngự Thiên Dung, một khi đã như vậy, nàng phải nghĩ biện pháp đem bà ấy trở về để chăm sóc Duệ Nhi, có nhiều người thân quan tâm cũng là chuyện tốt.
Đối xử tốt với mẫu thân Ngự Thiên Dung cũng coi như là hồi báo đối với vị bản tôn của thân thể đã bị nàng chiếm dụng!
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, ôn nhu cười, “Duệ Nhi, mấy ngày nữa mẹ sẽ đón bà ngoại về sống với chúng ta, được không?”
“Được chứ, nhưng mà, ông ngoại sẽ đáp ứng sao?” Duệ Nhi lo lắng nhìn mẫu thân mình, mẫu thân bị mất trí nhớ, cũng đã quên ông ngoại không thích hắn sao?
“Mặc kệ đi, nếu không đáp ứng, mẹ nghĩ biện pháp khác là được.”
“Dạ, bà ngoại nhất định sẽ rất vui khi được sống với mẹ con mình.” Duệ Nhi nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung, mười phần mười là bộ dạng một cái tiểu đại nhân.
Ngự Thiên Dung sờ sờ đầu hắn, “Thực ngoan, đã học một ngày rồi, con đi chơi đi, gọi Thư Đào và các nha hoàn khác cùng chơi với con!”
Duệ Nhi đô đô miệng, “Mẹ, các nàng luôn nói không dám tỷ thí với con, nói con là thiếu gia, các nàng là nha hoàn, không thể đánh đồng.”
“Nga, vậy Duệ Nhi nghĩ như thế nào?”
“Con không biết.”
“Ừm, vậy Duệ Nhi có thể nói với các nàng, chúng ta đều là giống nhau, bất quá, các nàng là người mà mẹ tiêu tiền mời đến hỗ trợ chiếu cố con, không có thân phận cao thấp.”
“Nói như vậy các nàng sẽ yên tâm chơi với con sao?”
“Ừm!”
…
Chơi với Duệ Nhi chừng hai khắc, Ngự Thiên Dung cho người dẫn hắn đi nghỉ ngơi.
“Phượng Hoa!”
Phượng Hoa đi vào, nhìn nàng, “Phu nhân có gì phân phó?”
“Đi điều tra cho ta, Ngự gia đối xử với mẫu thân của ta thế nào? Hiện tại đi ngay đi, ta ngày mai muốn biết kết quả!”
“Phu nhân, vì sao vậy? Bỗng nhiên nhớ tới lão phụ nhân?” Phượng Hoa có chút khó hiểu, hắn đã đi theo nàng hơn nửa năm, chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến mẫu thân mình, sao hôm nay lại…
“Bùi Nhược Thần nói… mẫu thân ta nay đang ở chùa miếu vì Ngự gia cầu phúc.
Sau khi ta mất trí nhớ cũng không biết mẫu thân mình còn tại thế, cứ nghĩ mình không có người thân cận nào hết.”
“Phu nhân cho rằng lão phu nhân sẽ là người thân cận với ngươi sao? Ngươi mất trí nhớ, nhưng bà đâu có mất trí nhớ, chúng ta lại chưa từng thấy nàng xuất hiện!”
“Duệ Nhi thích bà ấy.
Bà ấy không đến gặp ta cũng không sao cả, nếu bà ấy thật sự thích Duệ Nhi, ta không ngại đón bà về cùng sống.”
“Phu nhân —— “
“Đi đi, bà ấy có tốt với ta hay không, ta không thèm để ý.
Bất quá, nửa năm qua ta đã quên mất ơn dưỡng dục của bà, con người a, luôn cần phải nhớ cảm ơn.”
Phượng Hoa trầm mặc rời đi, vì sao Bùi Nhược Thần lại nhắc tới mẫu thân của nàng, là hảo tâm, vẫn là có mục đích riêng?
…
Bùi gia, trong thư phòng của Bùi Nhược Thần bỗng xuất hiện một thân ảnh.
Bùi Nhược Thần tươi cười nhìn người tới, “Mặt ngươi sao lại đen như vậy, là ai trêu chọc ngươi!”
“Vì sao ngươi lại nói cho nàng nghe chuyện mẫu thân của nàng?”
“Nữ nhân quan tâm cha mẹ không phải thực bình thường sao, chẳng lẽ ngươi hy vọng nàng là một nữ nhân ngay cả lục thân cũng không nhận?”
Phượng Hoa bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta xem ra là ngươi muốn mượn sức nàng để đạt tới mục đích của ngươi đi?”
“Đâu có a, nhiều nhất ta cũng chỉ muốn xem diễn mà thôi, muốn xem Ngự Thiên Dung sau khi tính tình đại biến có còn quan tâm Ngự gia bị suy tàn.”
“Có thể hay không thể thì có ý nghĩa gì với ngươi!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Phượng Hoa, ngươi không biết là ngươi rất bao che cho nàng sao? Cứ như vậy tiếp tục cũng không tốt a, ta lo lắng ngươi sẽ có một ngày khó xử a!”
“Ngươi! Được rồi, cho dù ngươi muốn lợi dụng nàng, nhưng —— “
“Không được liên lụy đến người thân cận của nàng đúng không? Phượng Hoa, ngươi đúng là không hiểu nàng, ngươi cảm thấy Ngự Thiên Dung bây giờ còn có ai có thể uy hiếp đến nàng? Không ai, trừ bỏ tên tiểu tử Duệ Nhi kia, nhưng là, tiểu tử kia là không thể động, cho nên, cho nàng tìm một người có thể bán trụ nàng cũng là thực tất yếu.”
Phượng Hoa nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, “Ngươi muốn lợi dụng nàng, có thể, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta là hộ vệ của nàng, ta sẽ không cho ngươi thương tổn nàng.”
“Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương dù chỉ là một sợi tóc của nàng.
Ngược lại là ngươi, càng bảo hộ cẩn thận, càng khiến nàng lâm vào nguy hiểm nha!”
Phượng Hoa mắt lạnh đảo qua Bùi Nhược Thần, trong ánh mắt có một loại cảm tình khó hiểu hiện lên, phất tay áo xoay người rời đi, “Ta sẽ nhớ kỹ!”