Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Hạ Duyệt bất đắc dĩ đi vào gặp Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, sao lúc nãy không ngăn tên kia lại?”
“Không sao, hắn tới rất đúng lúc, lại không phá hư chuyện của ta.”
Hạ Duyệt thực muốn trợn mắt, lúc nãy phu nhân không phải đã dặn không cho hắn vào đó sao? Thôi kệ, “Phu nhân, người Lê Trạch Thái đã phát hiện kẻ trộm tranh đi vào một hộ nhà.”
“Là nhà ai?”
“Phu nhân, ta nghĩ ngươi thực ngoài ý muốn, là —— Bùi gia!”
Ôi chao? Bùi gia! Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Hạ Duyệt, “Bọn họ có chắc đó là người của Bùi gia?”
Hạ Duyệt gật gật đầu, hắn cũng có chút kinh ngạc, chuyện kẻ trộm là người trong nhà tuy rằng không hiếm thấy, bất quá, xảy ra trên địa bàn của Bùi Nhược Thần thật là có chút ngạc nhiên.
“Người nọ là ai trong Bùi gia?”
“Là một thủ vệ, bất quá là người trong viện của Bùi gia thiếu phu nhân.”
Cốc Vân? Ngự Thiên Dung nhíu mày, Cốc Vân hẳn là cùng mình không có khúc mắc gì đi? Lúc trước vẫn là một nữ tử rất khách khí, nàng cũng thấy nàng ta là mẫu người hiền thê lương mẫu a!
“Phu nhân.”
“Tiếp tục theo dõi đi, bất quá, Bùi Nhược Thần đã trở lại, hộ vệ của Bùi gia cũng không phải hạng vô năng, ngươi nói Lê Trạch Thái cho rút mấy tiểu tử kia đi, đổi thành ngươi tự mình đi giám thị.”
“Vâng, phu nhân.”
“Còn nữa, chuyện lần này tạm dừng ở đây, ngươi cho bọn hắn mỗi người hai phân bánh của chúng ta, cảm tạ bọn họ hỗ trợ.

Giúp ta nhắn với bọn họ, nếu có rảnh có thể đến Hội Họa Viên chơi.”
“Vâng.”

Cốc Vân, Bùi gia thiếu phu nhân?
Vì sao? Nàng ta có động cơ gì? A… thật sự là đáng ghét! Vẫn là giao cho Bùi Nhược Thần đi phiền não đi!
Ngự Thiên Dung ngồi ở nhã gian của Đậu Đỏ Phường, nhìn người tới lui trên đường, trong lòng phiền muộn từng chút dâng lên…
“Vị tiểu thư này, ta có thể ngồi bên cạnh ngươi được không?”
Một giọng nói thanh thúy đánh gãy dòng suy nghĩ trogn Ngự Thiên Dung, giương mắt nhìn lên thì thấy một nam tử tuấn lãng, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Mời ngồi.”
“Cửa hàng này không tệ a, vị tiểu thư này là khách quen? Nếu vậy, giúp ta giới thiệu vài món ngon đi!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Các món trong cửa hàng này đều ngon, bất quá sở thích từng người lại không giống nhau.

Công tử thích loại khẩu vị nào, nói ra để ta có thể đề cử một hai.”
Nam tử sang sảng cười, “Tại hạ thích ngọt mà không ngấy, xốp giòn mà không mềm.”
“Ừm, vậy chọn món bánh đậu xanh có nhân đi!”
“Được, tiểu nhị —— đến, cho ta một phần bánh đậu xanh có nhân!”
Tiểu nhị đi lên, liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tiểu nhị ca, cho ta một phần đậu đỏ cao đi!”
“Được, hai vị chờ.” Thu được ám chỉ của Ngự Thiên Dung, tiểu nhị làm bộ như không biết, bước nhanh đi chuẩn bị.
“Tiểu thư họ gì a?”
“Ngự Thiên Dung.”
Nam tử ha ha cười, “Sảng khoái!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, “Công tử thật sự là người nhanh tay.”
Nam tử sửng sốt, lập tức ha ha cười nói: “Ánh mắt Ngự phu nhân thật sự là tốt, ta còn chưa ra tay bao nhiêu đã bị ngươi phát hiện.

Hay!”
“Công tử vừa ngồi vào liền mượn gió chạm vào tóc của ta, thủ pháp thực tinh xảo, lấy một hạt châu nhẹ nhất của ta, nếu không phải ta là người nhạy cảm, sao có thể phát hiện? Ta nghĩ, công tử chính là người một năm trước bị ta bẫy một lần… Kẻ trộm báu vật hoàng cung!” Những chữ sau bị Ngự Thiên Dung cố ý đè thấp, tránh cho những người khác nghe được.
Thần trộm sửng sốt, tán thưởng nhìn nàng, “Thật lợi hại! Bội phục! Ngự Thiên Dung, một năm tái kiến, ngươi lợi hại hơn xưa!”
“Quá khen, kỹ xảo của công tử cũng đã cao thêm một bậc.”
“Làm sao ngươi biết là ta?” Bọn họ hình như chưa từng gặp mặt đối mặt a.
Ngự Thiên Dung khẽ mỉm cười, “Trên người công tử có một mùi hương độc đáo, khiến người ta khó có thể xem nhẹ.

Vốn ta đã quên, bất quá, gần nhất nhà ta bị trộm viếng, khiến ta không thể không nhớ đến người nào đó!”
“Thì ra là thế!” Thần trộm khẽ nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Ta tên là Dương Đình Thụy.”
“Ừm, chào Dương công tử, tìm ta là vì báo thù sao?”
“Nếu đúng vậy, ngươi tính làm thế nào?”
“Không có gì, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn thôi.”
Dương Đình Thụy tán thưởng nhìn nữ tử trước mắt, “Đủ bình tĩnh, liền điểm ấy, ngươi đã là cân quắc bất nhượng tu mi*!” Khó trách khiến người kia nảy sinh hứng thú, cải biến kế hoạch đã sớm định ra! Thú vị, hắn cũng rất vui vẻ được chơi một lần.

Kỳ thật, khi nhìn thấy bức “Con chuột yêu gạo” kia, hắn đã thấy rất hứng thú.

Mà phần đề tự trên tranh lại vô cùng thú vị a!
* ý nói bậc nữ nhi không thua kém đấng nam tử
“Cám ơn đã khích lệ, ta chỉ là lười thôi.” Lười đi phòng ngừa chu đáo, lười đi tính kế, chĩ muốn thản nhiên sống sót, có chuyện gì đến thì nghĩ biện pháp giải quyết là được.
“Tranh ở Bùi phủ, không phải ta trộm.”
“Ta đã biết.”
“Vì sao?”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, “Bởi vì biết cho nên biết!”
Ách, nói bừa!
“Phu nhân!” Phượng Hoa thân ảnh thoáng hiện lên, thấy Dương Đình Thụy ngồi bên cạnh, nhíu mày, “Phu nhân, vị này là?”
“Dương công tử, thần trộm lừng lẫy đại danh trên giang hồ!”
A? Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, chỉ bằng hắn?
Dương Đình Thụy ha ha cười chào hỏi, “Chào Phượng công tử, khó được hữu duyên, không bằng ngồi xuống nâng cốc trò chuyện một hồi?”
“Thật có lỗi, không rảnh.”
Phượng Hoa cúi đầu nói nhỏ vài câu vào tai Ngự Thiên Dung, sắc mặt Ngự Thiên Dung hơi đổi, lập tức nở nụ cười nói: “Dương công tử ăn thong thả, ta còn có chuyện, không thể phụng bồi.”
“Được, đi thong thả!”
Trong cung thật sự còn có một Liên Phi? Lời này là có ý gì? Đáng giá khảo cứu, vẫn là trở về nói với công tử nhà mình một chút đi! Dương Đình Thụy yên lặng nhìn hai người rời đi, một lát sau cũng thanh toán rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui