Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


A! Bùi phu nhân thế này mới phát hiện nhóm người Ngự Thiên Dung đang ở đây, “Tranh của Ngự phu nhân bị ai trộm?”
“Mẫu thân, là tranh của Ngự phu nhân ủy thác cho phu quân bảo quản đã bị trộm, mẫu thân nói xem, phu quân đêm qua vừa mới rời nhà, hôm nay liền xảy ra chuyện như vậy, tên trộm kia thật sự là rất đáng giận!”
“Được rồi, được rồi, Vân Nhi, con hiện tại là người có thai, không thể động khí, mấy việc vặt này cũng đừng quản.

” Bùi phu nhân quét mắt nhìn đám nha hoàn một lượt, “Mấy người các ngươi, còn không mau đỡ thiếu phu nhân trở về nghỉ ngơi! Cẩn thận thiếu phu nhân mà động thai khí, xảy ra vấn đề gì, ta sẽ tra hỏi các ngươi!”
Nha hoàn vừa nghe xong liền vội vàng đỡ Cốc Vân về sân nghỉ ngơi.

Lúc rời đi, Cốc Vân còn lo lắng nhìn Ngự Thiên Dung, ôn nhu nói: “Ngự phu nhân đừng lo lắng, việc này, chờ phu quân trở về, ta nhất định nói phu quân điều tra kỹ chuyện này.


“Thiếu phu nhân đi thong thả, không cần quan tâm việc này, ta sẽ xử lý.



“Đúng vậy, Vân Nhi a, con cũng đừng quan tâm mấy việc nhỏ này, mau về phòng nghỉ ngơi đi!” Bùi phu nhân nhìn cái bụng đã hơi to kia mà thập phần đau lòng, đây chính là bảo bối của Bùi gia a, trăm ngàn đừng động thai khí!
Cốc Vân nhu nhược cười nói: “Con nào có mảnh mai như vậy, hơn nữa, tranh Ngự phu nhân bị mất, đây chính là đại sự, mới không phải việc nhỏ đâu, con chỉ muốn dành chút tâm sức hỗ trợ —— “
Bùi phu nhân giậm chân một cái, sẳng giọng, “Ai nha, tranh bị mất còn có thể vẽ lại, con nếu động thai khí, chúng ta khả chịu không nổi a!”
Cốc Vân khó xử nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, ta —— “
“Thiếu phu nhân vẫn là nghe lời phu nhân nói đi, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Chuyện của ta, ta sẽ cho người điều tra rõ ràng, ngươi đừng lo lắng.


Bùi phu nhân quát mấy người nha hoàn: “Còn không mau đỡ phu nhân về phòng!”
Mấy nha hoàn thấy Bùi phu nhân tức giận, vội bước lên trước khuyên bảo, rốt cuộc đỡ Cốc Vân rời đi.

Bùi phu nhân xoay người nhìn sang Ngự Thiên Dung, có chút áy náy nói: “Ngự phu nhân, vừa mới thật ngại quá, ta không có xem thường tranh của ngươi, chỉ là không muốn để cho tương lai tôn tử nhà chúng ta xảy ra cái gì ngoài ý muốn, mới sốt ruột khuyên Vân Nhi trở về phòng, hy vọng ngươi đừng để ở trong lòng.

Về phần mất trộm, sau khi lão gia hồi phủ, ta nhất định nói ông ấy sai người điều tra kỹ càng! Ăn trộm lại dám đến Bùi phủ, cũng thật sự là rất đáng giận!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Không sao, ta biết Bùi phu nhân sốt ruột chờ ôm cháu.


Bùi phu nhân nghe vậy cũng yên tâm, “Ngự phu nhân, ngươi hiểu được là tốt rồi.

Duệ Nhi có khỏe không?”
“Khỏe, ta đón bà ngoại hắn về, cho nên hắn có người cưng chiều, mỗi ngày đều rất vui vẻ.


“Bà ngoại?” Bùi phu nhân sửng sốt, lập tức ha ha cười nói: “Vui vẻ là tốt rồi, nếu rảnh thì hy vọng hắn đến nhà chúng ta chơi nhiều một chút.



“Được, khi nào Duệ Nhi nhớ các vị, ta sẽ cho người đưa hắn đến chơi.


Bùi phu nhân khe khẽ thở dài, đứa nhỏ đó nếu là tôn tử nhà mình thì thật tốt a, rõ ràng là giống con mình như đúc, vì sao không phải là cháu mình a? Này thật sự là kỳ quái a!
“Bùi phu nhân, ngươi cũng đi làm việc đi, việc này ta sẽ xử lý.


“Không sao, ta cũng không có chuyện quan trọng hơn, liền đi cùng ngươi đi, có gì cần thì cứ trực tiếp nói với ta là được.


Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Đã không có việc gì, ta định đi về.


“Ôi chao, không cẩn thận xem xét sao? Nói không chừng có thể tìm được manh mối đâu gì a.



Ngự Thiên Dung cau mày, liếc nhìn Hạ Duyệt một cái, “Vậy phiền toái Bùi phu nhân cho người đưa chúng ta đến chỗ để tranh xem một chút!”
Đoàn người đi vào thư phòng của Bùi Nhược Thần, Ngự Thiên Dung đánh giá căn phòng rộng rãi, giá gỗ chỉnh tề tầng tầng lớp lớp đầy sách, trong lòng thầm than: công tử nhà có tiền đúng là khác biệt, thư phòng còn lớn hơn phòng khách nhà nàng! Bất quá, tên Bùi Nhược Thần này cũng thật lợi hại, chứa nhiều sách như vậy, thực có thể mở một cái thư quán nhỏ, hắn có đọc hết sao?
“Ngự phu nhân, ngày đó, công tử nói chúng ta đem chúng đặt ở góc này.

” Một hộ vệ chỉ vào một góc tường ở tận cùng bên trong, thùng đựng còn ở nguyện vẹn tại chỗ, chỉ là khóa bị mở, bên trong trống trơn, không có vật gì.

Ngự Thiên Dung cúi người kiểm tra xung quanh thùng, tên trồm này cũng thật thần, cư nhiên ngay cả dấu chân cũng không lưu lại?
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng xẹt qua một sợi chỉ bên cạnh thùng, không ngồi xuống nhìn thì không thấy được đâu, đây hẳn là chỉ may trên quần áo! Đưa tay nhẹ nhàng cầm lên, để vào trong tay áo.

Lại nhìn một lần, xác định không có dấu vết khác, nàng mới đứng dậy, không nghĩ đến lúc đứng lên, cảm thấy một trận choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững, may có Hạ Duyệt đúng lúc đỡ nàng một phen, “Phu nhân, ngươi thế nào?”
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ trán, “Không có việc gì, có thể là vì ngồi lâu, đột nhiên đứng dậy nên có điểm khó chịu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận