Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ngự Thiên Dung nói xong lại nhìn về phía ba vị phu nhân quan gia, thập phần cảm kích nói: “Thập phần cảm kích ba vị hỗ trợ, chuyện còn lại ta sẽ tự mình giải quyết, không dám làm phiền ba vị phu nhân.

Mời ba vị phu nhân đến nhã gian tiếp tục thưởng thức bánh, có gì cần cứ việc căn dặn.

Đương nhiên, nếu có ý kiến gì đối với bánh của bổn điếm, cũng hoan nghênh các vị đề suất.”
“Ngự phu nhân không cần khách khí, chúng ta thực vừa lòng bánh ở đây.

Vậy không quấy rầy ngươi xử lý sự tình.” Ba vị phu nhân quan gia cùng nhau rời đi, tuy rằng các nàng không sợ vị nương nương trong cung này, bất quá, các nàng cũng không muốn trực tiếp đối mặt, dù sao vẫn phải phòng bị kẻ thổi gió bên gối*.
* Ý nói ba vị phu nhân này sợ chọc giận Ngự Liên, mà Ngự Liên giờ là sủng phi của Hoàng Thượng, lo rằng Ngự Liên sẽ mang thù, nói to nói nhỏ, thêm mắm thêm muối khiến Hoàng Thượng nổi giận, trách phạt xuống phu quân nhà mình.
Sau khi ba vị phu nhân rời đi, sắc mặt Ngự Liên liền đen, “Ngự Thiên Dung, ngươi dám ám toán ta?”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn Ngự Liên, “Không biết nương nương vì sao nói ra lời ấy? Ta dù có bản lĩnh trời cho cũng thể biết nương nương hôm nay muốn xuất cung, càng tính không ra ngươi sẽ đến Đậu Đỏ Phường của ta, như vậy làm sao làm sẵn bánh có độc chờ ngươi đến?”

“Ngươi —— “
“Quý phi nương nương, nơi này không có người ngoài, ngươi cứ việc nói thẳng, ngươi muốn thế nào!”
Ngự Liên cực kì buồn bực, cư nhiên liên tiếp thất bại, nghĩ đến liền chán nản, dĩ vãng, Ngự Thiên Dung khi nào thắng được mình một lần? “Ta không muốn thế nào, chỉ hy vọng ngươi suy nghĩ cho kĩ, trở lại phủ tướng quân đối với ngươi mà nói là chuyện tốt.

Đừng bắt chước bọn người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Gì? Lời này nghe ra thật đúng là tận tình khuyên bảo! Ngự Thiên Dung nhìn Ngự Liên, người xinh đẹp như thế, vì sao không ở yên trong hậu cung mà tác uy tác phúc, chạy ra tới đây làm gì, đã chạy ra thì thôi, vì sao còn muốn tìm ta gây sự? Đúng là lão hổ không uy, ngươi nghĩ ta là mèo bệnh a!
“Nương nương nói chuyện, ngươi còn không mau đáp lời!” Nha hoàn bên cạnh Ngự Liên thấy Ngự Liên đã lộ ra thân phận, cũng càng thêm can đảm, nghênh mặt quát Ngự Thiên Dung.
Bất quá, hiệu quả tiếng quát này cũng thật lớn, nàng vừa quát xong, thân mình liền bay đến vách tường, hung hăng đập một cái, người rơi xuống, lưng chạm xuống đất, kêu thảm thiết không thôi.
Ngự Thiên Dung nhìn bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một người, kinh ngạc hỏi: “Phượng Hoa, ngươi đã trở lại?”
“Vâng, phu nhân.” Phượng Hoa lạnh lùng nhìn nha hoàn nằm dưới đất, quét mắt nhìn Ngự Liên một cái, lạnh lùng nói: “Thiên hạ to lớn này thật đúng là vô kì bất hữu, trong hậu cung cũng có một vị quý phi nương nương, sao trong cửa hàng chúng ta cũng có một nữ nhân giống như đúc vậy a? Chẳng lẽ là song bào thai, hay là đây chính là hàng giả?”
Ngự Thiên Dung có chút kinh hãi, “Ngươi nói cái gì?”
Ngự Liên lúc này cũng là mặt mũi trắng bệch, trừng mắt quát Phượng Hoa: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta sao có thể là đồ giả!”
Phượng Hoa trêu tức huýt sáo mấy cái, “Vậy thì người trong cung kia là giả!”
“Ngươi ——” Vẻ kinh hoảng trong mắt Ngự Liên bán đứng nội tâm của nàng.
Ngự Thiên Dung khẽ cười, chuyện này thật đúng là thú vị!
Ngự Liên liếc nhìn Phượng Hoa một cái, dậm chân một cái, “Ta lập tức hồi cung, để xem ngươi có phải nói bậy hay không!”
“Chậm đã, quý phi nương nương, nha hoàn của ngươi còn có hai người a, không mang về sao?”
Ngự Liên trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, nổi giận đùng đùng quay sang nói với hai nha hoàn còn lại: “Các ngươi, mỗi người kéo một cái, hồi cung!”
Chờ bọn họ rời khỏi, Ngự Thiên Dung mới quay sang đánh giá Phượng Hoa, “Ngươi về từ khi nào?”
“Vừa trở về.” Phượng Hoa lược hiển mệt mỏi, duỗi người, “Phu nhân, cuộc sống của ngươi thật đúng là không nhàn a!”

“Đúng vậy, chuyện kia làm thế nào?”
Phượng Hoa nhún nhún vai, “Thất bại!”
“Nga, thật không? Khó được a, hai người các ngươi cùng đi mà lại thất bại?”
“Thua bởi thuật dịch dung.”
“Ừm, xem ra ngươi học thuật dịch dung của Trầm tỷ tỷ còn chưa tinh a!”
Phượng Hoa không nói gì, lại nghe Ngự Thiên Dung nói: “Không biết Trầm tỷ tỷ rốt cuộc thế nào? Thật sự tìm được chân ái của nàng rồi sao?”
Phượng Hoa ném cho nàng một ánh mắt xem thường, “Phu nhân, ngươi bây giờ còn có tâm tình lo cho người khác sao?”
“Ừm, đúng là không có thời gian, bất quá chỉ là suy nghĩ một chút thôi!”
Hứ, lãng phí thời gian.”Phu nhân, tranh của ngươi?”
“Các ngươi cũng biết?”
“Thủ hạ của Bùi Nhược Thần đã sớm dùng bồ câu đưa tin cho hắn, hắn nói hắn sẽ chịu trách nhiệm!”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế nào? Cho ta bạc sao! Hứ, ta không thèm!”
“Vậy phu nhân muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào, tìm trở về là được rồi!”

Ách! Nói nghe thiệt dễ.
“Đúng rồi, ngươi nói trong cung còn có một Liên Phi nữa là chuyện gì?”
Phượng Hoa cười trộm, “Đương nhiên là buột miệng nói bừa!”
Ngạch! Người này thật là —— hại nàng cứ nghĩ là thật sự có hai người ——
Không đúng, biểu tình của Ngự Liên không giống nói bừa, vẻ mặt đó giống như bị kẻ khác vạch trần bí mật, hay là chó ngáp phải ruồi? Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa, hì hì cười, “Ngươi vừa mới trở về thật sự là vất vả, bất quá, còn phải vất vả thêm một hồi.

Ngươi lập tức vào cung đi, nghĩ biện pháp nhìn xem trong Liên Viên có thật còn một Liên Phi nữa không!”
Phượng Hoa ngẩn ra, “Không thể nào? Ta là nói bừa a!”
“Ngươi xem, vẻ mặt Ngự Liên không giống đơn thuần phẫn nộ, dù sao ngươi đi xem đi, lại không có gì tổn thất!”
Không có tổn thất? Nói giỡn hoài, kêu hắn đột nhập hậu cung, đó là nơi rất nguy hiểm đó nha! Nữ nhân không lương tâm! Phượng Hoa than nhẹ một tiếng nhận mệnh rời đi, ai kêu hắn nói bậy đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận