Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Đối với chuyện mất trộm, Ngự Thiên Dung không tiếp tục điều tra nữa, chỉ bảo Phượng Hoa đem manh mối Lê Trạch Thái tìm được nói cho Bùi Nhược Thần, còn nói chuyện tình còn lại giao cho hắn xử trí.

Bùi Nhược Thần đứng trong thư phòng, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, giờ đã vào mùa đông, gió lạnh càng ngày càng ác liệt!
“Thiếu gia.”
“Nói đi.”
Hộ vệ liếc nhìn sắc mặt thờ ơ của Bùi Nhược Thần, thấp giọng báo cáo, “Người kia đúng là người trong viện của thiếu phu nhân, là người mà thiếu phu nhân mang tới lúc gả đến.

Chúng ta đã thử qua, trụ cột võ công của hắn thực không nhỏ, hộ vệ trong viện của chúng ta không phải là đối thủ của hắn, ngay cả vài người trong số chúng ta, chỉ sợ cũng chỉ là ngang tay với hắn.”
“Ừm, ngươi nói, Cốc gia lão gia tử đưa một gã hộ vệ võ công cao cường giao cho nữ nhi đã gả ra ngoài của mình, là có ý gì?”
Hộ vệ ngẩn người, “Có thể là ái nữ sốt ruột đi!”
“Hừ, hắn không chỉ có mỗi một đứa con gái là Cốc Vân, ngươi có thấy sủng đứa con gái nào khác như vậy không?”
Hộ vệ nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Bùi Nhược Thần ánh mắt đảo qua hồ nước ngoài cửa sổ, mùa đông, nước đủ lạnh! “Ngươi đi giám thị hành động của hắn, có chuyện gì đúng lúc hội báo.”
“Vâng, thiếu gia.

Đúng rồi, thiếu gia, Dương công tử đến.”
“Là hắn sao, đưa hắn đến nơi ta luyện công đi!”

Rừng trúc lá vàng rơi đầy sân, gió lạnh thổi qua, rầm rầm rung động, khiến người ta có cảm giác nhập tâm hàn ý.
Hai thân ảnh đứng đối diện nhau, Bùi Nhược Thần nhìn hắn, “Ngươi nói có hai Liên Phi?”
“Ừm, là Phượng Hoa trong cung điều tra ra, ta trùng hợp nghe được.”
Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, nhìn Dương Đình Thụy, “Ngươi đến gặp nàng?”
Dương Đình Thụy nhún nhún vai, “Đúng vậy, tò mò a! Còn không may bị nàng phát hiện thân phận.”
Bùi Nhược Thần quét mắt liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói, “Ta thấy, ngươi là cố ý!”
“Sai, ta làm sao biết nàng chỉ dựa vào mùi hương là có thể nhận ra ta!”
“Không sao cả, chỉ cần đừng bại lộ thân phận khác của ngươi là được.”
“Yên tâm! Kia, chuyện Liên Phi, ngươi cảm thấy nên xử lý thế nào mới tốt?”
“Ngươi cũng hỗ trợ theo dõi đi, lúc trước ta đã thấy lạ vì sao hắn lại biết nhiều chuyện trong hoàng cung Ly Quốc như vậy, nay xem ra, chỉ sợ hắn đã sớm an bài quân cờ bên cạnh hoàng đế.”
Dương Đình Thụy nhún nhún vai, “Có lẽ, bất quá, hiện tại không phải vẫn còn kịp sao?”
Bùi Nhược Thần tự đắc cười cười, “Đương nhiên, chỉ bằng hắn, có thể thắng ta sao?”
Nhìn nụ cười phong hoa tuyệt đại này, Dương Đình Thụy âm thầm thở dài, liền ngay cả hắn đều bị thu hút, huống chi là nữ tử.

Người này, có tư bản khiến nữ nhân lâm vào điên cuồng, nhưng người này biết động tâm sao? “Đúng rồi, tranh của nàng, ngươi định xử trí thế nào?”
“Đương nhiên hoàn hảo không tổn hao gì bồi thường nàng!”
Hoàn hảo không tổn hao gì? Dương Đình Thụy trừng lớn mắt, “Sao có thể, có tới mấy bức bị thiêu —— “

Bùi Nhược Thần ánh mắt phát lạnh, Dương Đình Thụy che miệng lại, thầm kêu không xong.
“Ngươi thấy?”
“Ha ha, ha ha, ta đó a, đúng là có thấy, bất quá, không kịp cứu, không phải không nghĩ cứu! Ngươi đừng có hiểu lầm!”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi là muốn xem diễn đi?”
Hắc hắc, diễn thôi, chỉ cần là trò hay, có ai không muốn xem đâu?
“Ngươi cố ý tung ra đồn đãi trên giang hồ, xúi giục người đi trộm tranh của nàng, ép nàng đem tranh đưa đến chỗ ta, cũng vì xem diễn sao?”
“Không, không, tuyệt đối không có ý này, ta làm sao biết nàng sẽ mời ngươi hỗ trợ a! Ta chỉ là nhàn rỗi nhàm chán, mới quyết định trả thù nàng một chút.

Không có ý liên lụy ngươi, tuyệt đối không có! Hơn nữa, ta nào dám lấy hạ phạm thượng a, thế này không phải muốn chết sao!”
“Hừ, đừng cho là ta không biết mấy trò đùa ác của ngươi, lần sau không được viện cớ này nữa! Bằng không, đừng trách ta vô tình!”
Ngạch, xem ra là mình lỡ nhổ râu hổ a! Dương Đình Thụy đứng đắn gật gật đầu, “Ta sẽ nhớ kỹ.

Vậy… Ngươi làm sao hoàn hảo không tổn hao gì đưa cho nàng?”
Bùi Nhược Thần liếc xéo hắn một cái, Dương Đình Thụy vội vàng xua tay, “Được, được, được, ta không hỏi, ta xem như là mình bị câm điếc!”
Đêm đó, Bùi Nhược Thần cho gọi người hầu của Cốc Vân đến, ngay cả thẩm vấn đều lược bỏ, trực tiếp ném thẳng vào địa lao.


Cốc Vân thu được tin tức liền vội vã tới.
“Phu quân, nghe nói chàng giam giữ người hầu của thiếp, đây là vì sao?”
Bùi Nhược Thần nhìn nàng một cái, “Ta nghĩ, ngươi hẳn là trong lòng biết rõ ràng.”
“Thiếp không hiểu lời phu quân nói.

A Hải là hộ vệ do phụ thân ban cho thiếo, có nhiệm vụ bảo hộ thiếp, ngày thường chỉ thủ hộ thiếp, cũng không nhiều chuyện, sao có thể đắc tội phu quân? Phu quân cho dù muốn định tội cũng phải nói rõ ràng mới được!”
“Thế nào, ngươi để ý một gã hạ nhân?”
Cốc Vân ngẩn ngơ, lập tức tức giận trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Phu quân lời này có ý gì? A Hải là thủ hạ của thiếp, nếu ai đều có thể đánh có thể giết hắn, thiếp đây còn có địa vị gì? Đánh chó còn phải xem mặt chủ, phu quân không nói hai lời liền giam người của thiếp, thế này thử hỏi thiếp còn có mặt mũi nào ở lại Bùi gia?”
“Ta giam hắn đương nhiên là vì hắn đã phạm sai, nếu ngươi nhất định muốn hỏi chuyện gì, ta có thể nói cho ngươi, hắn đã hủy tranh của ta!”
Cái gì? “Sao có thể thế được, A Hải sao lại động đến đồ vật của phu quân —— chẳng lẽ phu quân là chỉ tranh của Ngự phu nhân?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
Cốc Vân nghĩ mà muốn hôn mê, hắn cư nhiên ở trước mặt, nói đồ vật của Ngự Thiên Dung chính là của hắn? Thế này là thế nào, là có ý gì? Bọn họ là quan hệ gì chứ, là vợ chồng nhất thể sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận