Tam Phu Bức Tới Cửa Phu Nhân Thỉnh Thú


Lan Bác Thiên bỗng nhiên biến hóa tâm tính, Ngự Thiên Dung có chút không hiểu ra sao, rốt cuộc Tịch gia và bọn họ có quan hệ gì?
Lan Bác Thiên trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên nói với Lan Tĩnh: “Tĩnh Nhi, con gọi vài người đến mang hai người bọn họ về nhà dưỡng thương đi!”
“Vâng, Nhị thúc.” Đối với kết quả này, Lan Tĩnh thật sự là mở rộng tầm mắt, chuyển biến thế này cũng nhanh quá đi! Ngay cả Tam thúc hỏa bạo cũng không phản đối, thật sự là kỳ quái! Chẳng lẽ chiếc nhẫn ngọc kia cũng có lai lịch to tát?
Bùi Nhược Thần yên lặng liếc nhìn Ngự Thiên Dung, cái gì cũng không nói, tùy ý thị nữ của Lan Tĩnh vịn bọn họ đi.
Xuyên qua vài khu rừng, lại đi qua một đường hầm, bọn họ thấy được một tòa sơn trang, đúng hơn là một thạch cung xây từ nham thạch.
Sau khi đi vào, ánh sáng chan hòa tràn ngập, ở giữa trời đông giá rét, nơi đây ngào ngạt mùi thơm hoa cỏ, muôn hồng nghìn tía, giống như đang giữa mùa xuân.

Sân chính rất to, đủ các loại hoa cỏ, chỉ chừa ở giữa một con đường nhỏ cực kì lịch sự tao nhã đi xuyên qua rừng hoa.

Con đường tựa hồ có chút gấp khúc, hai bên được cây cao che kín ánh nắng, nhưng vẫn thông thoáng, thậm chí còn mùi hương u nhiên thoải mái.


Con đường này bất quá chỉ dài chừng mấy trượng, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác sâu không thấy đáy, nhìn không thấy cuối!
Thế ngoại đào nguyên? Trong đầu Ngự Thiên Dung chợt toát ra mấy chữ này!
Lan Tĩnh lưu loát an bài chỗ ở cho bọn họ, đến tận đêm cũng không có người đến quấy rầy bọn họ, còn đưa tới một bữa cơm chiều phong phú.
Bùi Nhược Thần nhân cơ hội này dưỡng thương.

Thương tích trên người Ngự Thiên Dung cũng không nặng, ăn vào viên Đại Bổ Đan của Độc Quái, nguyên khí đã sớm khôi phục hơn phân nửa, cho nên công tác chăm sóc Bùi Nhược Thần liền rơi xuống người nàng.

Đối với những người nguyên bản muốn lấy tánh mạng của bọn họ, nàng thật sự không dám yên tâm a, tự mình vất vả một chút vẫn hơn, miễn cho Bùi Nhược Thần bị người ta ám toán.
“Ngự phu nhân!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Lan Tĩnh, Ngự Thiên Dung liếc nhìn Bùi Nhược Thần trên giường một cái, Bùi Nhược Thần cau mày, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Nếu hắn muốn giải dược, ngươi nhớ phải đàm điều kiện, tranh thủ được đến Đoạn Tâm Thảo và Vô Tình Quả.

Hai loại dược này, ở Ly Quốc rất khó tìm, nhưng Bách Thú Vực Sâu thì có, ngươi cần phải nghĩ biện pháp để bọn họ đưa cho ngươi.”
“Ngươi muốn lấy hai loại dược đó làm cái gì a? Ta thấy vẫn là trước rời đi thì hơn, ta cứ cảm thấy bọn người này ẩn cư lâu quá, tâm tính đều có chút không bình thường.

Quả thực chính là biến thái!”
Biến thái? Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Hiện tại không phải không có việc gì sao, hai loại dược đó là dành cho ngươi đó a, không có hai loại dược này, ai cũng không giải được cổ độc trên người ngươi.”
Ách? Vì nàng? Ngự Thiên Dung ngạc nhiên nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi không có bị sốt đi? Bùi Nhược Thần, ta rất là hiếm thấy trên người ngươi xuất hiện thiện tâm nha!”
Bùi Nhược Thần hừ lạnh một tiếng, đúng là nữ nhân hảo tâm không hảo báo!

“Ách, chuyện đó, ha ha, ta nhớ rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta đi ứng phó!”

Không ngoài dự đoán của Bùi Nhược Thần, Lan Tĩnh đến quả nhiên là vì Tam thúc nhà hắn và thiếu niên hồng y đó.
Ngự Thiên Dung cười tủm tỉm nhìn Lan Tĩnh, “Ngươi là Bách Thú Vực Sâu thiếu chủ?”
Lan Tĩnh sờ sờ cái mũi, cảm thấy nụ cười của nữ tử trước mắt thực khiến người ta run sợ, “Đúng là tại hạ, Ngự phu nhân, không biết ta khi nào mới lấy được giải dược —— “
“Không vội, không vội, ba bốn ngày, bọn họ cũng không chết được.”
Ách, nói thế này là sao a, hắn có thể không vội được sao? Tam thúc và cháu của hắn đều không thể tự do cử động được a! “Ha ha, ừm, chúng ta xác thực có điểm không đúng, thỉnh Ngự phu nhân giơ cao đánh khẽ, sau này ta nhất định sẽ cho nhị vị một công đạo!”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, “Sau này? Ý ngươi là muốn ta cho bọn hắn giải độc trước, sau đó mới suy nghĩ nên bồi thường chúng ta thế nào?” Lan Tĩnh ngẩn ngơ, lại nghe Ngự Thiên Dung nói, “Ừm, Bách Thú Vực Sâu thiếu chủ, Lan Tĩnh, Lan đại công tử, ngươi xác định mình không phải đang nói mớ? Không nói chuyện các ngươi ra tay đả thương người trước, nay có chuyện cần cầu đến ta mà còn ngạo mạn như thế, ta thực hoài nghi sau khi giải độc, vị Tam thúc kia của ngươi không chừng sẽ trở mặt, muốn giết chúng ta diệt khẩu đó a?”
Lan Tĩnh choáng váng, hồi lâu sau mới kinh ngạc hỏi: “Vậy ý của Ngự phu nhân thế nào?”
“Rất đơn giản, hai người bọn họ là chủ động công kích ta nên mới bị trúng độc, dù là tình hay lý, ta đều không có nghĩa vụ cứu bọn họ, cho nên, nếu ta ra tay cứu bọn họ, chính là các ngươi khiếm ta một món nhân tình!”
“Chuyện này ta thừa nhận.”
“Thứ hai, chúng ta là vô tội bị thương, hoàn toàn là do các ngươi hoành hành ngang ngược, cho nên, các ngươi đã khiếm chúng ta, mỗi người món một món nhân tình.


Cộng thêm giải dược, như vậy chính là bốn món nhân tình! Cách nói này, Lan thiếu chủ cảm thấy có đúng không?”
Hình như nói cũng có đạo lý a, Lan Tĩnh lại gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Ngự Thiên Dung hướng dẫn từng bước, nhìn tiểu bạch thỏ trước mắt, “Như vậy, nếu ta cứu bọn họ, ngươi có phải là nên trả ta bốn món nhân tình?”
“Ừm, có đạo lý.”
“Tốt lắm, đã Lan thiếu chủ thẳng thắn như thế, ta cũng không quanh co lòng vòng.

Bốn món nhân tình này, ta không muốn các ngươi khất nợ, mau chóng trả đi!”
“Ngự phu nhân muốn trả thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận