Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


“Vân Nhi!”
Bùi phu nhân vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Cốc Vân bị tức đến sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ, vội chạy lại đỡ nàng, “Vân Nhi, con làm sao vậy?”
Cốc Vân nước mắt trào ra, nhào vào lòng Bùi phu nhân, ô ô khóc lên, “Mẫu thân, con không muốn sống, phu quân cư nhiên vì một người ngoài mà vu cho người của con là trộm này nọ, thế này chẳng phải ám chỉ chủ tử như con tay chân không sạch sẽ sao? Như thế, con còn có mặt mũi nào ở lại Bùi gia? Ô ô… Một khi đã như vậy, con còn không bằng lấy một tờ hưu thư về nhà mẹ đẻ!”
“Nói bậy! Con là Bùi gia thiếu phu nhân, ai dám oan uổng con, ta sẽ trị hắn.

Con đừng khóc, cẩn thận khóc mệt thân mình, không tốt cho đứa nhỏ trong bụng a!” Bùi phu nhân trừng mắt liếc Bùi Nhược Thần, cho dù có chuyện gì cũng không thể kích thích đến Vân Nhi a, nếu đả thương đến bảo bối tôn tử của bà thì làm sao?
Bùi Nhược Thần quay mặt đi chỗ khác, không mở miệng.
“Nhược Thần, con còn không mau giải thích với Vân Nhi!”
“Nương, con còn có chuyện cần xử lý, đi trước.


Về phần người hầu kia, nếu ai có chứng cớ chứng minh hắn là trong sạch, con sẽ thả người, nếu không, liền nhốt ở địa lao đến chết đi!”
“Nương a ——” Cốc Vân ở trong lòng Bùi phu nhân nhịn không được lớn tiếng khóc lên.
Bùi phu nhân gấp đến độ trái tim như bị nhấc lên, nhưng con mình lại cứ như người ngoài, thản nhiên chạy lấy người! “Vân Nhi, đừng khóc, ôi, tiểu tổ tông của ta a, con đừng khóc, làm tổn thương đến đứa nhỏ thì làm sao bây giờ a! Tên nghịch tử kia, ta nhất định giáo huấn hắn, bảo hắn phải nhận sai! Con cũng đừng khóc a!”
Cốc Vân hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Bùi phu nhân, “Nương, nương nói con không tốt chỗ nào, sao lại không bằng Ngự Thiên Dung kia, vì sao phu quân lại vì mấy bức tranh của nàng mà oan uổng người của con?”
“Không có, không có, con là thiên kim tiểu thư, nay lại là Bùi gia thiếu phu nhân nhà chúng ta, nàng ta chỉ là một hạ đường phụ, làm sao so được với con! Ai… chính là, con cũng phải thông cảm, Nhược Thần là một người rất trọng chữ tín, xảy ra chuyện như vậy hắn tất nhiên cảm thấy mất mặt mũi, thế nên mới kích động, tâm tình phiền táo, làm việc cũng dễ dàng sai lầm, con cũng phải thông cảm hắn a!”
Cốc Vân ủy khuất nhìn Bùi phu nhân, “Nương, con cũng hiểu phu quân, nhưng phu quân lại còn nói đồ của Ngự Thiên Dung cũng là đồ của hắn, lời này, nương nghe đi, tính cái gì thôi! Ô ô…”
“Ai nha, đứa nhỏ kia khẳng định là nói bậy, con đừng thương tâm, một hồi nữa ta sẽ đi mắng cho hắn tỉnh.

Được rồi, được rồi, ta sẽ đi đòi lại công đạo cho con.

Con đừng thương tâm a!”
Thật vất vả khuyên con dâu trở về phòng, Bùi phu nhân lại vội vã tới thư phòng của Bùi Nhược Thần, tìm con tâm sự…
“Nhược Thần a, con nể tình Vân Nhi hiện tại đang mang cốt nhục của Bùi gia mà thu liễm tính tình của con một chút không được sao? Cho dù thật là tên người hầu kia làm, con cũng đừng xử trí quá kích động a, tốt xấu cũng phải cho Vân Nhi vài phần mặt mũi a! Con thế này, nếu vạn nhất chọc tức nàng, ta biết tìm tôn tử của ta ở đâu?”
Bùi Nhược Thần trợn trắng mắt, mẫu thân nhà mình, xem ra là thèm tôn tử đến mức lú lẫn! Ai…
“Nhược Thần a —— “
“Nương, nương đừng nói nữa, con làm việc tự có chừng mực.”
Con làm thế mà nói là có chừng mực? Bùi phu nhân trừng mắt, “Con nếu biết vậy thì đừng —— “

“Nương, nương đừng nói nữa, con nói thật cho nương biết, tranh chính là do người hầu của nàng trộm, về phần có liên quan đến nàng hay không, con còn chưa thẩm vấn, đây đã là nể mặt mũi của nương.

Chẳng lẽ nương còn muốn con bao che tên hạ nhân dám trộm đồ của chủ tử? Nếu làm thế này, về sau Bùi gia chúng ta, nói không chừng sẽ lại xảy ra chuyện như vậy!”
Bùi phu nhân sửng sốt, bà đương nhiên tin tưởng con mình sẽ không nói bậy, nhưng mà A Hải trộm tranh của Ngự Thiên Dung làm cái gì?
“Nương, nương nếu không rõ lắm thì để con nói cho nương.

Tranh của Ngự Thiên Dung, một bức ít nhất có thể bán được một trăm lượng bạc, thậm chí hơn một ngàn lượng.

Vàng đỏ nhọ lòng son, đạo lý này, mẫu thân không cần con nói cũng biết đi!”
A! Nhiều như vậy? Bùi phu nhân trợn tròn mắt, bà căn bản không nghĩ tới, phải bấm bao nhiêu đốt ngón tay mới đủ a! Nói như vậy, tên A Hải kia thật đúng là đáng giận, vì tham tiền cư nhiên hãm chủ tử thành bất nghĩa! Ác nô hư thế không thể dung túng!
“Nương, nương biết không, tranh của con cũng bị thiêu hết mấy bức!”
“Cái gì! Tên nô tài kia to gan như vậy sao! Đáng giận!” Bùi phu nhân thế này thật nhịn không được, đồ của con bà đều là bảo vật, cho dù không phải bảo vật, cũng không cho phép một hạ nhân đạp hư! “Nhược thần, tên ác nô này rất đáng giận, mẫu thân không nói nữa, con cứ việc nghiêm trị, bằng không tên ác nô đó còn tưởng rằng Bùi gia chúng ta gia phong bất chính! Về phần Vân Nhi, ta sẽ hảo hảo khuyên nàng, ta tin nàng cũng là một người thông tình đạt lý.”

Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Vậy con làm phiền nương.”
Sau khi Bùi phu nhân rời khỏi, Dương Đình Thụy lắc mình đi ra, vỗ vỗ tay khen ngợi, “Lợi hại, lợi hại, giết gà dọa khỉ, điện hạ, ngươi thật đúng là có kiên nhẫn a!”
“Hừ, để xem nàng có còn giá trị để sống lâu hơn nữa không!”
“Điện hạ, ngươi nói lời này không đúng nha, tốt xấu người ta cũng là thê tử kết tóc của ngươi, nay lại có hài tử của ngươi, thế nào cũng phải thương tiếc vài phần nha!”
Bùi Nhược Thần cười lạnh một tiếng, “Hài tử của ta? Hừ, kia cũng phải xem ta có muốn hay không!”
Ách! Dương Đình Thụy sờ sờ cánh tay, “Điện hạ, đừng nói những lời vô tình như vậy a! Chúng ta đều biết Ngũ điện hạ là người nhân từ nhất.”
Nhân từ? Ai nói? Buồn cười!
“Ta nói rồi, đừng gọi ta là điện hạ, ta khinh thường thứ xưng hô này!” Bùi Nhược Thần lãnh nghiêm mặt, trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống.
Dương Đình Thụy bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhắm miệng mình lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận