Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Sau khi rời đi Bùi gia, Ngự Thiên Dung đến Thục Nữ Phường, đã lâu không đến thăm cửa hàng nhà mình.

Chưởng quầy vừa thấy nàng liền vội vàng chào đón, “Phu nhân, sao ngài hôm nay rảnh rỗi đến đây?”
“Ha ha, không phải không rảnh, chỉ là cảm thấy cửa hàng của ta có các ngươi trông nom thì sẽ không gặp chuyện gì không may, thế nên ta yên tâm, chỉ ngồi nhàn hạ ở nhà.”
Chưởng quầy nghe vậy, trong lòng cảm động vô cùng, vẻ mặt chân thành trả lời: “Cám ơn phu nhân tín nhiệm.

Phu nhân xin yên tâm, chúng ta nhất định làm việc thật tốt.”
“Ừm, ta tin tưởng, về sau cũng phải tiếp tục vất vả các ngươi.”
“Vâng, phu nhân.”
Ngự Thiên Dung nhìn xem khách khứa lui tới, trong lòng cũng vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu a, đây là thương hiệu do chính nàng tạo ra a, tuy rằng là Thục Nữ Phường trộm bản quyền từ hiện đại, hắc hắc!

“A, đúng rồi, nửa năm gần đây, lợi nhuận cửa hàng thế nào?”
“Nhờ phúc của phu nhân, càng ngày càng tốt.” Chưởng quầy nhắc đến lợi nhuận liền mặt mày cũng như nở hoa, giống như đây chính là cửa hàng của hắn.
Ngự Thiên Dung khẽ mỉm cười, “Vậy là tốt rồi, nếu lợi nhuận đều gia tăng, ta thấy, đây là thời điểm nên thưởng cho mọi người.

Chưởng quầy, từ tháng này trở đi, ngươi cho mỗi nhân viên trong cửa hàng thêm một lượng bạc tiền lương đi.”
“Phu nhân, một lần liền tăng thêm một lượng có phải là nhiều lắm không?” Chưởng quầy có chút do dự, một lượng bạc là đủ cho một nhà năm người chi tiêu trong nửa tháng.

Lúc đầu, phu nhân ra tiền lương đã là một lượng rưỡi, sau lại tăng thêm nửa lượng.

Hai lượng bạc một tháng đã là thù lao rất cao, ở trong thành vốn không có bao nhiêu hạ nhân có thể làm một tháng kiếm được hai lượng bạc tiền—— ừm, phu nhân gọi cái này là tiền lương!
“Không sao, xem như là ta hồi báo cho vất vả của mọi người đi! Ngươi nói với mọi người, sinh ý của cửa hàng càng tốt, tiền lương của bọn họ cũng sẽ càng nhiều, cứ làm cho tốt, tương lai sẽ càng nhiều!”
“Vâng, phu nhân, ta nhớ kỹ.”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn chưởng quầy một cái, hì hì cười, “Chưởng quầy, về phần ngươi thôi, tăng thêm năm lượng đi!”
Chưởng quầy vui vẻ, gật đầu cảm ơn: “Cám ơn phu nhân.”
Ngự Thiên Dung lấy ra sợi chỉ nọ trong ống tay áo, “Chưởng quầy, ngươi có nhìn ra được đây là sợi của loại vải dệt nào không?”
Chưởng quầy nhận lấy, cẩn thận nhìn, hồi lâu sau trả lời: “Phu nhân, đây là loại sợi của loại vải quần áo bình thường, bất quá, tính chất cũng không kém, nếu ấn cấp bậc, hẳn là quần áo của đại nha hoàn trong những nhà giàu có thường mặc.”
“Nga? Kia có thể cho ta xem loại vải này không?”
Chưởng quầy đi ra mặt tiền cửa hàng tìm kiếm một chút, rồi cầm một khối vải quay lại.

Ngự Thiên Dung cầm trên tay đánh giá, đúng chỉ là loại vải may mặc bình thường, bất quá cũng không tính quá kém.

“Phu nhân?” Hạ Duyệt nhìn khối vải trên tay Ngự Thiên Dung, nghi hoặc nói: “Nếu là thần trộm, hẳn là sẽ không ăn mặc keo kiệt như vậy, theo ta hiểu biết, thần trộm đối với việc ăn ở mặc của mình so với người bình thường còn khủng hoảng!”
“Thật không?” Kia, là ai? Người nào lại mặc quần áo nha hoàn đi trộm tranh của nàng?
Hạ Duyệt nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Phu nhân, ta thấy ngay cả giang hồ đạo tặc bình thường cũng không mặc loại vải này, ngươi xem, có khi nào là…”
Ngự Thiên Dung vung tay ý bảo hắn không cần nói nữa.

Hẳn là không phải người trong Bùi phủ, ăn cắp đồ đạc chủ tử ở thời đại này chính là tội lớn, Bùi phủ đối đãi hạ nhân cũng không hà khắc, hẳn là không có ai chấp nhập mạo hiểm như vậy.

Hơn nữa, đám hộ vệ đọ, tin chắc cũng không phải để trang trí, nếu là nha hoàn hay người hầu bình thường, nếu muốn vào thư phòng Bùi Nhược Thần trộm này nọ, không thể nào thực hiện được.
Hồi lâu sau mở miệng tiếp tục nói, “Có lẽ là nha hoàn quét tước không cẩn thận lưu lại, chúng ta tạm thời không thể đoán nhiều quá! Hạ Duyệt, ngươi phái người chú ý động tĩnh của Thiên Hạ Đổ Trang, nhìn xem có ai đem rất nhiều tranh đi vào trong đó.

Nhớ dặn bọn họ, trước tiên đem tranh cướp về, còn người, đương nhiên nếu có thể bắt được thì tốt nhất!”
“Vâng, phu nhân.” Hạ Duyệt lắc mình rời đi làm việc.
Ngự Thiên Dung nhìn nhân viên bận rộn trong cửa hàng, có chút vừa lòng gật gật đầu, đứng dậy, “Trì Dương, chúng ta đi thôi, đến Đậu Đỏ Phường thăm một chút.”

Chưởng quầy thấy nàng phải đi, cung kính tiễn đến cửa tiệm, “Phu nhân đi thong thả!”
“Phu nhân, cẩn thận!” Trì Dương đỡ Ngự Thiên Dung, trừng mắt nhìn tiểu khất cái* vừa chạy va phải nàng.
* khất cái = ăn mày; vì thấy từ ăn mày nghe có vẻ không văn hoa bằng, nên mình sẽ giữ lại từ khất cái
Tiểu khất cái sợ hãi giải thích, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, phu nhân, ta không phải cố ý!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, toàn thân cao thấp bẩn hề hề, thập phần đáng thương, cười cười, “Không sao, ngươi đi đi, về sau đừng tùy tiện đụng vào người khác.”
Tiểu khất cái chưng hửng, lập tức chạy đi.
“Phu nhân?”
“Kệ hắn đi, bất quá là người đáng thương, vả lại, trong túi tiền ta chỉ có mấy lượng bạc, không sao cả.”
Trì Dương há hốc mồm, nguyên lai phu nhân biết mình bị trộm a, thật đúng là hào phóng!
Hai người đều không phát hiện, sau khi bọn họ rời khỏi, phía góc tường Thục Nữ Phường lộ ra một đôi mắt tròn xoe, thập phần nghi hoặc nhìn bóng dáng Ngự Thiên Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận