Mạc Đào chân trước vừa cùng Hoài Ngọc phu nhân rời đi, Lam Tĩnh Phong liền quay sang pha trò nói với Ngự Thiên Dung: “Sư muội, hộ vệ bên cạnh ngươi quá nhiều, không kém ta một cái, ha ha, ta sẽ ở lại không chướng mắt!” Nói xong liền định rời khỏi.
“Đứng lại!” Ngự Thiên Dung ném cho hắn một ánh mắt trợn trừng.
Lam Tĩnh Phong cả người dựng đứng lông tơ, sờ sờ cánh tay, thấp giọng hỏi: “Sư muội, ngươi đây là có ý gì?”
“Ha ha, sư huynh a, lần trước ta thân hãm trong hang hổ, sao không thấy ngươi xuất hiện a? Có sư huynh nào lãnh tình như ngươi không a?”
“Ách, sư muội, đó là vì ta có việc phải làm a, hơn nữa, sư phụ đã nói ta không cần hỗ trợ a! Ta cũng khuyên ngươi rời đi Tịch phủ đó thôi! Là chính ngươi không chịu nghe.”
“Hừ hừ, là lỗi của ta, nhưng còn độc trên người ta thì sao? Ngươi nói, đang êm đẹp, vì sao ta lại trúng độc, đã vậy còn là cổ độ khó giải?”
Lam Tĩnh Phong há hốc mồm, ủy khuất nhìn Ngự Thiên Dung, “Sư muội, ngươi đây là có ý gì, ta khi nào thì hạ độc thủ với ngươi? Độc trên người hộ vệ của người vẫn là do ta hỗ trợ giải đó a!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười, “Ta đâu có nói là ngươi hạ độc, chỉ là hỏi ngươi vì sao ta lại trúng cổ độc mà thôi.
Tính đi tính lại, thời gian chính là vào lúc ta gặp ngươi.”
“Oan uổng, thời gian ta gặp ngươi có lâu a? Có thời gian hạ độc sao? Lại nói, ta hạ độc hại ngươi có lợi gì?”
Ngự Thiên Dung tức giận nhìn hắn, “Ai biết được! Dù sao ngươi cũng không thoát khỏi hiềm nghi!”
“Ta —— “
“Sư muội của ngươi —— chính là ta, rất hào phóng, ngươi mau đi tìm phương pháp giải cổ độc cho ta, như vậy ta sẽ không so đo với ngươi.”
Gì? Lam Tĩnh Phong trừng lớn mắt nhìn Ngự Thiên Dung, có thứ nữ nhân không phân rõ phải trái như vậy trên đời sao?
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, khẽ mỉm cười, “Thế nào, không vui?”
Đương nhiên không vui, không có bằng chứng gì lại hoài nghi hắn, còn muốn uy hiếp hắn làm việc, có người như vậy sao? Nhưng mà, vì sao hắn lại cảm thấy có sát ý? Nghi hoặc dựa vào cảm giác nhìn quanh, Lam Tĩnh Phong chạm phải ánh mắt của Phượng Hoa, sát ý từ trong mắt người này đang phát ra hừng hực.
Phượng Hoa thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói vào tai Ngự Thiên Dung mấy câu, thấy Ngự Thiên Dung gật gật đầu, hắn mới rời đi phòng khách.
Lam Tĩnh Phong cảm thấy rất kỳ quái, “Sư muội, sao hộ vệ của ngươi… hình như rất có thành kiến với ta?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Đương nhiên là bởi vì ngươi đắc tội ta a!”
Lam Tĩnh Phong chỉ vào mũi mình, lầm bầm lầu bầu, “Ta khi nào thì đắc tội ngươi? Ở Thanh Quốc, ta đã cứu các ngươi, chẳng lẽ ta có việc rời đi, không đến cứu ngươi nên trở thành tội nhân?”
“Được rồi, không nói giỡn với ngươi nữa, ngươi thích làm gì thì cứ đi làm, ta cũng không dám sai sử ngươi!” Ngự Thiên Dung đứng dậy, nhấc chân định rời đi.
Lam Tĩnh Phong vội vàng gọi nàng lại, “Sư muội, lời ngươi mới nói là thật sự hoài nghi ta?”
Ngự Thiên Dung hồi đầu chậm rãi cười, “Thật thật giả giả cần gì phải quá để ý, nếu không phải là ngươi, người khác có đổ tội cũng không đổ được đến ngươi, nếu đã là ngươi, không cần ta hoài nghi cũng là ngươi!”
“Sư muội —— “
“Sư huynh, đi làm việc của mình đi, ta nơi này không có gì cần ngươi hỗ trợ.” Ngự Thiên Dung phất phất tay rời đi, lưu lại Lam Tĩnh Phong một mình ở trong phòng.
Sau khi Ngự Thiên Dung rời khỏi, trong mắt Lam Tĩnh Phong thoáng hiện một chút lượng sắc, bên trong ngạc nhiên mang theo một chút thâm trầm, còn có một loại tình cảm không biết tên.
…
Phượng Hoa ở trong phòng vẽ chờ Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung không để hắn đợi lâu, rất nhanh liền xuất hiện.
“Phu nhân.”
“Ừm, ngươi và Bùi Nhược Thần định lúc nào đi?”
“Buổi tối ngày mai.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
Phượng Hoa có chút lo lắng nhìn Ngự Thiên Dung, “Nhưng sáng hôm nay có người trong cung đến truyền chỉ, muốn phu nhân ngày mai tiến cung, là Liên Phi triệu kiến ngươi, không biết nàng ta —— “
Ngự Thiên Dung phất tay ngăn cản hắn tiếp tục nói, “Không cần lo lắng, việc tìm Vô Nhan để điều tra Hồng Nhan Tôn Chủ trọng yếu hơn, không thể cứ kéo dài mãi.
Chuyện trong cung, ta có thể ứng phó, huống chi, Trì Dương và Hạ Duyệt còn ở nhà để hỗ trợ a, đủ rồi!”
Phượng Hoa khe khẽ thở dài, “Vậy phu nhân phải cẩn thận một chút, chỉ sợ Nam Cung Tẫn chưa từ bỏ ý định, Long Tường Vân nếu cố ý thiên vị hắn, sẽ đối với ngươi bất lợi.”
“Hừ, chuyện mà ta không muốn, ai cũng không thể miễn cưỡng.”
Xem bộ dáng nàng tự tin, Phượng Hoa than nhẹ một tiếng, “Ta có thể hiểu tính tình của phu nhân, bất quá, có đôi khi, có nhiều chuyện không muốn cũng phải làm! Phu nhân không phải cũng biết đạo lý hoàng mệnh nan vi sao?”
Hoàng mệnh nan vi? Ngự Thiên Dung khóe môi mang cười, cầm lấy bút vẽ, theo tay vung lên, trên giấy để lại một nét mực đậm thật dài, đạm mạc nói: “Tình huống tệ lắm bất quá chỉ là cá chết lưới rách.
Phượng Hoa, đừng dong dài nữa, tuyệt không giống phong cách của ngươi.”
Phượng Hoa ngẩn ra, lập tức trả lời, “Cũng phải, vậy phu nhân bảo trọng, ta lát nữa phải đi tìm Bùi Nhược Thần thương lượng chi tiết, sẽ không trở lại.”
“Ừm, các ngươi cũng phải bảo trọng.”
Phượng Hoa xoay người rời đi, Ngự Thiên Dung nhìn bóng dáng hắn, trong mắt hiện lên một chút đau thương… Vận mệnh luôn thích trêu người, khó được như ý.
Chuyến đi này, khi trở về, Phượng Hoa có thể còn là Phượng Hoa sao? Hoặc là nên hỏi, Bùi Nhược Thần vẫn là Bùi Nhược Thần sao?
Hai người bọn họ, tạo cho nàng có một cảm giác kỳ quái rằng họ thập phần phối hợp, phân không ra thân phận ai cao, ai thấp, có lẽ cả hai người ai cũng không thấp, chính là, trên người mìnhcó cái gì đáng giá bọn họ giành sao? Hoặc là nói, bản tôn Ngự Thiên Dung nghèo túng đến thành như vậy, vì sao còn có không ít người bám riết không tha, mưu tính này nọ đâu?
Nếu nói Triển Cảnh là tự xây một bức tường không cho nàng tới gần, vậy thì, Phượng Hoa vốn không cần xây tường, liền đủ để ngăn nàng ở ngoài thế giới của hắn, căn bản không thể tới gần, cũng đoán không được lý do.