Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Ánh mắt Lan Tĩnh nhìn Bùi Nhược Thần nhiều thêm vài phần tán thưởng, rống lui thị nữ của mình, khách khí nói: “Lời này của các hạ quả thật cũng có đạo lý.

Như vậy đi, ta sẽ không ngăn trở các ngươi, các ngươi nếu có bản lĩnh thì tự mình tìm đi! Nhắc nhở các ngươi một chút, Đoạn Tâm Thảo không phải loại dược thảo bình thường, lúc nào cũng có linh thú thủ hộ, muốn có được Đoạn Tâm Thảo nhất định phải trả giá đắt!”
“Thiếu chủ!” Ba hoàng y thị nữ sốt ruột mở miệng định khuyên can Lan Tĩnh, đáng tiếc Lan Tĩnh không chịu nghe, ngược lại trừng mắt nhìn các nàng, “Truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không thể khó xử vị công tử và phu nhân này!”
Ba thị nữ không bị thương không cam lòng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, đỡ một người bị thương rời đi.
“Không biết đại danh các hạ là gì?”
“Bùi Nhược Thần.”
“Bùi công tử, các ngươi đã có thể đến nơi này, nghĩa là chúng ta hữu duyên.


Thẳng thắn mà nói, Đoạn Tâm Thảo không thể lấy không dễ dàng, cửa thứ nhất này a…”
Bùi Nhược Thần giương mắt nhìn hắn, “Phải đánh bại ngươi, đúng không!”
Lan Tĩnh ha ha cười, “Thông minh!”
Hai đại nam nhân không lại tiếp tục mè nhao chít chít, xông lên giao triền một chỗ, lần này, thực không có lý do dừng lại.

Ngự Thiên Dung nhìn mà trợn tròn mắt, lần này so với ban nãy còn kịch liệt hơn, sức mạnh tràn ngập áp bách tỏa ra từ hai người khiến nàng không thể không lui về phía sau bảo hộ chính mình.

Vô số cây đại thụ ngã trái ngã phải, thân cây răng rắc răng rắc rung động, cơ hồ tùy thời sẽ bị bẻ gẫy! Ngự Thiên Dung chưa bao khẩn trương như thế này, nhìn ra được, Bùi Nhược Thần là nhất định phải có hai loại dược thảo kia, bất quá, vị thiếu chủ này không phải người kém cỏi, chẳng lẽ cuối cùng thành ra lưỡng bại câu thương?
Ngao ngao ——
Ngao ngao ——
Hai phi hổ kia lại kêu lên một lần nữa, ánh mắt chờ đợi nhìn Ngự Thiên Dung, tựa hồ còn chưa đủ.

Ngự Thiên Dung cúi đầu thấy vậy liền phát hỏa, “Uy, làm người phải biết thấy đủ, ách, không, các ngươi là thú.

Ta nói, cho dù là thú, cũng phải biết vừa lòng với những thứ đã có nha! Các ngươi đây là ý gì, ta chỉ còn một chút vật bảo mệnh mà các ngươi còn muốn đòi hỏi, ta đây làm thế nào xử lý cái vực sâu này, như thế nào sống sót a?”
Hai phi hổ cư nhiên quay sang nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, tựa hồ nghe hiểu được lời Ngự Thiên Dung nói, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt rồi, vẫn tiếp tục không nhúc nhích nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt năn nỉ cư nhiên càng kiên định!
Gì vậy đây, thế này có còn thiên lý nữa không? Ngự Thiên Dung vừa che bình dược trong ngực mình, vừa uy hiếp nói: “Không được lại quấn quít lấy ta, bằng không, ta liền cho các ngươi nếm thử mùi vị Hóa Cốt Tán!”

Ngao ngao ——
Hai phi hổ khẽ kêu với Ngự Thiên Dung hai tiếng, trong ánh mắt mang theo một chút khẩn cầu.

Ngự Thiên Dung thấy vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng chợt động: hay là chúng nó có thể nghe hiểu tiếng người? Nếu vậy… “Ha ha, các ngươi muốn cũng được, như vậy đi, nếu các ngươi chịu mang chúng ta đi tìm Đoạn Tâm Thảo và Vô Tình Quả, ta sẽ cho các ngươi toàn bộ mê dược!”
Hai phi hổ liếc mắt nhìn nhau, lại khẽ rống mấy tiếng, thoạt nhìn thật đúng là đang thương lượng, Ngự Thiên Dung càng nhìn càng thêm hưng phấn! Cách đó không xa, còn đang trong vòng giao thủ, Lan Tĩnh thiếu chút nữa thất thần bị Bùi Nhược Thần đánh trúng một chưởng, nữ nhân này rất thần kì!
Kỳ tích xuất hiện, hai phi hổ kia thật sự gật đầu, Ngự Thiên Dung nhịn không được hì hì cười rộ lên, “Được, một lời đã định!” Nói xong liền lấy mấy bình thuốc bột trong người ra, đem toàn bộ đặt trước mặt hai phi hổ.

Lúc này, xảy ra một chuyện còn quỷ dị hơn: một trong hai phi hổ đại ca cư nhiên dùng miệng ngậm lấy những bình thuốc bột, chạy như gió rời đi, con kia thì ở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung.
Ách, đây là ý gì? Ngự Thiên Dung có chút nghĩ không ra, chỉ có thể thản nhiên ngồi xuống, dù sao, nàng cũng không thể đi so đo với hai con động vật này!
Bất quá, tên Bùi Nhược Thần kia muốn lấy hai loại dược thảo đó làm cái gì? Tên gì mà nghe thiệt là sầu não!
Bỗng nhiên, từ trong rừng phong, một tiếng tiêu mềm nhẹ uyển chuyển bay đến, giống như là đang kể ra nỗi cô độc suốt nhiều thế hệ, ai oán ngàn năm… Ngự Thiên Dung lẳng lặng nghe, thưởng thức âm điệu phiêu miểu, vẻ mặt dần dần lộ ra vẻ say mê…
Ngay cả khi con phi hổ bên cạnh dùng móng vuốt cào cào váy của nàng, nàng cũng không thấy.


Bùi Nhược Thần thoáng nhìn Ngự Thiên Dung, vẻ mặt biến sắc, thật sâu nhìn Lan Tĩnh, “Không ngờ các hạ còn có cao thủ tương trợ, bất quá, chuyên tấn công kẻ yếu tựa hồ không quá phúc hậu!” Dứt lời trường kiếm ra khỏi vỏ, quang ảnh thật mạnh, trực tiếp bức Lan Tĩnh lui ra sau, bản thân vội bay đến bên cạnh Ngự Thiên Dung.
Không chút do dự tát một cái, bốp một tiếng, để lại trên mặt Ngự Thiên Dung năm ngón tay ấn!
Ngự Thiên Dung đầu tiên là ngốc lăng, lập tức gầm lên, “Bùi Nhược Thần, ngươi làm cái gì!!!”
“Cứu ngươi a, nếu không đánh tỉnh ngươi, ngươi phỏng chừng đã bị tiếng tiêu kia câu hồn rồi!”
A? Cái gì nha, nàng vừa mới chỉ là đang thưởng thức tiếng tiêu thôi, nào có —— “Tiếng tiêu kia cũng giống Ma Âm của ngươi sao? Có thể lấy mạng của người khác?”
Bùi Nhược Thần ném cho nàng một ánh mắt ‘ngươi là ngu ngốc a’, bằng không sao lại nói là câu hồn!
“Không phải a, ta không có thất hồn a, chỉ là nghe mê mẩn mà thôi!” Ngự Thiên Dung cảm thấy thực oan uổng, nàng xác thực không có thấy mình có gì khác thường, chỉ là nghe mê mẩn mà thôi, tiếng tiêu kia thật sự là rất sầu triền miên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận